Hạ Ngưng Âm le lưỡi, cười xấu hổ, ngượng ngùng trả lời, cho tới naytrong lòng cô có vấn đề gì liền hỏi ngay, không cho người khác có thờigian trả lời, trước kia Lăng Tuyên cũng bị vài lần như thế, nhưng côtrước sau như một vẫn không sửa đổi.
Lăng Tuyên nghiêm túc nhìn Hạ Ngưng Âm, khóe miệng nhếch lên, chỉ anhhiểu rõ cô, một chút cũng không thay đổi, nghĩ tới đây, lo lắng của anhxua tan không ít.
Ngẩng đầu trả lời cô, "Anh đã lấy được bằng giáo sư tiến sĩ, ở bên kiacũng học tập rất nhiều kinh nghiệm với bạn bè, bọn anh chia sẻ cùng nhau không ít, nhưng luôn muốn trở về để phát triển thành phố B."
Hạ Ngưng Âm hoan hô: "Oa, nể anh thật, mới ba năm đã hoàn thành tất cả, giỏi quá!"
Hạ Ngưng Âm biết anh rất thích nghề bác sĩ, luôn khát khao được tiếp xúc với nhiều vị danh y thế giới để trao đổi kinh nghiệm, thu thêm kiếnthức cho bản thân, nếu không ba năm trước anh đã tốt nghiệp ngành y bằng A rồi ra nước ngoài tu nghiệp phát triển tương lai.
Anh khiêm tốn nói, "Ha ha, cũng may, lần này trở về anh đã có dự định vào bệnh viện của ba làm."
Hạ Ngưng Âm giật mình, mở mắt to tinh ý đáp: "Thừa kế phụ nghiệp!"
"Cứ cho là vậy, chẳng qua anh cũng tính tự mở bệnh viện riêng." LăngTuyên gật đầu, nói rõ suy nghĩ của mình, Hạ Ngưng Âm nghe qua đã biếtđấy mới là ước mơ thật sự của anh.
Lăng Tuyên đăm chiêu nhìn cô, Hạ Ngưng Âm bị hành động của anh làm cho mất tự nhiên, "Sao thế?"
"Tiểu Âm, em và Tư Khảm Hàn là quan hệ gì ? Anh có cảm giác hai người rất quen nhau" Lăng Tuyên nghi ngờ hỏi.
"Em, em với Tư Khảm Hàn ? Em cùng anh ta không có quan hệ."Hạ Ngưng Âmthấp thỏm trả lời, nhớ tới chuyện ngày hôm nay, thần sắc liền biến đổi,mặt khinh thường giải thích: "Ngày đó là bởi vì Tư Khảm Hàn ăn đậu hũcủa Phong Hàm Niệm nên em mới cùng anh ta xảy ra tranh chấp, chứ khôngcó việc gì."
Nói đến Tư Khảm Hàn trong lòng cô lại nổi đóm, cũng không biết anh phátbệnh thần kinh chỗ nào, hễ muốn giận là giận, đúng là tính khí thiếugia.
"Nhưng khuya hôm trước anh thấy anh ta ôm em về dưới nhà, khi đó đã rất muộn rồi." Lăng Tuyên chậm rãi nói.
Hạ Ngưng Âm nghe vậy sợ hãi kêu: "Cái gì? Đêm hôm đó anh thấy em?"
Hạ Ngưng Âm trợn mắt, da đầu tê dại, khó trách anh hiểu lầm quan hệ giữa cô cùng Tư Khảm Hàn, đêm hôm khuya khoắc được đàn ông ôm về nhà, ngườibình thường cũng sẽ nghĩ vậy thôi.
"Ừ, em đổi số điện thoại, cho nên. . . . . ."
"Nói cách khác ngày đó anh là người đưa em về nhà? Không phải Tư Khảm Hàn? "
"Đúng vậy."Lăng Tuyên cảm thấy có chỗ khó hiểu: "Thế nào?"
Hạ Ngưng Âm khoát tay, lắc lắc đầu: "Không có việc gì, ba em nói hôm đócó anh chàng rất lịch sự nho nhã đưa em về, em không ngời người đó làanh, Thanks."
Khó trách hôm nay Tư Khảm Hàn nói chuyện khó hiểu như vậy, hoá ra là chuyện này , xem ra mình đã hiểu lầm anh.
"Nha." Anh cười nhàn nhạt đáp lại, thật ra anh cảm thấy có điều hơi lạ,vì tối đó anh đưa Hạ Ngưng Âm về thái độ của ba cô ấy rất lạ, đối vớianh không mấy thân thiện, cứ như muốn đuổi anh đi, nhưng anh không cónói ra, cũng không có ý định hỏi cô.