Editor: Ly Thương
===============
Mợ cả đã rất sốc trước kết quả mình phân tích ra.
Trồng trọt làm ruộng gì chứ?
Nói văn vẻ như vậy làm gì chứ, thực chất không phải là làm ruộng sao, làm ruộng có triển vọng gì? Bây giờ nền kinh tế không ổn định, có công việc ổn định thì còn gì tốt hơn?
Bà ấy vội vội vàng vàng đặt miếng thịt xuống, lập tức chạy đến hỏi: “Em cả, em nói thật à?”
Ô Lan đang rửa rau: “Đúng vậy. Nhìn thấy chiếc xe ngoài cửa không? Đàn Đàn bán rau dại kiếm tiền mua đấy.”
Khen cho một cái bút pháp Xuân Thu (1)! Đây rõ ràng là vì để bán rau dại mới mua.
Bút pháp Xuân Thu (1): tức là văn chương viết theo lối của Khổng Tử trong bộ Kinh “Xuân Thu”, hàm súc, ngắn gọn, dùng chữ nghĩa thâm thúy thể hiện sự khen chê đối với một nhân vật hoặc một sự kiện nào đó.
Tống Đàn ở bên cạnh thổi bong bóng, bong bóng vỡ, cô cũng nghe đến ngây người.
Kiều Kiều thấy cô sững sờ, vội vàng đưa tay sờ đầu cô: “Không khóc, không khóc, Kiều Kiều thổi cho chị một cái nha.”
Tống Đàn dở khóc dở cười: “Chị không khóc, em thổi cho ông ngoại một cái đi!”
Ông ngoại tuổi đã cao, đi đứng không tốt, hai năm nay phải ngồi xe lăn, càng ngày càng suy sụp. Bây giờ có cháu ngoại trai và cháu ngoại gái ở cùng, trông ông rất vui vẻ, và nở một nụ cười rất tươi.
Ngược lại là bà ngoại của Tống Đàn, thỉnh thoảng còn đi làm ruộng đâu, so với mấy người trẻ tuổi còn khỏe hơn.
Lúc này bà đang nhìn thau đựng rau tề thái rất lớn, chê nước lạnh ở vòi, đuổi Ô Lan sang một bên:
“Con nói con đó, rau tề thái này chỗ chúng ta cũng có, con mang đến nhiều như vậy làm gì?”
“Không phải Đàn Đàn bán cái này có thể kiếm tiền sao? Để lại bán thì tốt biết bao.”
Vòi nước được nối từ dưới giếng nước rất mát, nhưng hình như bà ngoại lại không cảm thấy gì cả, rõ ràng là đã quen với chuyện này rồi.
Ô Lan nhìn mái tóc hoa râm của bà, lúc này không quan tâm đến tiền bạc nữa: “Rau dại năm nay mọc tất tốt, cũng kiếm được khá nhiều. Không thiếu chút tiền đó, hôm nay đến đây để làm sủi cảo cho mẹ đấy.”
“Lúc bố và mẹ không muốn nấu cơm, thì nấu chút sủi cảo ăn đi. Dễ ăn, cũng dễ tiêu hóa.”
Tuy ở chung một sân, nhưng bà ngoại và cậu cả ở riêng, ăn riêng. Có món ngon mọi người cùng nhau chia sẻ, hằng ngày lại không ở cùng nhau.
Mợ cả cũng lại gần: “Em cả, em nghĩ thế nào vậy? Em xem Đàn Đàn nhà chúng ta, xinh đẹp biết bao! Ở Ninh thành đi làm, sau đó tìm một người bản địa, hưởng phúc biết bao!”
“Ở lại trong thôn, có thể tìm người yêu tốt gì chứ? Em đây không phải là đang làm chậm trễ con bé sao?”
Bà ấy nhìn Tống Đàn đang cùng Kiều Kiều dỗ dành ông ngoại, nói nhỏ: “Kiều Kiều đã như vậy, em cũng không thể vì thằng bé mà liên lụy đến Đàn Đàn được.”
Mợ cả là một người có suy nghĩ hơi trọng nam khinh nữ, có thể nói ra những lời này, có thể thấy mợ rất thương đứa nhỏ.
Ô Lan cũng không tức giận: “Chị dâu, lúc đầu em cũng không đồng ý, nhưng khi Đàn Đàn trở về, người vừa tiều tụy vừa suy yếu, nói là do làm việc mệt mỏi —— cho nên em mới đồng ý, cứ chăm sóc sức khỏe một hai năm trước đã.”
“Về chuyện trồng trọt, thì con bé nhất quyết muốn làm, em nghĩ ở nhà còn rất nhiều đất, nên cứ để con bé làm đi.”
Nhưng mà về người yêu thì…
“Con bé đang rất hăng hái làm ruộng, số tiền ít ỏi trong tay đã tiêu hết từ lâu. Cứ để con bé làm đi, chờ đến khi nản lòng thì sẽ quay lại đi làm thôi.”
Làm việc bên ngoài thực sự rất mệt mỏi, con trai và con gái của mợ cả cũng đang làm việc bên ngoài, nghe vậy bà ấy thở dài, đặt rau tề thái trong tay xuống:
“Làm sủi cảo đúng không? Chị đi thái thịt —— ôi, em mang đến cũng quá nhiều rồi, gói sủi cảo xong còn có thể chất đầy tủ lạnh.”
Tống Tam Thành có chút thèm —— đầu bếp Ô Lan một lòng kiếm tiền, chỉ muốn bán rau dại này đi, nếu không phải Đàn Đàn kiên quyết muốn ăn ở nhà thì cơ bản là muốn ăn cũng không được.
