“Không chỉ có mình cậu thấy, vừa rồi ánh mắt của cô cũng rất khủng bố.”
Nói đến đây, Tiểu Nhan không nhịn được rụt cổ một cái, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Sẽ không phải bởi vì Đậu Nành không có ở trong nhà cho nên ông ngoại của cậu Dạ Âu Thần liền muốn giận chó đánh mèo lên cậu chứ?”
“Chắc là không phải đâu…
Có điều ông cụ này cũng rất kiêu ngạo, Hàn Minh Thư cũng không dám tùy tiện nói ra, ông ta muốn đi mình cũng không dám mở miệng giữ lại, sợ lúc nói chuyện không cẩn thận chạm đến vảy ngược của ông ngoại, đến lúc đó không bù được mất.
Ngoài cửa, Uất Trì Thần mang theo cảm xúc tức giận tiến vào thang máy, Vu Ba không nói gì cá.
Thật lâu sau, rốt cuộc Uất Trì Thần cũng không nhịn được kêu Vu Ba một tiếng.
Vu Ba giống như mới hồi phục tinh thần ngẩng đầu lên: “Ông chủ, làm sao vậy?”
Ba chữ này khiến Uất Trì Thần tức đến suýt nữa thì dựng râu: “Không phải anh có lòng sao? May mà con bé kia còn gọi tôi một tiếng ông ngoại, sau đó một câu hữu ích cũng không nói!”
“Cái này. Vẻ mặt của Vu Ba bừng tỉnh: “Ông chủ ra oai trước mặt mợ Hàn Minh Thư như vậy, nếu như tôi là mợ Hàn Minh Thư, tôi nhất định cũng không dám tùy tiện nói gì.”
Uất Trì Thần: “… Vu Ba: “Ngài cảm thấy thế nào, ông chủ.”
Uất Trì Thần nheo mắt lại, không vui hỏi: “Ý của anh là, tôi nên đối xử tốt với con bé kia một chút?”
Vu Ba sờ mũi cười nói: “Tôi cảm thấy có thể.”
Nghe vậy, Uất Trì Thần nhưởng lông mày, có dấu hiệu nổi giận, Vu Ba tăng tốc nói: “Không nói hiện tại mợ Hàn Minh Thư đã sinh ra cậu chủ nhỏ, bây giờ cô ấy còn mang thai hơn mấy tháng, chẳng lẽ ông chủ còn không cho phép bọn họ ở cùng một chỗ sao?”
Nói như vậy, trực tiếp phá hỏng Uất Trì Thần. Vu Ba thuận thể thêm chút lửa: “Đã không phản đổi được, sau này ông chủ và mợ Hàn Minh Thư sẽ là người một nhà, nếu như quan hệ của người một nhà không tốt cũng rất ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác, hòa hòa hợp hợp, về sau hai đứa bé và mợ Hàn Minh Thư cùng cậu Dạ Âu Thần sẽ hiếu thuận với ông chủ, con cháu cả sảnh đường, lúc nào cũng có người làm bạn.”
Không thể không nói, Vu Ba vẫn rất có tài năng nói chuyện, những lời này đã chạm đến bên trong trái tim của Uất Trì Thần.
Ánh mắt ông ta nhìn Vu Ba dần trở nên phức tạp, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn như trước, cũng không biết đến cùng ông ta có đồng ý với Vu Ba hay không.
Vu Ba cẩn thận quan sát Uất Trì Thần một chút, cắn răng lại thêm một mồi lửa.
“Mà tôi nghe cô An nói, cái thai này của mợ Hàn Minh Thư có dấu hiệu sinh non, ngẫm lại lần trước người của chúng ta trói mợ Hàn Minh Thư lại, ở giữa lại bị cô Đoan Mộc bắt lại, suýt chút nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống…”
Nói đến đây, trong lòng Uất Trì Thần đã xuất hiện vẻ run sợ. Vu Ba nghĩ thầm, hoàn thành, nói tiếp: “Tôi nghe người ta nói, phụ nữ mang thai phải giữ tâm trạng bình thản, thai nhi mới có thể phát triển tốt, vốn dĩ mợ đã có dấu hiệu sinh non, nếu như thái độ của ông chủ đối với cô ấy không tốt, cô ấy lại giấu giếm những cảm xúc tiêu cực đó đi, đây chẳng phải là…
Điện thoại vang lên một hồi liền được kết nối.
Ngay sau đó bên kia liền truyền đến một giọng nói tỉnh bơ.
“Mẹ”
Âm thanh của Đậu Nành từ trong điện thoại di động truyền tới, lập tức liền tiến vào trong tim của Hàn Minh Thư, cô bị tiếng nói này chọc cho nở nụ cười.
“Đậu Nành.”
“Mẹ.”
Đậu Nành lại gọi cô một tiếng, sau đó mở miệng hỏi: “Mẹ xấu lắm, rõ ràng là có số của Đậu Nành, tại sao lại chỉ gọi điện thoại cho ba? Mẹ bất công quá nha? Thích ba mà không thích Đậu Nành có phải không?”
Nghe thấy lời này, trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Minh Thư hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đưa tay nhéo nhéo lông mày của mình, dịu dàng nói: “Đồ đần, làm sao mẹ có thể bất công được?”
Đậu Nành và Dạ Âu Thần, đều là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc sống của Hàn Minh Thư, không theo thứ tự cụ thể nào.