Tôn Thượng

Chương 47: Viêm lôi thuật



Nếu nói đệ tử ngoại môn dùng Viêm Lôi Thuật đánh ra hai mươi bảy đạo Viêm Lôi chi lực, chuyện này không hiếm lạ.

Dù sao điều kiện cơ bản của khảo hạch nội môn chính là tiên thiên Ngũ Trọng, tiên nghệ Tiểu Thành.

Nhưng chuyện này nếu Cổ Thanh Phong làm được vậy không thể không làm người ta thấy kinh ngạc. 

Lý Tử Hoành giống như ý thức được cái gì chất vấn: “Ngươi dám cả gan học lỏm tiên nghệ của phái Vân Hà ta!”

“Nói kiểu gì vậy?”

Cổ Thanh Phong yên lặng đứng ở nơi đó trên khuôn mặt bình thản vẫn giữ nụ cười phóng khoáng lại ấm áp như gió xuân: “Sao ta lại học lỏm tiên nghệ rồi?” 

“Viêm Lôi Thuật là Tổ sư phái Vân Hà ta sáng tạo, không phải đệ tử bản môn không được tu luyện mà ngươi đến Vân Hà phái vốn chưa được mấy ngày, mới trở thành đệ tử ngoại môn có ba ngày nếu trước kia ngươi chưa từng học lỏm Viêm Lôi Thuật, sao có thể tu luyện Viêm Lôi Thuật đến Tiểu Thành?”

“Lý trưởng lão, Viêm Lôi Thuật là ta giao cho Cổ Thanh Phong ba ngày trước, chuyện này ta có thể làm chứng.”

Phí Khuê đứng ra, kể lại chi tiết. 

“Hừ! Phí Khuê! Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ nói chỉ vỏn vẹn ba ngày hắn liền tu luyện Viêm Lôi Thuật đến Tiểu Thành sao? Chuyện cười! Thật sự là chuyện cười lớn!”

Phí Khuê lần này không trả lời, ngay nụ cười nhún nhường trên mặt cũng biến mất đổi thành một vẻ mặt sững sờ, bởi vì hắn cũng không nghĩ ra Cổ Thanh Phong rốt cuộc làm thế nào để tu luyện Viêm Lôi Thuật đến Tiểu Thành, nếu nói ba ngày... chuyện này thật sự không thể nào, không ai có thể làm được không có.

Nhưng nếu nói trước kia Cổ Thanh Phong đã từng tu luyện Viêm Lôi Thuật, cũng không thể nào? 

Nếu thật là như vậy, lão gia tử còn để cho mình đưa cho hắn những công pháp bí tịch này làm gì? Đây không phải là làm chuyện thừa sao.

Không hiểu! Thật sự không hiểu.

Cổ Thanh Phong nhìn Lý Tử Hoành, cười nói: “Viêm Lôi Thuật thôi mà, chỉ là một pháp thuật rất đơn giản mà thôi ba ngày tu luyện tới Tiểu Thành lại chẳng có gì lạ cả.” 

“Ha ha ha! Một cái pháp thuật rất đơn giản mà thôi? Còn ba ngày tu luyện tới Tiểu Thành? Đúng là khẩu khí thật lớn!” Lý Tử Hoành cười ha ha, tức giận trừng Cổ Thanh Phong có chút dữ tợn nổi giận nói: “Ngươi dám nói ngươi thật sự dùng khoảng thời gian ba ngày để tu luyện Viêm Lôi Thuật tới Tiểu Thành?”

“Chuyện này có gì mà không dám.”

Khoác một bộ áo trắng như tuyết, Cổ Thanh Phong chắp tay mà đứng, dáng người thẳng tắp như đỉnh núi cũng như thanh kiếm vẻ mặt bình thản không nhìn ra vui buồn, chỉ có vẻ tùy ý nhàn nhạt một đôi mắt sâu sắc tĩnh như biển lặng, loại tĩnh lặng đó khiến người ta sợ hãi, dường như trời có sập xuống cũng không thể khuấy động vẻ tĩnh lặng này. 

“Tiểu Thành thôi mà, dù là Đại Thành thì có làm sao?”

Nghe tới Đại Thành, Lý Tử Hoành cười càng sâu càng tức giận: “Chỉ bằng ngươi?”

“Chỉ bằng ta.” 

“Một tên Trúc Cơ thất bại, cũng dám xàm ngôn trước mặt ta, thật sự là không biết sống chết, còn Đại Thành thì có làm sao? Ha ha ha! Thật sự là kẻ không biết không thấy sợ thật là nực cười.”

