Lúc này, trước mặt cô lại hiện lên một bóng dáng cao lớn.
Không đợi cô phản ứng lại, bóng đen đó đã trực tiếp bao trùm lên cô, lôi cô vào trong lòng.
Hơi thở quen thuộc ùn ùn kéo đến, Hàn Minh Thư ngơ ra một lát, liền biết rõ ai là người đang ôm mình.
Dạ Âu Thần…
Anh… cũng không ngủ được sao?
Vốn dĩ, Hàn Minh Thư còn cho rằng chỉ có mình cô không thể ngủ được, không ngờ được Dạ Âu Thần cũng giống như cô.
Nhưng vì sao anh lại không ngủ được?
Là bởi vì lúc sáng đã xảy ra quá nhiều chuyện sao? Còn chưa nghĩ xong phải tiếp thu như thế nào, hay là do biết được mình có một đứa con trai nên là quá kích động?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư ngẩng đầu: “Sao anh lại… ưm…” Cô vừa mới mở miệng, đôi môi liền bị người ta hung hăng mà hôn.
Lúc không hề thấy được gì, cảm giác càng trở nên mãnh liệt.
Hàn Minh Thư đang mặc đồ ngủ trên người, sau khi bị Dạ Âu Thần ôm vào lòng, liền có thể qua lớp quần áo mà cảm nhận được nhiệt độ trên người anh truyền đến.
Cơ thở anh thực sự rất nóng, giống y hệt như là lửa.
Đôi môi rất nóng bỏng, Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy đôi môi anh hôn qua lần này đến lần khác, cuối cùng cảm thấy không đủ, bàn tay to lớn còn nhẹ nhàng cầm lấy cằm của cô, sau đó rời ra.
“Há miệng.”
Hàn Minh Thư: “…”
Anh hôn thì cứ hôn đi, còn nói làm gì nữa?
Nói thì nói đi, còn đòi hỏi gì nữa?
Hàn Minh Thư không nhúc nhích.
“Hả?”
Trong bóng tối, giọng nói của Dạ Âu Thần khàn khàn, cứ như là có dòng rượu vang lâu năm chảy qua họng.
Thấy cô không nói gì, Dạ Âu Thần dứt khoát nắm lấy cằm cô, áp gần tới mặt cô.
“Sao lại không nói gì?”
Cuối cùng Hàn Minh Thư không nhịn được nữa: “Anh được rồi, cho em…”
Kết quả, thừa dịp cô nói chuyện, Dạ Âu Thần cúi đầu hôn lấy, thuận lợi mà chiếm lấy lãnh thổ thuộc về cô.
Nhất thời hô hấp của Hàn Minh Thư trở nên nặng nhọc hơn một chút, tay vô thức mà nắm lấy áo Dạ Âu Thần, cả người yếu ớt mà dựa vào trong lòng anh, mắt nhắm nghiền, lông mi nhẹ nhàng run.
Trong chốc lát, Dạ Âu Thần đưa tay sờ lấy đám tóc sau cổ cô, đôi môi di chuyển, nhẹ giọng nói: “Sao không nói cho anh biết sớm một chút?”
“Hả?”
Lúc vẻ mặt Hàn Minh Thư ý loạn tình mê, đột nhiên nghe đợc lời Dạ Âu Thần nói, nhưng mà căn bản cô không nghe rõ được nội dung là gì, chỉ có thể qua loa lên tiếng.
Bộ dạng hồn nhiên như vậy, làm cho đáy mắt đen láy của Dạ Âu Thần sâu thêm một chút.
Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân, trong bóng đêm nghe vô cùng rõ rệt, Dạ Âu Thần nheo mắt, ôm Hàn Minh Thư quần áo đang có chút lộn xộn vào trong lòng mình, ánh mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoại.
Một âm thanh của trẻ con vang lên trong phòng khách.
“Ba? Là ba sao?”
Giọng nói của Đậu Nành…
Lúc nghe thấy giọng nói này, Dạ Âu Thần liền không vui mà nhíu mày.
Tên nhóc này… rõ ràng anh vừa thấy nó đang ngủ, sao lại thức dậy đây rồi? Hơn nữa nghe giọng nói của nó, là đang đi đến phía nhà bếp sao?
Nó muốn gì vậy?
“Ba”
Lúc nãy một câu hai câu đều ba đốn mạt, bây giờ lại gọi ba thân thiết thế kia, hơn nữa lại xuất hiện vào lúc này, nói không có mưu đồ gì Dạ Âu Thần tuyệt đối không tin.
Anh nhíu chặt mày, Hàn Minh Thư trong lòng cũng vì nghe được giọng nói của Đậu Nành mà giật mình phục hồi tinh thần lại.
Đậu Nành đến rồi?