Vậy đó, sủi cảo rau tề thái ở nhà đã hết từ lâu, mà cũng có gói thêm đâu.
Vì thế ông đắc ý nói: “Mợ bọn nhỏ, chị yên tâm đi! Rau dại này bọn em nói 20 tệ một cân cũng không phải khoác lác. Đợi đến khi chị ăn chị sẽ biết, không đủ ăn.”
Ví dụ như một nhà bốn người bọn họ, ăn một lần là có thể ăn hơn một trăm cái sủi cảo!
Hôm nay chỉ mang theo mười cân rau tề thái, và một số thứ khác, căn bản là không thể chống đỡ được bao lâu.
Mợ cả một chút cũng không tin: “Năm nào chẳng ăn rau tề thái, có cái gì mới mẻ đâu chứ?”
Quay đầu lại nhìn hai miếng thịt lớn, vội vàng hô một tiếng: “Kiều Kiều, đi kêu cậu cháu về thái thịt đi!”
…
Cậu cả Ô Thành Đào không lâu sau đã vội vã trở về:
“Ôi, gọi đúng lúc thật đó! Tôi mất 200 tệ rồi mà bọn họ không cho xuống, sốt ruột muốn chết!”
Mợ cả mắng ông ấy: “Một khi mất bài đã muốn chạy, nếu không phải là bọn họ không có đủ người, thì ông xem ai sẽ gọi ông chứ?”
Cậu cả cũng oan ức: “Tôi nói đánh một tệ nhưng bọn họ không muốn, nếu không tôi chắc chắn sẽ không chạy.”
Mấu chốt là ai chơi đấu địa chủ chỉ chơi một tệ chứ!
Mợ cả cho ông ấy một ánh mắt xem thường, nhét con dao làm bếp vào tay ông ấy: “Làm nhanh đi, băm nhỏ để tối làm sủi cảo.”
Cậu cả đi rửa tay, sau đó hỏi: “Chiếc xe bên ngoài là của ai vậy? Tam Thành, em thi bằng lái xe rồi à?” Ông ấy cũng có vẻ rất thích.
Tống Tam Thành liên tục xua tay: “Không có không có, đang thi thôi, cũng vì Đàn Đàn ở nhà bán rau kiếm tiền, sau đó mua chiếc xe, nói là ra ngoài cũng thuận tiện hơn.”
Cừ thật!
Tống Đàn nghĩ thầm, sao ai cũng dát vàng lên mặt cô thế (khen)? Chẳng trách cô ăn nói cũng khá tốt —— đều là di truyền.
Cậu cả hâm mộ nhìn xe một cái: Xe bán tải vẫn là tốt nhất, có thể chở đồ, thực dụng bao nhiêu. Khi con anh mua xe anh đã nói mua cái xe lớn hơn, nhưng nó nhất quyết không nghe, mua cái ô tô con, cả nhà ngồi vào chật chội vô cùng.”
Con trai của cậu cả bây giờ làm ở trung tâm thành phố, gần đây yêu đương nên lấy tiền tiết kiệm và trong nhà cũng góp một ít tiền, mua một cái ô tô trước, sau này về nhà bạn gái cũng có thể diện hơn.
Lại nhìn miếng thịt trên chiếc thớt, ông ngẩn người: “Chỗ này làm được bao nhiêu cái sủi cảo đây?”
Ô Lan nở nụ cười:
“Lần này em đến là định lấy một xe rơm rạ về, cũng không mua nhiều thịt lắm, chút tấm lòng thôi.”
Cậu cả trừng mắt nhìn bà một cái:
“Rơm rạ cũng không đáng bao nhiêu tiền, em muốn bao nhiều thì lấy bấy nhiêu, lần này làm nhiều như vậy, ăn đến ngày tháng năm nào chứ.”
Tống Tam Thành vẫn nở nụ cười thần bí đó:
“Chút sủi cảo này, mọi người có thể ăn được đến cuối tháng, thì em chịu phục luôn! Nhanh làm đi, rửa rau xong rồi, nhào bột thôi.”
Ông đang chờ ăn đấy.
Vì thế cả nhà lại bận rộn hết lên.
Đợi đến khi nhào bột xong, ngay cả ông ngoại đang ngồi trên xe lăn cũng bắt đàu chậm rãi gói sủi cảo.
Ngược lại, bà ngoại nhìn rau tề thái kia, lại ngửi ngửi chút, âm thầm gật đầu: “Khó trách con nói rau dại này giá 20 tệ, mùi vị khác hẳn trước đây, mùi thơm ngát.”
Bà vừa nói như vậy, mợ cả hình như cũng cảm thấy mùi vị thơm ngát, cho nên hào phóng nói: “Mẹ, ngài và bố đều thích ăn đồ mềm mại, vậy thì sủi cảo đều đông lạnh để trong tủ lạnh của hai người đi, muốn ăn thì hai người tự nấu, vừa dinh dưỡng vừa dễ tiêu hóa.”
“Chúng con không ăn, nếu chúng con muốn ăn thì chính mình đi lấy.”
Còn nói với Ô Lan: “Em muốn lấy rơm rạ thì cứ lấy, thứ đó ngoại trừ nhóm lửa thì cũng không dùng để làm gì khác. Năm nay chúng ta cũng không định trồng lúa, tốn công lại phiền phức, thà mua về ăn còn hơn.”
Ô Lan cũng không khách khí: “Được, lát nữa em sẽ để đám Kiều Kiều chất lên xe. Nhưng mà chị dâu, sủi cảo này chị chia một nửa với mẹ là được, nó thật sự khác với những loại rau dại khác.”
Bà đã ăn những các loại rau dại khác trong thôn, nhưng không có loại nào có mùi vị như thế này.