Lời còn chưa dứt, Cổ Thanh Phong hơi giơ tay đầu ngón tay lóe sáng, hai ngón tay bắn ra, “đoàng” một tiếng giữa bầu trời bất ngờ xuất hiện một đạo Hỏa Diễm kinh lôi chính là Viêm Lôi Thuật, cũng giống như Lưỡng Mễ chi trường, khác biệt chính là bên trong đạo Viêm Lôi này lại ẩn chứa ba mươi sáu đạo Viêm Lôi chi lực.

Ba mươi sáu đạo Viêm Lôi chi lực... Cái này đã là Đại Thành. 

Trời ạ!

Hắn thật sự tu luyện Viêm Lôi Thuật đến Đại Thành.

“Ngươi không được, cũng không có nghĩa ta không được.” 

Cổ Thanh Phong nhàn nhạt nói, lúc giơ tay lại là một đạo kinh lôi nổ vang mà đạo kinh lôi này cũng giống như Viêm Lôi Thuật, cũng giống như Lưỡng Mễ chi trường, khác biệt chính là bên trong đạo Viêm Lôi này lại ẩn chứa bốn mươi lăm đạo Viêm Lôi chi lực.

Trời ạ!

Bốn mươi lăm đạo Viêm Lôi chi lực. 

“Tiên đạo ngươi biết tới bao nhiêu, tiên nghệ ngươi lại biết bao nhiêu?”

Nói đoạn, Cổ Thanh Phong lại giơ tay đánh ra một đạo Viêm Lôi Thuật, đạo Viêm Lôi này nổ vang đám người nhìn xung quanh, trong đó thế mà ẩn chứa đủ năm mươi tư đạo Viêm Lôi chi lực.

“Ngươi...” 

Khuôn mặt Lý Tử Hoành xám ngoét, sắc mặt vô cùng khó coi chỉ vào Cổ Thanh Phong, mắt trợn trừng bộ dạng thẹn quá hóa giận.

Còn Phi Tuyết chân nhân bên cạnh cũng nhíu chặt mày, nghi hoặc mà quan sát.

Bà ta như thế Nhân Đức trưởng lão cũng vô cùng bất ngờ. 

Về phần người trẻ tuổi trước mắt này rốt cuộc làm thế nào mà dùng Viêm Lôi Thuật đánh ra năm mươi tư đạo Viêm Lôi chi lực, lão không biết cũng rất hoài nghi tính khả thi của ba ngày mà hắn nói, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng cho dù không phải ba ngày, cho dù trước kia hắn đã từng tu luyện, có thể tu luyện tới cấp độ này ở độ tuổi hai mươi cũng đủ để chứng minh ngộ tính trời phú của hắn không hề tầm thường.

Viêm Lôi Thuật mặc dù là pháp thuật cơ bản của phái Vân Hà, nhưng lại là Tổ sư gia sáng tạo nhập môn thì dễ tinh thông thì khó, một chàng trai hai mươi tuổi, có thể tu luyện Viêm Lôi Thuật ra năm mươi tư đạo Viêm Lôi chi lực, đừng nói ở ngoại môn dù cho là nội môn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

“Không thể có chuyện này! Hoàn toàn không thể có chuyện này!” 

Lý Tử Hoành vô cùng tức giận chỉ vào Cổ Thanh Phong giận dữ quát: “Trước kia hắn chắc chắn đã từng học!”

Cổ Thanh Phong cười nhạo một tiếng, nhàn nhạt nói: “Trời đất bao la, bao điều kì diệu ngươi không biết cũng không sao, nhưng nhất định phải học cách kính nể ta đã nói chuyện thế gian, chưa từng có chuyện gì là tuyệt đối, ngươi không biết chỉ có thể chứng minh ngươi vô tri, uổng công ngươi tu luyện hơn hai trăm năm, tầm mắt lại nông cạn như thế tâm tình lại xốc nổi như vậy, nên nói người đáng cười hay đáng thương đây.”

“Láo xược!” Lý Tử Hoành lập tức giận dữ đứng dậy hét lớn: “Dám cả gan bất kính với bổn trưởng lão!” 

Cổ Thanh Phong nhìn hắn, cứ nhìn như vậy mỉm cười khẽ nói: “Nếu ngươi kính trọng ta, ta liền kính trọng ngươi, ngươi bất kính với ta, ta vì sao phải kính trọng ngươi? Ngươi cũng có chỗ nào đáng để ta kính trọng? Nói ra cho ta nghe một chút nếu hài lòng ta sẽ kính trọng ngươi ba phần.”

“Ngươi!”

