(9)
Vương Linh Linh bận rộn lấy thêm bát đũa cho hai người, Chu Tắc thấy Triệu Chiêu hơi cúi đầu không nói gì, anh than thở một tiếng.
Anh đứng dậy lấy ra một chai rượu trong phòng, đặt lên bàn: “Hiếm khi cậu trở về, uống một ly nhé?”
Triệu Chiêu đẩy mắt kính: “Xin lỗi, tôi không uống rượu.”
“…” Chu Tắc mím môi, lặng lẽ đẩy chai rượu ra xa.
Hồi nhỏ Triệu Chiêu rất nghịch ngợm, càng lớn ngược lại càng im lặng, nhất là sau khi bước chân vào xã hội, con người lại trầm lặng mấy phần. Trước khi mọi chuyện bại lộ, hai người thỉnh thoảng có thể trò chuyện chân thành với nhau hai câu, giờ một năm nói được hai câu cũng không dễ dàng.
Chu Tắc càng nghĩ càng buồn phiền, chỉ đành nhích lại gần vợ mình.
Trong lúc đó Triệu Chiêu giương mắt nhìn hai người, không nói gì.
Con trai đã lâu mới trở về một chuyến, Vương Linh Linh làm mẹ đương nhiên rất vui mừng, cô không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào bát của Triệu Chiêu, thúc giục cậu ăn mau, về phần bát của Chu Tắc ở gần bên cạnh cô lựa chọn không nhìn tới.
Triệu Chiêu cúi đầu nhìn cái bát đồ ăn ngày càng nhiều thì hơi sửng sốt, cậu nhìn lên thì thấy Chu Tắc tỏ vẻ xin thương yêu đẩy bát mình tới trước mặt Vương Linh Linh lần nữa, Triệu Chiêu thở dài dưới đáy lòng, trong đầu đột nhiên hiện ra cuộc đối thoại giữa mình và tổ trưởng sau khi kết thúc buổi họp ngày hôm qua.
Tổ trưởng nói sẽ nghỉ việc, muốn tự mình thành lập phòng làm việc, hỏi cậu muốn làm cùng không.
Công ty hiện tại cậu đang làm có tiêu chuẩn thiết kế cao hơn những nơi khác cùng ngành nghề, nguyên nhân chính là vì tổ trưởng phòng thiết kế của bọn họ là nhân vật cấp đại thần nổi tiếng trong giới. Khi Triệu Chiêu vừa tiến vào đại học thì đã nghe tới người này, không ngờ lúc mới vào đây làm lại trùng hợp làm việc cùng công ty với đại thần, lúc ấy điều này quả thật là dịp may khó cầu đối với cậu.
Cho nên mấy năm nay cậu rất cố gắng làm việc.
Chỉ là có lẽ tư chất có hạn, cuối cùng cậu vẫn chưa tạo ra thành tích nào lớn.
Tổ trưởng chống đầu ngáp một cái trước mặt cậu, uể oải nói: “Lúc trước khi Chu tổng mời anh, nói chỉ cần để cậu học thành nghề là được, cứ tùy tâm trạng thôi. Anh vốn không định kéo cậu đi, dù sao cũng không đạo đức cho lắm, nhưng nghĩ tới anh cực khổ dạy cậu xuất sắc như vậy, cứ thế nhường cho bọn họ anh thật sự không cam lòng, vậy cậu có muốn đi theo anh không?”
“…” Khoảnh khắc ấy Triệu Chiêu ngớ ra.
Chu tổng…….Chu Tắc?
Công ty Triệu Chiêu đang làm là một trong những công ty dưới trướng của nhà họ Chu, ông chủ đương nhiệm của bọn họ là Chu Tắc.
Hồi đại học cậu học thiết kế, có điều biểu hiện bình thường, sau khi tốt nghiệp ban đầu làm tại một công ty thiết kế mới thành lập, sau đó vợ ông chủ đi nhà vệ sinh bị trượt chân, ông chủ đau lòng đến mức không muốn đi làm, dứt khoát giải tán công ty về nhà chuyên tâm chăm sóc vợ, Triệu Chiêu cũng đương nhiên trở thành người thất nghiệp.
Khi đó là vào giữa năm, tiến triển tìm việc không thuận lợi cho lắm, sắp tới ngày đóng tiền thuê nhà, Triệu Chiêu hơi lo lắng.
