Sau khi Lưu Hạo Thần thông báo không thể tới dự lễ cưới của Hà Trạch, anh ngập ngừng một phút rồi hỏi:
- Chúng ta có thể gặp nhau không?
Hà Trạch là một người mô phạm, anh luôn luôn đúng giờ, vì vậy Lưu Hạo Thần đã cố ý đến sớm hơn giờ hẹn 15 phút để nhìn thấy anh bước vào quán, đưa mắt nhìn quanh tìm cậu, rồi chỉ cần đảo mắt một vòng đã nhìn thấy, vội vàng tiến lại.
Mới có mấy ngày không gặp, Hà Trạch dường như gầy hơn một chút, cổ áo sơ mi bình thường vẫn đóng kín hôm nay lại cố tình mở hai nút lộ ra vùng cổ trắng nõn, mái tóc cũng được đánh rối tự nhiên chứ không nề nếp như mọi lần khiến cho anh không còn bộ dáng cấm dục mọi khi mà mang nét phóng khoáng hết sức quyến rũ.
- Hôm nay trông anh khác quá! - Lưu Hạo Thần nói.
Hà Trạch hơi thẹn thùng, kéo lại cổ áo:
- Ừ, có chút không quen.
Hai người hẹn nhau tại một quán rượu nho nhỏ kín đáo, khách tới đây hầu hết là gay, bởi vì Hà Trạch vẫn luôn cố gắng giấu giếm mối quan hệ đồng tính của mình, ở nơi công cộng hết sức cẩn thận chỉ sợ người quen nhìn thấy, ngay cả khi Lưu Hạo Thần muốn nắm tay anh, anh cũng sẽ vô tình rụt lại.
Lưu Hạo Thần cùng Hà Trạch hỏi thăm nhau đôi ba câu, tùy tiện nói vài chuyện phiếm, tuyệt đối không đả động tới lễ cưới sắp diễn ra hay người vợ tương lai của anh. Cả hai người đều không phải người nói nhiều, Lưu Hạo Thần thẳng thắn không ưa đùa cợt, Hà Trạch lại cứng nhắc rụt rè, cuộc trò chuyện của hai người đan xen với những quãng nghỉ dài khi cả hai cùng im lặng, thế nhưng không ai muốn nói câu "đến lúc phải về rồi", bởi vì đây có thể là lần gặp gỡ cuối cùng.
Tới khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm, khách trong quán đã về gần hết, anh chàng bartender bắt đầu lau dọn quầy bar, Hà Trạch cùng Lưu Hạo Thần đã uống khá nhiều, hơi men nhuộm hồng hai gò má của anh, dưới ánh đèn lờ mờ lại mang một vẻ yêu mị diễm lệ.
- Tới lúc phải về rồi. - Lưu Hạo Thần nói.
Hai người sóng vai đi ra khỏi quán, cùng đứng đợi taxi. Đêm mùa hè không có gió, không khí lặng ngắt như bị nhốt trong một chiếc bình thủy tinh, khung cảnh trắng đen trước mặt như được chụp ra từ một chiếc máy ảnh cổ lỗ sĩ với nước ảnh buồn rầu ảm đạm. Lưu Hạo Thần rút trong túi ra một phong bao đỏ đưa cho Hà Trạch:
- Lễ cưới tôi không tới được, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
Hà Trạch cầm lấy phong bao đỏ nhét vào túi, nhỏ nhẹ nói cảm ơn. Một chiếc taxi tiến tới chào mời, anh không lên xe, Lưu Hạo Thần cũng không nói gì. Cả hai như hai chiếc bóng đổ dài trong đêm đen.
Hà Trạch bỗng quay sang ôm chầm lấy Lưu Hạo Thần:
- Chúng ta có thể tiếp tục được không?
Lưu Hạo Thần nghe giọng nghèn nghẹn của anh, cảm thấy còn ngột ngạt hơn cả không khí đêm hè. Nếu như cách đây một tuần, cậu chắc chắn sẽ đồng ý, sau đó hứng khởi lôi người kia lên giường đánh dấu chủ quyền, nhưng giờ thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác rồi, Hà Trạch đã lựa chọn kết hôn với một người phụ nữ, anh đã ký vào tờ giấy hôn thú và đang đợi một đám cưới để bố cáo thiên hạ. Lưu Hạo Thần có nguyên tắc của mình, cậu không bao giờ xen vào giữa một cặp tình nhân, lại càng không cặp kè với người đã có gia đình.
