Bằng không, thật đúng là anh ta không tìm thấy nơi này.
“Không phải là đi rất gấp nên cái gì cũng không mang theo chứ?”
Hàn Thanh ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm trọng: “Mang theo hộ chiếu và điện thoại.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô suy nghĩ một chút, ho nhẹ nói: “Chờ Âu Thần trở về, em bảo anh ấy cho anh mượn quần áo nhé?”
Mặc quần áo của Dạ Âu Thần?
Hàn Thanh âm thầm kháng cự, làm sao anh ta có thể mặc quần áo của người đàn ông khác? Coi như người này có là em rể của anh ta cũng không được.
Lúc này Hàn Thanh liền từ chối đề nghị của cô.
“Không cần, lát nữa anh ra ngoài mua.”
Hàn Minh Thư cũng không cưỡng cầu anh ta, suy nghĩ một chút nói: “Anh vừa tới nơi này, chắc là chưa quen thuộc đâu nhỉ, hay là em đi cùng anh nhé?”
“Không cần.”
Hàn Thanh nhìn về phía Tiểu Nhan vừa biến mất: “Để cô ấy đi đi.”
Lúc đầu Hàn Minh Thư còn muốn nói gì đó, thế nhưng nghĩ lại, đây không phải cơ hội tốt cho Tiểu Nhan sao?
Dân Hàn Thanh đi mua quần áo, không có những người khác, thời gian hai người ở chung chắc là rất dài nhỉ? Sau khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Hàn Minh Thư lập tức gật đầu.
“Được, vậy lát nữa em sẽ bảo Tiểu Nhan đi cùng anh.”
Hàn Minh Thư nói xong cũng đứng dậy đi về phòng của Tiểu Nhan, Hàn Thanh cúi đầu, lông mi che khuất đi đáy mắt âm trầm của anh ta.
Mặc dù vừa rồi Minh Thư đã nói với anh ta một phen, đơn giản chính là muốn để anh ta không được trách cứ Tiểu Nhan, nhưng…
Có một số việc vẫn phải nói cho rõ ràng.
Đã không thể nói trước mặt em gái của anh ta.
Vậy thì liền mang Tiểu Nhan ra ngoài nói.
Sau khi Hàn Minh Thư về phòng, liền báo tin cho Tiểu Nhan, Tiểu Nhan nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, từ chối cô.
“Tớ không muốn đi ra ngoài đâu!”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc: “Vì sao? Cơ hội tốt như vậy mà cậu lại không muốn ra ngoài với anh trai tớ ư?”
“Minh Thư, tớ không dám…
Hiện tại tớ rất sợ anh ấy, nhất định là anh ấy rất giận tớ.” . đam mỹ hài
“Cậu yên tâm, vừa rồi tớ đã đã nói với anh ấy rồi, anh ấy đã đồng ý sẽ không truy cứu nữa.”
“Thật sao?”
Tiểu Nhan có chút hoài nghi: “Không chừng, thế nhưng…
Tớ vẫn sợ hãi.”
“Cậu sợ cái gì? Một mình đi cùng anh ấy ra ngoài mua quần áo đấy, cơ học khó có được như vậy mà cậu thật sự không muốn sao?”
Hàn Minh Thư nhìn Tiểu Nhan còn đang xoắn xuýt, trực tiếp ngả bài, vừa quay người đi ra bên ngoài vừa nói: “Vậy tớ đi nói cho anh ấy biết, cậu không muốn đi.”
Tiểu Nhan thấy Hàn Minh Thư muốn đi, đột nhiên hoảng hồn, vô thức tiến lên giữ chặt lấy cô: “Cậu đừng đi mà!”
“Làm sao?”
Hàn Minh Thư buồn cười liếc nhìn cô ấy: “Không phải nói hiện tại vẫn còn rất sợ hãi anh ấy sao? Tớ vừa nói rồi đó, nếu như cậu không muốn đi, vậy tớ liền nhờ một người bạn nào đó đi theo giúp anh trai tớ vậy, người bạn kia của tớ vừa hay cũng nữ sinh, có thể vừa gặp anh ấy đã yêu rồi đó?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan uể oải nghiêm mặt: “Minh Thư xấu xa, cậu biết rõ cơ hội của tớ rất mong mạnh, nếu như lại có thêm một người theo đuổi, vậy chẳng phải là tớ hết hi vọng rồi sao!”
“Vậy rốt cuộc cậu có đi hay không?”