Đối mặt với em gái của mình, Hàn Thanh mấp máy môi mỏng, sau đó mở miệng nói: “Nước sôi để nguội là được.”
Thế là Hàn Minh Thư liền vỗ vào bàn tay Tiểu Nhan đang nằm chặt lấy mình: “Tiểu Nhan, cậu đi rót nước đi.”
Tiểu Nhan cũng không dám ở lại đây, nghe Hàn Minh Thư nói vậy liền cảm kích nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp rót nước, cũng bởi vì quá khẩn trương mà bước chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống phía trước.
May mắn là thân thủ của Tiểu Nhan cũng không tệ lắm, rất nhanh liền đứng vững lại đi vào phòng bếp.
Hàn Minh Thư thu hồi ánh mắt, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hàn Thanh.
“Anh.”
Hàn Thanh mở mắt ra, ánh mắt rơi lên người Hàn Minh Thư: “Hình như em gầy đi rồi? Anh ta không chăm sóc tốt cho em sao?”
Thời điểm nói mấy câu cuối cùng kia, giọng điệu của Hàn Thanh lạnh lẽo hơn mấy phần, nghe đã cảm thấy rất nguy hiểm.
Hàn Minh Thư ngẩn người, vội vàng lắc đầu thay Dạ Âu Thần giải thích: “Anh nói cái gì đó? Lúc trước căn bản là anh ấy không nhận ra em, chăm sóc em thế nào được?”
“Tên khốn kiếp đó.”
Hàn Thanh siết chặt năm đấm, hiếm khi nói tục một câu, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Nhưng mà anh ơi, anh đừng nóng giận, em và anh ấy đã nhận ra nhau rồi, hiện tại anh ấy cũng đã biết Đậu Nành là con của anh ấy, đối xử với em rất tốt, anh.”
Nghe vậy, Hàn Thanh lạnh lùng cười một tiếng: “Đã nhận ra nhau rồi? Bởi vì liên quan đến Đậu Nành sao? Nếu như không phải Tiểu Nhan tự mình dẫn Đậu Nành tới, hiện tại tình huống của hai người là như thế nào chứ?”
Ngữ điệu của anh ta rất nghiêm khắc, giống như đối với chuyện cô gầy đi vô cùng có ý kiến.
Hàn Minh Thư hơi hé môi, một chữ cũng không thể nói ra, cô chỉ gầy một chút đã khiến Hàn Thanh có ý kiến lớn như vậy, nếu để cho anh ta biết suýt nữa thì mình sinh non, vậy chẳng phải là anh ta sẽ phá hủy căn phòng sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Hàn Minh Thư liền kiên định không thể nói chuyện này cho Hàn Thanh biết.
“Hiện tại người đâu rồi?”
Hàn Thanh: “..
Hàn Minh Thư: “..
Sau khi hai người nhìn thấy Tiểu Nhan chạy khỏi phòng, Hàn Minh Thư không nhịn lên tiếng nói: “Anh, anh đừng hung dữ như thế, Tiểu Nhan bị dọa thành dạng gì rồi kìa?”
Nghe vậy, ánh mắt của Hàn Thanh lạnh như băng nhìn cô một cái: “Bạn tốt của em, lá gan cũng lớn thật đấy, không nói một tiếng đã mang người đi rồi.”
Hàn Minh Thư cần cắn môi dưới, quyết định thay Tiểu Nhan che giấu tội danh một chút: “Thật ra không phải chính cô ấy muốn tới, là em cảm thấy bên này không có gì tiến triển cho nên mới báo tin cho Tiểu Nhan, để cô ấy mang Đậu Nành tới tìm em.”
Hàn Thanh không tin tưởng cô, nghe vậy chỉ nhíu mày: “Đây là muốn cùng chung hoạn nạn với cô ấy sao?”
“Anh, không phải…
Thật sự là em báo tin bảo cô ấy tới.”
“Có chứng cứ không?”
Hàn Thanh hỏi.
Hàn Minh Thư: “…”
Nhất thời cô không nghĩ tới Hàn Thanh sẽ hỏi như vậy, sững sờ tại chỗ thật lâu mới lầm bầm giải thích nói: “Cái kia…
Là em nhắn tin nha, nhưng mà trong điện thoại di động đã xóa mất rồi.”