Cảm thấy người trong lòng đang rất căng thẳng, lồng ngực đơn bạc cách một lớp áo không ngừng phập phồng, mái tóc cắt ngắn gọn gàng thơm mùi thảo mộc lướt qua mũi cậu ngưa ngứa, Lưu Hạo Thần thở dài:
- Sau này hãy làm một người chồng, người cha tốt, đừng để cô ấy phải chịu ấm ức.
Nghe được đáp án của Lưu Hạo Thần, Hà Trạch không khỏi thất vọng, dù trước đó anh đã biết câu trả lời, người ngay thẳng như cậu không bao giờ chấp nhận một mối quan hệ mập mờ như thế. Là do anh quá tham lam vọng tưởng thôi. Hà Trạch ngẩng đầu lên, hai cánh tay vẫn ôm lấy tấm lưng rộng vững chãi của Lưu Hạo Thần, anh vẫn muốn một cơ hội.
- Đêm nay... có thể tới nhà cậu không?
Lưu Hạo Thần lắc đầu, cậu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán người đối diện, nụ hôn từ biệt:
- Muộn rồi, về thôi.
Muộn rồi...
Hà Trạch buông Lưu Hạo Thần ra, gật đầu chào cậu rồi chạy tới chiếc taxi gần đó, những hình ảnh cuối cùng về anh chính là tấm lưng cao gầy yếu ớt mơ hồ.
Hà Trạch đi rồi, Lưu Hạo Thần bỗng chốc cảm thấy như mình vừa đánh rơi một thứ gì đó, một thứ nho nhỏ và nhẹ tênh, nhưng đủ để khiến bàn tay cậu thấy trống trải. Lúc này cậu lại nghĩ kể mà mình là kẻ nghiện thuốc, trong túi lúc nào cũng có một bao, bỏ ra châm một điếu đưa lên miệng rít một hơi cũng rất ra dáng một người vừa thất tình.
Đúng lúc này, một chiếc xe chầm chậm đi tới dừng trước mặt Lưu Hạo Thần, cửa kính xe hạ xuống, người ngồi trong xe nghiêng đầu qua cười nói:
- Này anh chàng đẹp trai, bạn trai cậu đi mất rồi, mau lên xe tôi đưa cậu đuổi theo.
Lưu Hạo Thần trừng mắt nhìn kẻ đang tươi cười ngả ngớn như vừa nhìn thấy điều gì thú vị lắm:
- Anh tới đây làm gì?
- Để đưa cậu về, tôi sợ cậu thất tình sẽ làm điều dại dột.
Lưu Hạo Thần khịt mũi, mở cửa xe đi vào. Cậu cũng chẳng có hứng cãi nhau với Dương Vũ Hàn, vừa rồi uống hơi nhiều nên giờ cảm thấy buồn ngủ, cậu chỉnh ghế ngả ra sau, tìm tư thế thích hợp chợp mắt một chút, cứ thế ngủ quên lúc nào không hay.
Trong giấc ngủ mơ hồ, Lưu Hạo Thần cảm thấy một bàn tay mát lạnh mơn trớn trên mặt mình, hơi thở nóng rực càng lúc càng gần, sau đó là một nụ hôn ướt át rơi xuống môi, dây dưa mãi không rời. Dù đang trong trạng thái không tỉnh táo nhưng Hạo Thần vẫn ý thức được trong xe chỉ có cậu và Vũ Hàn, không phải anh ta hôn cậu thì là ai, muốn hôn thì cứ hôn đi, cậu cũng lười quan tâm. Nhưng Dương Vũ Hàn đúng là một gã tham lam không biết điểm dừng, nụ hôn rời từ môi chu du tới yết hầu nam tính, bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo cậu, vuốt ve vòng eo thon gầy săn chắc. Lưu Hạo Thần mở trừng mắt, gằn một tiếng:
- Cút!
Dương Vũ Hàn vậy mà thực sự buông ra, vẻ mặt đầy tội nghiệp:
- Tại sao lúc nào cậu cũng hung dữ với tôi thế? Vừa rồi cậu đối với người kia rất dịu dàng mà.
Lưu Hạo Thần nhếch môi:
- Anh làm 0 đi, tôi sẽ dịu dàng với anh.
