Nhưng lúc này, đại khái là Dạ Âu Thần cũng biết xảy ra chuyện gì, anh nhàn nhạt mở miệng nói: “Để nó nói.”
Thằng nhóc này có lòng bất mãn đối với anh, hơn nữa còn có oán hận nồng đậm, nhìn mình không vừa mắt cũng là chuyện bình thường, dù sao so với quả đấm ngày đầu tiên mà nói, hiện tại mới chỉ nói đã là thay đổi rất tốt rồi.
Dạ Mạc Thầm muốn để Đậu Nành nói, Tiêu Túc cũng không tiện nói thêm cái gì.
Dạ Âu Thần nhìn về phía Đậu Nành: “Đói bụng không? Mẹ con nhắc ba nhớ phải đưa con đi ăn cơm trưa, hiện tại ngậm miệng lại ăn cơm đi, muốn nói gì thì lát nữa lại nói.”
Nghe vậy, Đậu Nành dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.
Đồ đần, ngậm miệng lại có thể ăn cái gì chứ?
Phụt Suýt nữa thì Tiêu Túc cười ra tiếng, nhưng bởi vì Dạ Âu Thần đang ở đây, cho nên cậu ta chỉ có thể chịu đựng.
Dạ Âu Thần rất bất đắc dĩ, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy.
Người của mình, làm sao mình có thể mắng chửi chứ?
Tiểu Nhan và Hàn Minh Thư cùng nhau ăn cơm trưa, trong lúc đó Hàn Minh Thư vẫn luôn không ăn được, lại bị Tiểu Nhan lấy danh nghĩa cô đang mang thai cưỡng ép đút rất nhiều thứ vào bụng. . Truyện hay luôn có tại [ TRÙMT RUYỆN.O RG ]
Đợi đến khi ăn no, bụng của Hàn Minh Thư đã no đến mức không đứng lên nổi.
Cô ngồi tại chỗ sở lên bụng của mình: “Cậu đừng ép tớ ăn nữa, ăn quá nhiều đối với đứa trẻ cũng không tốt, đến lúc đó ăn đến quá béo cũng không được.”
“Cậu lừa quỷ sao, cậu gầy như vậy, làm sao đứa bé béo được? Cậu phải ăn nhiều một chút mới được, trong những ngày tiếp theo tớ sẽ giúp cậu bổ sung những chất dinh dưỡng thiếu thốn trước đó. Bằng không đến lúc đứa bé cậu sinh ra không đầy đủ dinh dưỡng, tớ sẽ lo lắng chết mất!”
Không đầy đủ dinh dưỡng…
Cái này nói quá khoa trương, cũng hoàn toàn không thể nào.
Ngay lúc này, Tiểu Nhan nghe được tiếng chuông điện thoại di động đang sạc trong phòng, cô ấy run lên một cái rồi chớp mắt, sau đó nói với Hàn Minh Thư: “Tớ đi nhận điện thoại, có thể là anh của cậu gọi đến, nếu như lát nữa anh của cậu mắng tớ, cậu nhất định phải giúp tớ đấy.”
Hàn Minh Thư còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Nhan đã chạy không thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau đó rất nhanh cô ấy đã cầm điện thoại chạy vội trở về, nháy mắt ra hiệu các loại với Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư liền biết, người gọi điện thoại cho cô quả thật là anh trai của mình Hàn Thanh.
Cô cười một cái an ủi Tiểu Nhan, ra hiệu để cô ấy nghe.
Tiểu Nhan hít sâu một hơi, đè xuống vẻ kinh hồn táng đảm mới dám nhận điện thoại, cẩn thận từng li từng tí: “A lô?”
“Mở cửa.”
“A2”
Đột nhiên xuất hiện hai chữ này khiến Tiểu Nhan vội vàng không kịp chuẩn bị, vẻ mặt sững sờ, căn bản không hiểu anh ta đang nói cái gì.
“Mở cửa gì cơ? Mở cửa làm cái gì?”
Tiểu Nhan vô cùng sững sờ, thế nhưng rất nhanh liền cả kinh mở to hai mắt nhìn: “Mở, mở cửa á???”
“Nhanh lên.”
Hàn Thanh lạnh giọng thúc giục. Tiểu Nhan hóa đá một hồi lâu, ngơ ngác nhìn Hàn Minh Thư một chút, sau đó giống như con rối đi về phía cửa.
Hàn Minh Thư bị ánh mắt kia của cô ấy nhìn cho sửng sốt, vừa định hỏi làm sao vậy, nhưng tiếp theo đã nhìn thấy Tiểu Nhan quay người đi tới trước cửa, dáng vẻ rất không thích hợp.
Đây là…
Thế nào?
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao lúc nhận điện thoại của Hàn Thanh biểu cảm của Tiểu Nhan không phải như vậy mà, mà cô ấy cũng không nói rõ ràng với mình đã xảy ra chuyện gì.
Trừ phi người gọi điện thoại cho cô ấy không phải là Hàn Thanh?
Nghĩ đến đây, trái tim của Hàn Minh Thư liền treo lên, sau đó cấp tốc đứng dậy đi theo bước chân của Tiểu Nhan.