Lý Tử Hoành không kìm chế được cơn giận tức đến đỏ mặt tía tai, ngay cả khóe miệng đều co giúm lại đối mặt với Cổ Thanh Phong vô cùng bỉnh thản lúc này hắn rất muốn ra tay dạy dỗ, nhưng cuối cùng không được, không phải không dám, mà là không thể dù sao nơi này là đài thí luyện khảo hạch là một nơi nghiêm túc, chung quanh lại có nhiều đệ tử như vậy quan trọng nhất chính là Nhân Đức trưởng lão cũng ở đây. 

Khảo hạch tiếp tục tiến hành, cửa ải cuối cùng, Long Môn.

Cửa khảo hạch này là lòng kiên trì.

Nói khó không khó nói đơn giản cũng không đơn giản chỉ cần có nghị lực là có thể vượt qua. 

Đối với Cổ Thanh Phong mà nói, cái trò chơi này hoàn toàn là trò trẻ con không cần nổ lực cũng thuận lợi vượt qua.

Đến đây, khảo hạch kết thúc.

Cổ Thanh Phong thuận lợi tấn thăng làm đệ tử nội môn. 

Cho dù Lý Tử Hoành trong lòng có một ngàn cái không đồng ý không cam tâm cũng không thể không đồng ý.

Người không cam tâm giống như vậy còn có Phi Tuyết chân nhân, nhưng càng nhiều hơn chính là nghi hoặc dù thế nào bà ta cũng không ngờ Cổ Thanh Phong sẽ đến tham gia khảo hạch nội môn, càng không ngờ hắn còn vượt qua khảo hạch linh lực tinh thuần kia, còn có Viêm Lôi Thuật ẩn chứa năm mươi bốn đạo Viêm Lôi chi lực đều khiến bà ta nghi hoặc.

Đương nhiên, nghi hoặc thì nghi hoặc nghi hoặc cũng không có nghĩa là tán thành, chỉ là việc đã đến nước này, Cổ Thanh Phong đã trở thành đệ tử nội môn bà ta cũng đành chịu. 

“Cổ Thanh Phong, đừng tưởng rằng ngươi trở thành đệ tử nội môn là có thể có được sự đồng tình của ta nói cho ngươi biết không có chuyện đó đâu! Ta nói rồi, ngươi không xứng với đồ nhi của ta vĩnh viễn cũng không xứng.”

Giọng nói ngạo mạn vô tình mà khinh thường của Phi Tuyết chân nhân truyền đến, Cổ Thanh Phong nhìn bà ta, cười cười nụ cười rất tươi.

“Vả lại ta khuyên ngươi làm người phải biết khiêm tốn, đừng tưởng rằng tu luyện Viêm Lôi Thuật ra năm mươi tư đạo Viêm Lôi chi lực đã cảm thấy mình rất tài ba, nói cho ngươi cái này cũng chẳng là gì, môn phái có rất nhiều đệ tử đánh ra năm mươi tư đạo Viêm Lôi chi lực chỉ là người ta biết khiêm tốn mà thôi.” 

Môn phái có rất nhiều đệ tử có thể dùng Viêm Lôi Thuật đánh ra năm mươi tư đạo Viêm Lôi chi lực sao?

Đáp án là không.

Cũng chẳng có bao nhiêu. 

Dù Viêm Lôi Thuật là tiên nghệ cơ sở của phái Vân Hà, cũng là một môn tiên nghệ bắt buộc, nhưng bất kì loại tiên nghệ nào đều là nhập môn thì dễ tinh thông thì khó, có thể dùng Viêm Lôi Thuật đánh ra ba chín hai mươi bảy đạo Viêm Lôi chi lực có lẽ có rất nhiều, có thể đánh ra bốn chín ba mươi sáu đạo cũng không ít, nhưng có thể đánh ra năm chín bốn mươi lăm đạo cũng không nhiều, giữa bốn chín và năm chín là một đường ranh giới có thể đánh ra sáu chín năm mươi tư đạo lại rất ít, cái này cần ngộ tính và nghị lực rất cao, còn bảy chín sáu mươi ba đạo... đã ít lại càng ít hơn.

Sở dĩ Phi Tuyết chân nhân nói như vậy, đơn giản là ám chỉ Cổ Thanh Phong cố ý khoe khoang bản thân mà thôi.

Đối với chuyện này, Cổ Thanh Phong cũng không để ý nếu đã vượt qua khảo hạch liền quay người rời đi. 

Chỉ là vừa xuống đài, sau lưng liền truyền đến một tiếng quát chói tai!

“Đứng lại!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv