Anh mới vừa nói…
Minh Thư sẽ…
Hiểu lầm, là, là có ý gì?”
Cô ấy cắn môi dưới, lắp ba lắp bắp hỏi anh ta. Nghe vậy, Hàn Thanh nhíu lông mày.
Quả nhiên là cô ấy hiểu lầm ý của anh ta.
May mắn là anh ta đã hỏi thêm một câu. Hàn Thanh đổi cái túi trong tay sang một bên khác, âm thanh lạnh nhạt: “Minh Thư là người nhà duy nhất của tôi, tôi cũng là người thân duy nhất của Minh Thư, nếu như tình cảm của người anh trai này có tiến triển, chắc chắn là nó sẽ vô cùng quan tâm. Mà cô, lại là bạn tốt của nó. Tôi không hi vọng nó sẽ cảm thấy giữa tôi và cô có bất kỳ khả năng gì, thậm chí nghĩ đến biện pháp tác hợp.”
Nói như vậy, hẳn là hiểu rõ ràng rồi nhỉ?
Nghe Hàn Thanh giải thích xong, Tiểu Nhan thở dài một hơi, nhưng lại cảm thấy trái tim của mình thật giống như bị xé rách ra một mảng lớn.
May mắn, may mắn là không giống như cô ấy nghĩ.
Có điều…
Vậy mà anh ta lại không thích mình đến mức đó, sợ Minh Thư sẽ tác hợp bọn họ. Cô ấy rũ mắt, giống như đánh mất đi sinh khí. “Được, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đi mua một cái áo khoác ngay, cái này trả lại cho anh.”
Nói xong, cô ấy nhanh chóng xoay người đi về phía trước.
Lần này, bước chân của Tiểu Nhan rất nhanh, nhìn thấy bên cạnh có một quầy bản đồ nữ lập tức quẹo vào.
Tất nhiên là Hàn Thanh cũng không đi vào, vẻ mặt lạnh lùng xách túi đứng ở bên ngoài chờ.
Tầm mấy phút sau.
Nhân viên cửa hàng cầm một cái áo khoác màu đen đi tới, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng ánh mắt nhìn lên người Hàn Thanh, giống như đang xác nhận cái gì đó.
Hàn Thanh chú ý tới trên tay của người đó cầm áo khoác của mình liền đi qua.
“Có vấn đề gì sao?”
“Thưa ngài, cái áo khoác này là của ngài a?”
Hàn Thanh gật đầu: “Ừ, cô ấy chưa mua xong sao?”
Nữ nhân viên của quầy hàng cười cười, dường như ánh mắt có chút xấu hổ.
“Là như vậy, cô gái kia nhờ chúng tôi đem cái này áo khoác này trả cho ngài.”
Hàn Thanh im lặng một lúc, đưa tay nhận lấy áo khoác.
Đại khái là cảm thấy anh ta cứ ôm trên tay như vậy không thích hợp cho lầm, nhân viên của quầy hàng lại nói: “Ngài chờ một chút, tôi đi lấy cho ngài cái túi để xếp vào.”
Hàn Thanh không từ chối, rất nhanh nhân viên của quầy hàng đã mang túi tới thay anh ta xếp áo khoác vào trong, mà lúc này Tiểu Nhan còn chưa ra, sắc mặt nhân viên của quầy hàng có một chút do dự, Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô ta, mới thấy cô ta ấp úng nói: “Thưa ngài, cô gái kia nói muốn ở đây đi dạo một vòng, nói…
Ngài về trước đi ạ.”
Hàn Thanh cầm cái túi dừng lại, một lát sau anh ta gật đầu: “Được.”
Nghĩ nghĩ, anh ta lại nói: “Bảo cô ấy về sớm một chút, bằng không bạn của cô ấy sẽ rất lo lång.”
“Vâng thưa ngài, tôi sẽ chuyển lời cho cô gái đó.”