Hàn Minh Thư vội vã chen ra khỏi phòng bếp, Dạ Âu Thần cũng bế Đậu Nành rời đi.
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại một mình Tiêu Túc.
Tiêu Túc đứng một mình ở cửa phòng bếp dưới ánh đèn sáng trưng, vẻ mặt mờ mịt. Một lúc lâu sau, cậu ta mới cúi đầu đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nghĩ một nhà ba người của cậu Dạ cũng chỉnh tế quá mức rồi, lại còn cùng khát nước nữa.
Sau khi về phòng, lúc vào cửa, Hàn Minh Thư cẩn thận dè dặt đóng cửa lại. Lúc quay người lại thấy trước mặt có một bóng đen, dọa cho cô sợ đến nhảy dựng lên.
“Nửa đêm nửa hôm, cậu lén lén lút lút làm gì Giọng của Tiểu Nhan vang lên ngay trước mặt.
the?”
Mượn ánh trăng lờ mờ từ ngoài cửa sổ, Hàn Minh Thư nhìn thấy Tiểu Nhan choàng chăn đơn đứng đó, bộ dạng có vẻ rất lạnh.
“Ra ngoài uống cốc nước.
Tiểu Nhan: “…
Tớ cũng khát nước quá.
Hàn Minh Thư: “???”
Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ khát nước tập thể à? Lẽ nào là tài nấu nướng của Tiểu Nhan có vấn đề nên mọi người mới khát nước tập thể sao?
“ờ, trong phòng bếp có nước nóng chứ?”
“Ù.”
Hàn Minh Thư gật gật đầu, Tiểu Nhan liền choàng chăn đơn đi qua bên cạnh người cô, sau đó mở cửa ra. Đại khái là cô ấy ngủ đến mơ hồ rồi, một hồi lâu mới mở được cửa, mở xong cũng không đóng lại.
Hàn Minh Thư nhìn cô ấy choàng căn lắc lư lặc lư đi ra ngoài.
Cô vốn muốn nói cho Tiểu Nhan biết là giờ Tiêu Túc đang ở phòng bếp, nhưng nghĩ một lúc…
Hình như cũng không có gì đáng để nhắc nhở. Cô ấy và Tiêu Túc đầu có thù oán gì.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền khép hờ cửa lại, sau đó chui vào trong ổ chăn ấm áp. Nằm xuống rất lâu rồi, tâm trạng trở nên thật bình tĩnh, hình ảnh hiện lên trong đầu là cảnh tượng Dạ Âu Thần bế Đậu Nành. Hi vọng hai ba con sau này có thể sống chung vui vẻ.
Lần này, Hàn Minh Thư rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Mà ở một bên khác, sau khi Dạ Âu Thần xách cậu nhóc về tới phòng thì liền đặt bé lên giường, lạnh giọng: “Con cố ý đúng không?”
Đậu Nành ngồi xuống giường rồi tập tức bò vào trong chăn, sau đó mở to đôi mắt vô tội nhìn Dạ Âu Thần: “ba, ba đang nói gì vậy?”
Dạ Âu Thần nhìn gương mặt giống mình y như đúc nhưng lúc này lại đang dùng vẻ mặt và ánh mắt ngây thơ vô tội trước mặt mình, so ra thì có vẻ như anh là một người vô cùng độc ác vậy Anh hơi híp mắt lại, nghiêng người tới trực tiếp nhéo má Đậu Nành.
“Đừng có giả ngốc, tâm trí con căn bản không thuộc về lứa tuổi này.”
Tuy hai ba con vừa làm quen, thời gian chung sống cũng không dài, nhưng sao Dạ Âu Thần có thể nhìn ra được đứa nhỏ này không phải trẻ con bình thường?
Tuy không biết tại sao tâm trí của cậu bé lại trưởng thành như vậy, nhưng…
đại khái là liên quan đến những chuyện đã trải qua.
Trước đây anh có lỗi với mẹ con bé sao?
Nếu không thì Đậu Nành sẽ không đối xử với anh như vậy. Tuy ngoài miệng bé nói không ghét bỏ anh, thân thiết với anh, nhưng sống chung với nhau, Dạ Âu Thần có thể cảm nhận được sâu sắc sự kháng cự mơ hồ lộ ra trên người bé.
Đậu Nành chớp mắt đối diện với đôi mắt màu mực của Dạ Âu Thần một lúc.
Chốc lát sau, ánh nhìn ngây thơ của cậu bé biến mất, bé mở miệng nói: “Ba đối xử với mẹ không tốt.”
Dù sao mẹ cũng không ở đây, bé không cần phải giả vờ nữa. Dù người ba trước mặt này của bé biết thân phận thực sự của bé thì đã sao? Bất kể bé nói gì, mẹ cũng sẽ tin bé. Cho nên, chỉ cần ba muốn làm cho mẹ vui thì phải làm bé vui trước đã.
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Ba đối với mẹ con không tốt? Ý là nói…
Trước đây sao?”