Chỉ là… một đứa bé mới bốn năm tuổi đầu thôi mà, làm thế nào mà hiểu biết nhiều như vậy chứ?
Tiêu Túc vuốt ve đầu cậu bé một lúc rồi rụt tay về.
“Thế giới của người lớn rắc rối lắm, có nhiều chuyện không hề đơn giản như vậy, rất khó nói.”
Đậu Nành nghiêng nửa cái đầu: “Nhưng Đậu Nành cảm thấy không hề rắc rối mà, chú Tiêu ơi, chú nhìn mẹ cháu với ba cháu mà xem, chính vì ba mẹ cháu suy nghĩ mọi chuyện theo hướng rắc rối nên mới xa nhau bao nhiêu năm đấy.”
“…”
Tiêu Túc sững sờ, tuy rằng rất không muốn thừa nhận nhưng… hình như thực tế đúng là như vậy.
“Có lẽ là thế.”
Tiêu Túc mỉm cười thật nhẹ.
Có lẽ đúng là như vậy thật, nhưng thế giới của người lớn khác với thế giới của trẻ nhỏ.
Hồi còn nhỏ, khi cãi vã có thể dễ dàng nói ra một câu rằng chúng mình làm lành nhé.
Đến lúc lớn lên rồi, câu nói kia ngày càng khó thốt nên thành lời.
Hiển nhiên, Tiêu Túc sẽ không thừa nhận việc cậu ta thích Tiểu Nhan đâu.
Trước đây, cậu ta không có cơ hội để bộc lộ thành lời, bây giờ sẽ lại càng không, cậu ta của hiện tại… không có tư cách.
Lúc Tiêu Túc đang chuẩn bị nói điều gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên, rồi cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, là y tá đến kiểm tra tình hình bệnh nhân.
Khi nhìn thấy y tá, Tiêu Túc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình như được giải cứu.
Sau khi đã kiểm tra xong và đi, phòng bệnh lại trở về trạng thái yên tĩnh.
May mắn thay, lần này Đậu Nành không gặng hỏi cậu ta thêm nữa, Tiêu Túc nghĩ ngợi một lúc rồi cất tiếng: “Đậu Nành này, chú đi ra ngoài hít thở cho thoáng, cháu ở lại đây một lúc nhé, có chuyện gì thì mở cửa ra gọi chú Tiêu.”
“Dạ!” Đậu Nành gật đầu thật đáng yêu, nét cười hiện lên trong đôi mắt bé bỏng.
Không ngờ rằng chú Tiêu lại là một ông chú nhát như thỏ đế.
Sau khi bước ra bên ngoài cửa phòng, Tiêu Túc ngồi xuống dãy ghế đặt trên hành lang, đôi chân dài không có chỗ để đành phải duỗi ra phía trước. Tiêu Túc thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng toàn thân.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình bé Đậu Nành, sau khi tự nhủ lòng rằng chú Tiêu là một ông chú nhát như thỏ đế thì cậu bé quay lại nhìn Dạ Âu Thần đang nằm trên giường bệnh.
“Ba xấu xa của con ơi, con còn chưa tìm ba để tính sổ thì ba đã hôn mê rồi.”
Nhưng có hôn mê cũng không ảnh hưởng gì đến đến việc cậu bé đòi nợ.
Đậu Nành ngẫm nghĩ một lúc, nụ cười bất chợt hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đậu Nành tung tăng cất bước đến bên giường bệnh của Dạ Âu Thần, cậu bé nhanh nhẹn cởi bỏ đôi giày đang đi và chiếc áo khoác to tướng trên người xuống, động tác trèo lên trên giường bệnh hết sức nhẹ nhàng, dáng người nhỏ nhắn quỳ bên cạnh Dạ Âu Thần.
Do hiện giờ vẫn đang trong tình trạng hôn mê nên Dạ Âu Thần nhắm mắt suốt.
Sau khi quỳ xuống bên cạnh người anh, Đậu Nành ngắm nghía khuôn mặt khôi ngô tuấn tú và hừ một tiếng nặng nề: “Ba xấu xa kia, ngoài gương mặt giống của con ra thì chẳng có một ưu điểm nào hết cả!” Nói rồi, Đậu Nành đột nhiên giơ bàn tay nhỏ nhắn ra, nhéo mạnh hai bên má của Dạ Âu Thần, vừa xả cơn bực tức vừa nói: “Ba xấu xa này, bắt nạt mẹ đã đành lại còn bắt nạt cả Đậu Nành, đang yên đang lành tự dưng lại ngất, làm cho mẹ không còn lo lắng cho Đậu Nành nữa.”
Dưới bàn tay mũm mĩm, những đường nét khôi ngô tuấn tú của Dạ Âu Thần trở nên méo mó. Đậu Nành nhìn chằm chằm khuôn mặt đang biến dạng do đủ kiểu tác động của mình, nở nụ cười tinh quái.
Cũng may mà ba không phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không bị cậu bé bóp nhéo mạnh bạo như vậy thì chắc các bộ phận giả đã rơi hết ra rồi.
Chơi đùa đang vui vẻ, Đậu Nành cưỡi luôn lên người Dạ Âu Thần, ngồi ở vị trí cao hơn bụng anh một chút giống như là cưỡi ngựa, tiếp tục nhào nặn gương mặt của ông ba Dạ Âu Thần.
Đúng lúc Đậu Nành định lấy điện thoại di động ra chụp lại bộ dạng của Dạ Âu Thần thì người đang hôn mê kia bỗng có một chút phản ứng.