- Được! - Dương Vũ Hàn lập tức đồng ý - Bình thường tôi là 0, chỉ lúc nào làm tình mới là 1, vậy là cậu chỉ cần dịu dàng với tôi nửa ngày thôi.
Lưu Hạo Thần nhướn mày:
- Anh thông minh như thế sao không đến sở cảnh sát đăng ký làm cảnh khuyển đi.
Dương Vũ Hàn chồm người qua, nâng cằm cậu lên, ánh mắt tràn ngập tình ý xoáy sâu vào cậu, giọng điệu ngả ngớn:
- Cậu có muốn thử xem cảnh khuyển làm tình như thế nào không?
Lưu Hạo Thần không nói không rằng đập bốp vào đầu Dương Vũ Hàn rồi mở cửa xe bước ra ngoài.
Về tới nhà, Lưu Hạo Thần chuẩn bị hành lý để mai bay sớm. Cậu không có thói quen mang nhiều đồ khi đi du lịch, chỉ mang đủ giấy tờ tùy thân cùng một vài vật dụng cho là cần thiết, còn lại để tới địa phương kia rồi mua sắm cho tiện, đỡ phải mang vác lỉnh kỉnh. Cậu chuẩn bị mất vài phút rồi thảnh thơi ôm chăn gối ra sofa ngủ. Sau giấc mơ khủng khiếp sáng hôm ấy, Lưu Hạo Thần giống như có một bóng ma tâm lý ám ảnh, cậu tự dặn lòng phải giữ khoảng cách với Dương Vũ Hàn, không được để anh ta phóng túng quá độ.
Thế nhưng Lưu Hạo Thần cẩn thận cũng bằng thừa, chỉ chưa đầy nửa tiếng sau, khi cậu còn chưa kịp ngủ, Dương Vũ Hàn đã mon men lại gần, trèo lên sofa ôm lấy cậu. Lưu Hạo Thần cau mày:
- Cút về giường anh đi.
Dương Vũ Hàn dụi dụi đầu vào tóc cậu
- Tôi chỉ muốn ôm cậu ngủ thôi.
Có thằng ngu mới tin, Lưu Hạo Thần đương nhiên không phải thằng ngu, nhất là khi bàn tay hư hỏng của anh ta đang bóp mông cậu.
- Này, anh chàng vừa rồi tên là gì nhỉ?
- Hà Trạch.
- Hà Trạch? Tại sao cậu lại thích anh ta thế? Trông anh ta rất nhàm chán.
- Tôi thích kiểu người nhàm chán như vậy đấy.
Bàn tay đang nắn bóp mông Lưu Hạo Thần khựng lại. Dương Vũ Hàn nhổm dậy nghiêng đầu nhìn cậu:
- Vậy sao tối nay hai người lại không qua đêm với nhau?
- Làm người phải có cốt cách, không ai nói với anh là quan hệ với người đã có gia đình là đáng khinh à? Trên đời này thiếu gì đàn ông, việc gì phải hạ mình làm tiểu tam, lại còn khiến cho người phụ nữ khác phải đau khổ.
Dương Vũ Hàn sờ sờ cằm ra vẻ ngẫm nghĩ:
- Không ngờ cậu lại dứt khoát như thế, thế này làm sao tôi nỡ kết hôn đây. Hay là cậu kết hôn với tôi nhé.
Lưu Hạo Thần không thèm đáp, lùi về phía sau nhắm mắt muốn ngủ, Dương Vũ Hàn cũng dán sát lại, chẳng để chừa ra một kẽ hở giữa hai người, miệng vẫn lẩm bẩm nói:
- Tôi nói thật mà, tôi thích cậu, cậu cũng thích tôi, cũng đã lên giường rồi, còn sắp đi hưởng tuần trăng mật nữa, chỉ thiếu một đám cưới thôi.
Thấy người trong lòng một câu cũng không thèm nói, Dương Vũ Hàn cúi xuống thấy cậu dường như đã ngủ, anh chọt chọt vào chiếc má bầu bĩnh khiến nó nảy lên nhè nhẹ như một chiếc bánh gạo nếp vừa trắng vừa mềm, người kia cau mày, chu môi ra kháng nghị kẻ phá bĩnh giấc ngủ, Dương Vũ Hàn thích thú mổ chóc chóc hai cái lên đôi môi hờn dỗi kia rồi thỏa mãn ôm cậu đi ngủ. Tất nhiên là chỉ ngủ thôi, hoàn toàn trong sáng.