Chính là vào lúc này, Chu Tắc vẫn không liên lạc đột nhiên gọi điện cho cậu, nói công ty bọn họ thiếu một nhà thiết kế, bảo cậu sang đây giúp một thời gian. Mặc dù có phần không tình nguyện, nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ Triệu Chiêu vẫn đồng ý đi. Cũng vào lúc này đúng lúc gặp tổ trưởng cũng làm ở đây, cậu hăng hái làm việc cho tới giờ.
Hóa ra không phải trùng hợp.
Triệu Chiêu hít vào một hơi rất nhẹ.
Chả trách lúc trước rõ ràng “thiếu một nhà thiết kế”, sau khi vào làm lại phát hiện nhân viên phòng thiết kế đầy người.
Ăn uống xong, Triệu Chiêu muốn giúp thu dọn bát đũa, nhưng bị Vương Linh Linh từ chối ngay: “Con vừa về, nghỉ ngơi nhiều hơn đi.”
Triệu Chiêu bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi tại chỗ trừng mắt qua lại với Chu Tắc.
Chu Tắc vừa định nói gì đó thì Triệu Chiêu như là sực nhớ cái gì đột nhiên đứng dậy đi về phòng.
Chu Tắc nhìn bóng lưng của Triệu Chiêu, anh bất đắc dĩ than thở một tiếng.
Không nghĩ tới chẳng bao lâu Triệu Chiêu lại trở về phòng khách, chỉ là lúc này trong tay cậu có thêm một cái hộp to bằng lòng bàn tay.
Cậu đi tới trước bàn ăn đặt cái hộp lên bàn, từ từ mở ra, lộ ra chiếc bánh ngọt nhỏ bên trong. Hình dáng bánh ngọt rất đơn giản, không có hình vẽ xinh đẹp, thoạt nhìn rất hợp mắt.
Triệu Chiêu đẩy bánh ngọt tới trước mặt Chu Tắc.
“…Sinh nhật của tôi…” Không phải hôm nay.
Chu Tắc vốn muốn nói vậy.
Nhưng nói được một nửa anh chợt nhớ ra, sinh nhật kiếp trước của mình là vào ngày Trung Thu.
“Hồi nhỏ mẹ luôn kể với tôi rất nhiều chuyện về ba tôi, rất nhiều thứ tôi đã quên rồi, chỉ nhớ rõ sinh nhật ba tôi là vào ngày Trung Thu.” Triệu Chiêu cụp mắt nhẹ giọng cất tiếng.
Chu Tắc vừa lắng nghe vừa trừng to hai mắt, ý của lời này…
Anh không nhịn được kích động một trận.
Tiếp theo anh thấy Triệu Chiêu cầm chiếc dao nhựa đâm ngay cái tên Chu Tắc ở giữa bánh ngọt…
Chu Tắc chống cằm nhìn Triệu Chiêu, sau khi đối phương đâm vào cái bánh xong thì thong dong cắt ra một phần ba cái bánh, cầm dĩa giấy đặt bánh lên đó rồi đẩy tới trước mặt anh.
“Nến đâu? Không thổi nến sao?” Chu Tắc tò mò nói.
“Quên lấy rồi.” Triệu Chiêu cắt ra ba phần bánh ngọt, tiếp theo vươn tay khui chai rượu trước đó chưa động tới, rót ra hai ly.
“Bánh ngọt với rượu à?” Chu Tắc khó tin, người làm thiết kế có lối suy nghĩ khác biệt sao?
“Thay thế ngọn nến.” Triệu Chiêu hít sâu một hơi, nâng ly, “Sinh nhật vui vẻ, ba.”
“…” Bàn tay Chu Tắc cầm ly rượu hơi run một chút, “Vừa rồi cậu nói gì? Tôi không nghe được.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Phần sau đâu?”
“Không có.”
“…”
Chu Tắc lau mặt, đang định dạy dỗ con trai về các mối nguy hại của việc nói dối, đúng lúc thoáng thấy Vương Linh Linh dọn dẹp xong lau tay đi tới, anh lập tức dính lấy cô, thuận tiện nhỏ giọng báo cáo chuyện trước đó cho mẹ đứa nhỏ.
Vương Linh Linh ngạc nhiên mừng rỡ nhìn sang Triệu Chiêu.
Triệu Chiêu hơi cúi đầu, đẩy mắt kính.