“Không cho phép anh đoạt rượu của tôi! Mơ tưởng!”
Nói xong, Tiểu Nhan chăm chú ôm lấy điện thoại di động của mình: “Rượu của tôi! Tôi! Các người ai cũng đừng mong cướp đi.”
Hai người này huyên náo đến không còn hình dáng.
Bên cạnh còn có một cặp ba con sống chết mặc bay.
Dạ Âu Thần và Đậu Nành ngồi cách chỗ của Tiểu Nhan rất xa rất xa, hai người mặt không thay đổi ngồi ở chỗ đó, giống như căn bản không nghe thấy những âm thanh này và nhìn thấy người này.
Hiếm khi hai ánh mắt và hành động của ba con giống nhau như thế.
Thật không nghĩ đến dưới loại tình huống này.
Nhìn thấy Hàn Minh Thư đi ra, hai ba con mới hơi động một chút, nhưng căn bản không kịp chờ bọn họ nói chuyện, Hàn Minh Thư vừa tức vừa buồn bực đi tới.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Âm thanh của cô vừa xuất hiện, trong phòng khách an tĩnh một hồi, đến cả Tiểu Nhan đang đùa nghịch điên cuồng sau khi nghe thấy âm thanh của cô cũng an tĩnh một chút, sau đó nhìn về phía cô.
“Tiểu Nhan, cậu làm sao mà uống say đến như vậy? Còn đứng cao như vậy làm gì? Mau xuống đây!”
Tiểu Nhan khoanh tay ngơ ngác đứng một hồi, nhìn chằm chằm Hàn Minh Thư thật lâu, đột nhiên ánh mắt giống như nhìn thấy bảo vật trở nên lập loè tỏa sáng, sau đó bỗng nhiên từ trên ghế số pha nhảy xuống, hướng về phía Hàn Minh Thư nhanh chóng chạy tới.
Tốc độ của cô ấy rất nhanh, mà hiển nhiên là tất cả mọi người đều không ngờ đến đột nhiên cô ấy lại chạy về phía Hàn Minh Thư.
Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại, cấp tốc đứng dậy.
Nhưng cách Tiểu Nhan và Hàn Minh Thư vẫn có một đoạn ngắn khoảng cách, mà Tiểu Nhan đã chạy đến trước mặt Hàn Minh Thư, nếu như đụng vào… . Hãy tìm đọc trang chính ở * TR UMtruyen. OR G *
“Né ngay!”
Dạ Âu Thần lớn tiếng khiển trách.
Vốn dĩ Hàn Minh Thư cảm thấy không có gì, bị Dạ Âu Thần rống một câu, cả người đều khẩn trương.
Nhưng cô đã không kịp né tránh, mắt thấy Tiểu Nhan đã đến trước mặt của cô, một đôi tay kịp thời giữ cô ấy lại.
Động tác của Tiểu Nhan cũng dừng lại theo. Hàn Minh Thư ngẩng đầu nhìn về phía người tới. “Anh?”
Anh ta trở về lúc nào? Làm sao vừa rồi vẫn không nhìn thấy bóng dáng?
Lúc này lại xuất hiện từ nơi nào vậy?
Hàn Thanh kéo ống tay áo của Tiểu Nhan ngăn cô ấy nhào về phía trước, Tiểu Nhan vùng vẫy một hồi không động được, liền nhìn về phía người giam cầm mình.
Vốn dĩ trên mặt cô ấy đang nhe răng trợn mắt, thế nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Thanh, lại đột nhiên đổi sắc mặt.
Tiêu Túc đang theo sát tự nhiên cũng chú ý tới biến hóa kịch liệt của Tiểu Nhan, không khỏi nheo mắt nhìn Hàn Thanh một chút.
Hàn Thanh…
Anh trai của mợ, cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị. Người mà trước đó Tiểu Nhan nói là đang ở nước ngoài, nhưng bây giờ…
Tiêu Túc phát hiện, người này có thể chính là Hàn Thanh anh trai của mợ
Trùng hợp như vậy à?
Trong con ngươi của Hàn Thanh hiện lên vẻ u ám, sau đó nhếch môi mỏng đi lên phía trước nhìn bộ dạng Tiểu Nhan biết nghe lời trong nháy mắt, mở miệng nói: “Uống rượu phát điên đủ rồi hả?”