Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1056



Lễ nào…

Một ý nghĩa vụt qua trong đầu Tiểu Nhan. Giây tiếp theo, cô buột miệng hỏi một câu: “Anh thích tôi sao?”

Một câu nói đơn giản chỉ có mấy chữ mà thôi, những lại trực tiếp khiến Tiêu Túc sửng sốt.

Cậu ta ngây ngẩn cả người, đứng nguyên tại chỗ, trong mắt viết đầy cảm xúc không dám tin. Có một khoảnh khắc, thậm chí Tiêu Túc còn cho rằng mình nghe nhầm.

Nếu không thì sao anh lại nghe thấy Tiểu Nhan hỏi anh một câu: “anh thích tôi sao” chứ?

Nghĩ thế nào thì đối phương cũng không giống người sẽ hỏi những vấn đề như vậy.

Nhưng anh thật sự đã nghe thấy mà.

“Cái đó…

Tiêu Túc cảm thấy mặt mình thoáng chốc đã nóng lên, giọng điệu và ánh mắt đều trở nên hoảng loạn hơn: “Không phải như Cô nghĩ đâu, có lẽ là cô hiểu lầm gì đó rồi.”

“Hiểu lầm?”

Tiểu Nhan chớp chớp mắt, nhìn ly nước trước mặt mình một cái.

Tiêu Túc: “…”

Rót ly nước thôi không thể nói lên điều gì chứ đúng không? Tuy cậu đúng là có thích cô, nhưng…

Cậu khi trước đã không thể nào lọt vào mắt xanh của cô, giờ trên mặt cậu còn có một vết sẹo lớn như vậy, cô lại càng không thể thích cậu được.

Vả lại, vết sẹo này của cậu sẽ chỉ khiến người khác bị dọa cho sợ hãi mà thôi.

“Được rồi.”

Tiểu Nhan nhún vai, dáng vẻ không quan trọng: “Vậy cứ xem như tôi hiểu nhầm đi. Anh về ngủ đi.”

Vốn tưởng cô sẽ tranh luận, không ngờ cô lại thừa nhận bản thân đã hiểu lầm như vậy, sau đó liền bưng nước lên uống.

Không biết vì sao, trái tim Tiêu Túc trở nên khó chịu. Nhìn dáng vẻ chẳng quan trọng của Tiểu Nhan, cậu đột nhiên lại muốn nói, không hiểu lầm, tôi thích cô đó.

Nhưng…

Vừa nghĩ đến vết sẹo trên mặt mình, ý nghĩ đó liền thoáng chốc biến mất sạch sẽ.

Hai tay buông thống hai bên người nắm chặt lại thành nằm đấm, sau chốc lát buông ra rồi lại nắm chặt. Tiêu Túc mím đôi môi mỏng, quay người im lặng rời khỏi phòng bếp.

Tiểu Nhan uống xong một ly nước, thấy cậu ta im lặng rời đi, ánh mắt liền nhìn về phía cậu, đôi mày thanh tú không nhịn được mà nhíu lại.

Là do cô bị ảo giác ư? Sao cứ cảm thấy tâm trạng khi nãy của Tiêu Túc hình như không đúng lắm nhỉ?

Lẽ nào là vì câu hỏi vừa rồi của cô khiến cậu ta cảm thấy cạn lời sao? Cô cũng không phải cố ý muốn hỏi mà, chỉ là lúc đó nhìn dáng vẻ của cậu ta thấy vô cùng giống dáng vẻ cô khi gặp Hàn Thanh thôi.

Cho nên…

Câu hỏi cứ như vậy mà buột ra khỏi miệng.

Giờ nghĩ lại thấy không ổn, bất kể đối phương có thích cô hay không, cô hỏi như vậy chẳng phải là khiến đối phương ngại hay sao? Sau này gặp mặt sẽ lúng túng đến đâu chứ?

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan ra sức lắc lắc đầu, uống hết chút nước cuối cùng trong ly rồi ôm chăn đơn của mình quay về phòng.

Tiểu Nhan bò về ngủ không hề chú ý tới điện thoại bị cô tắt âm đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Một đêm ngon giấc.

Hàn Minh Thư cảm giác bản thân đã ngủ rất lâu rất lâu, trong mơ còn xảy ra rất nhiều chuyện. Khi cô mơ mơ hồ hồ tỉnh lại liền cảm thấy hình như trong đầu còn lưu lại chút ký ức.

Nhưng khi cô dần mở mắt ra, những chuyện trong mơ đã dần bị hiện thực nuốt chửng từng chút một đến khi mất sạch.

Đợi đến lúc cô trở mình, nhìn chăm chăm ánh mặt trời ngoài cửa sổ hồi lâu thì đã quên hết tất cả những chuyện cô thấy trong mơ rồi.

Lại nằm thêm một lúc nữa, Hàn Minh Thư mới phát hiện trong phòng chỉ có một mình cô, Tiêu Nhan đã tỉnh dậy, không thấy đâu nữa rồi.

Cô trở mình xuống giường, sau đó ra ngoài. Trong nhà yên tĩnh, chẳng có lấy một người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv