Hàn Minh Thư vừa mở miệng, Tiểu Nhan liền làm ra vẻ cầu xin thương xót. “Minh Thư Minh Thư, Minh Thư tốt bụng, không phải tự tớ muốn mang theo Đậu Nành đâu, là Đậu Nành bắt tớ dẫn cậu bé đến. Chuyện này không thể trách tớ, cậu muốn trách, phải trách tên nhóc Đậu Nành nhà cậu.”
Tiểu Nhan vô cùng liêm sỉ đã đẩy tất cả các tội lỗi lên người Đậu Nành.
Dù sao thì Đậu Nành cũng là con của cô, Hàn Minh Thư sẽ không tức giận.
Hơn nữa, bọn họ đã thương lượng trước đó.
Tiêu Túc hơi ngạc nhiên, như thể không ngờ được rằng Tiểu Nhan sẽ có thể đẩy hết mọi chuyện lên người Đậu Nành.
Ngược lại Hàn Minh Thư không cảm thấy chút kỳ quái nào, nheo mắt lại đánh giá Tiểu Nhan.
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi, con trai của cậu sinh ra cậu phải biết chứ!”
Hàn Minh Thư không có chút hào hứng nào, cô cũng không trách Tiểu Nhan, cô biết chuyện Đậu Nành quấn lấy người, chỉ là những gì đang xảy ra lúc này quá đột ngột.
Đậu Nành đến tìm cô, chuyện này không có vấn đề gì cả, cô cũng nhớ cậu bé, nếu có thể gặp được cậu bé cũng không tồi.
Nhưng …
Điều cô không ngờ tới là Đậu Nành đến đây, Dạ Âu Thần cũng ở đây.
Hai ba con này lại đột nhiên gặp nhau như vậy.
Hiện tại Dạ Âu Thần đã đưa mọi người ra ngoài. Mặc dù không thể làm gì được Đậu Nành nhưng bây giờ trong lòng anh đang nghĩ gì?
Đột nhiên nhìn thấy một đứa trẻ giống hệt mình trong lúc mất hết trí nhớ, khả năng chịu đựng của anh bây giờ phải làm sao?
Có thể chấp nhận không? Vừa rồi Hàn Minh Thư vừa nhìn thấy anh, suýt chút nữa thì đã mất đi lý trí, còn bị doạ cho sợ hãi.
Sau đó Đậu Nành lại xuất hiện, có thể nói là một cú sốc kép.
Hàn Minh Thư cụp mắt trầm tư, Tiểu Nhan vốn tưởng rằng cô sẽ oán trách mình một hồi, nhưng ai biết được cô lại cứ trầm mặc nãy giờ.
Tiểu Nhan cảm thấy có gì đó không đúng, kết hợp những gì xảy ra vừa rồi, đột nhiên hiểu ra. Cô ấy vội vàng lên tiếng: “Cái đó…
Tớ cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này. Ban đầu, tớ chỉ đưa Đậu Nành qua gặp cậu. Cậu bé thật sự rất nhớ cậu. Tớ cũng cảm thấy Đậu Nành vô cùng đáng thương. Cậu bé chỉ muốn gặp mẹ mình một chút mà thôi. Sau khi chúng tớ đến, dựa theo địa chỉ trước đó mà tìm đây, vốn là chỉ muốn gặp cậu một chút, ai biết được cửa của hai người không đóng kĩ, sau đó ba người chúng tớ vừa đúng lúc nghe thấy được cuộc cãi vã của hai người, lúc Đậu Nành bỏ chạy ra ngoài, chúng tớ muốn ngăn lại cũng không kịp.” . ngôn tình sủng
Cô ấy giải thích một lượt chuyện gì đã xảy ra trước đó, Hàn Minh Thư mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên mặt cô ấy, khẽ nói: “Chuyện này không trách cậu, tớ biết mà, tớ chỉ là lo lắng…”
Đang nói chuyện, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng nói của Đậu Nành.
“Ba, ba xấu, mẹ…
Mẹ mau đến đây.”
Hàn Minh Thư bị tiếng kêu doạ cho hồn bay phách lạc, mau chạy nhanh tới.
Tiểu Nhan và Tiêu Túc liếc nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo sau.
Sau khi cánh cửa mở ra, Hàn Minh Thư mới phát hiện Dạ Âu Thần đột nhiên ngất xỉu, lúc này còn đang đè lên người Đậu Nành.
Đậu Nành đã ăn mặc rất cồng kềnh, lại bị cơ thể cao lớn của Dạ Âu Thần đè lên, không cách nào giãy dụa được.
Vốn dĩ, cảnh này hẳn là cực kỳ hài hước, nhưng Hàn Minh Thư lúc này cũng không thể cười nổi, bởi vì Dạ Âu Thần té xỉu, sắc mặt tái nhợt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Đây là…
Thế nào đây?
Hàn Minh Thư vẫn chưa kịp phản ứng, Tiêu Túc và Tiểu Nhan đã nhanh chóng tiến lên trước tách hai người ra, Tiêu Túc một mình đỡ lấy Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan kéo Đậu Nành lên, vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, giúp cậu bé phủi áo quần cho sạch sẽ.
“Chuyện này là thế nào?”
Tiểu Nhan không biết phải làm sao, liền hỏi một câu.
Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Dạ Âu Thần, mím môi nói: “Đừng hỏi thế nào nữa, tình hình của anh ấy trông có vẻ không được tốt lắm. Tớ đi lấy chìa khóa xe, hai người giúp tớ đưa anh ấy vào trong xe.”
“Được.”
Tiêu Túc là đàn ông, khí lực lớn, chẳng mấy chốc đã đỡ Dạ Âu Thần xuống lầu một cách dễ dàng, Tiểu Nhan nắm tay Đậu Nành cùng đi xuống lầu.