Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 5: “Cục cưng”



Biên tập: Zany

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, người đại diện gọi tới nhắc Chu Phóng tham gia show truyền hình thực tế cực kỳ hot “Running star”(1). Chương trình thực tế này đã làm được ba mùa rồi, thông thường chỉ mời nghệ sĩ nổi tiếng. Năm ngoái, người đại diện của Chu Phóng đã liên hệ PD của chương trình để sắp xếp cho hắn tham dự nhưng bị đối phương khéo léo từ chối, mà lần này lại là bên tổ chức chương trình chủ động mời Chu Phóng.

Chu Phóng không có kinh nghiệm quay mấy show ăn khách kiểu vậy lắm, trước đây chỉ tham gia hai show thực tế loại hai, sở dĩ gọi là loại hai chính là đến cả khách mời chương trình cũng cảm thấy show không thú vị, dĩ nhiên khán giả càng không ưa thích thế nên chỉ có thể xếp hàng sau. Với trình độ nổi tiếng trước đây của Chu Phóng cũng chỉ có thể tham gia loại chương trình như thế.

Bộ điện ảnh thanh xuân ‘bán hủ’ điên cuồng kia tuy rằng không chiếm được sự yêu thích của Chu Phóng, nhưng thực sự đã giúp hắn thu về một lượng fan lớn. Bộ phim điện ảnh này đứng đầu danh sách tìm kiếm, bên sản xuất phim đã hạ quyết tâm lôi kéo trái tim các em gái hủ nữ nên quảng bá đều tập trung vào đoạn cut cảnh vật lộn trong mưa của Chu Phóng và nam chính. Chưa đầy một tuần, lượng follow weibo của Chu Phóng tăng hơn ba triệu, trong đó nhất định có không ít fan giả do công ty mua, nhưng vậy cũng đã rất trâu bò rồi, nếu không show “Running star” chọn lựa nghệ sĩ kĩ càng như vậy đời nào sẽ đến gõ cửa nhà hắn.

Nhưng mà Chu Phóng không nhiệt tình muốn tham gia chương trình này lắm. Bởi vì Giản Ninh Xuyên là một trong ba thành viên cố định của mùa ba này.

Có điều cuối cùng hắn vẫn phải đi, là nghệ sĩ ai lại không muốn mình nổi tiếng hơn chứ.

Chương trình ghi hình ở Thành Đô của tỉnh Tứ Xuyên, sẽ quay từ sáng sớm đến tận tối cho nên Chu Phóng phải đến sớm trước đó một ngày.

Chuyến bay khởi hành lúc chạng vạng tối, buổi chiều Tiểu An đã giúp hắn sắp xếp hành lí rồi. Lần này tổng cộng phải đi ba ngày nên đồ đạc cũng không cần mang theo quá nhiều. Tiểu An đã làm trợ lí của hắn gần ba năm nay thế nên cậu hiểu rất rõ khi hắn ra ngoài thì muốn cái gì, Chu Phóng không cần đứng bên cạnh chỉ huy bèn cầm gậy chọc mèo đi trêu Mèo Tới ở phòng khách. Chơi xong lại cho nó ăn đồ ăn vặt, xoa xoa đầu nó dặn “Buổi tối Quan Cố tan làm sẽ đến đón con, con ngoan ngoãn ở chung với cậu ấy hai ngày, đợt này phải nghe lời, đừng có chạy mất như lần trước đấy.”

Cũng không biết Mèo Tới nghe hiểu hay không, ăn xong liền nhảy lên đùi hắn, chân sau đứng thẳng lên còn hai chân trước thì cào cào ngực hắn, dùng cái mũi bé xinh lành lạnh dụi tới dụi lui vào cằm Chu Phóng, sau đó lại duỗi thân ra thò đầu lưỡi liếm liếm, Chu Phóng nhẹ nhàng ôm nó xuống.

Trên đường đến sân bay, hắn gọi điện cho Quan Cố dặn dò “Tôi ra ngoài rồi, tối cậu về đừng quên Mèo Tới nhé. Tôi bảo với nó rồi đó, nó sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu.”

Quan Cố đáp “Cái này mà cũng quên thì sao làm bảo mẫu được.”

Ngày đó lúc cãi nhau, Chu Phóng nói anh cùng lắm chỉ là bảo mẫu, bây giờ anh lại muốn lôi chuyện cũ ra tính sổ.

Chu Phóng giả vờ trách móc “Cậu đúng là lòng dạ hẹp hòi.”

Quan Cố  đáp lại “Trái tim cậu cũng hẹp hòi.”(*)

(*) ‘Tiểu tâm can’ vừa có nghĩa là trái tim nhỏ, cũng có nghĩa là ‘cục cưng’, ‘bảo bối’)

Chu Phóng sửng sốt, tim đập nhanh thình thịch hai cái rồi chậm hẳn nửa nhịp “Hả?”

Quan Cố không trả lời hắn mà nói lảng sang chuyện khác “Bên chương trình kiểu gì cũng tổ chức tiệc, cậu nhớ uống ít rượu một chút, tửu lượng cậu vốn đã không tốt rồi, lần trước đi kiểm tra sức khỏe không phải nói lượng axit trong gan cao sao? Cẩn thận một chút đấy.”

Chu Phóng đáp “…Biết rồi, cúp đây.”

Quan Cố quan tâm hắn là chuyện tốt. Hắn mất hứng là bởi chính hắn có vấn đề.

Quan Cố là ‘cục cưng’ trong tim hắn, thế nhưng hắn chỉ là bạn tốt của Quan Cố mà thôi.

Tiểu An nhìn hắn gọi điện thoại xong bèn hỏi “Anh, Giản Ninh Xuyên có liên lạc với anh không?”

Chu Phóng trả lời “Không thấy.”

Tiểu An có vẻ hơi buồn bực “Em còn tưởng cậu ta sẽ chủ động liên hệ trước với anh cơ. Mai cùng nhau quay show rồi còn gì, hay giờ chúng ta gọi điện chào hỏi cậu ta trước nhé?”

Chu Phóng không vui đáp “Không cần đâu.”

Tiểu An nài nỉ “Cũng không cần phiền phức gì đâu mà, chúng ta chỉ nhắn một tin “Ngày mai gặp” là được. Nếu anh không muốn nói chuyện với cậu ta thì để em nói cho, dù sao không lên tiếng cậu ta cũng chẳng biết người nhắn không phải là anh mà.”

Chu Phóng không nhịn được ném điện thoại cho Tiểu An, cậu chàng bắt đầu hí hửng gửi weixin cho Giản Ninh Xuyên.

Mấy phút sau, Tiểu An tóm tắt “Xong rồi, cậu ta nói đã tới Thành Đô, tối sẽ gặp anh.”

Chu Phóng “Ừ” một tiếng nhưng không quá lưu tâm, bỗng hắn nhớ ra chuyện khác bèn bảo Tiểu An “Cậu mở mấy cái tin nhắn của Tiểu Trang ở giải trí Tân Lãng kia xem đi, xem cả ngày cậu ta gửi gì cho tôi.”

Tiểu An mở ra xem thấy một đống các loại ảnh chụp quyến rũ đủ mọi góc độ kèm theo mấy lời “Chào buổi sáng nam thần!”, “Ngủ ngon nha nam thần”, “Nam thần à em muốn ngủ với anh!”… nhất thời sắc mặt biến đổi, nín cười bảo “Giải trí Tân Lãng uống lộn thuốc à…. Cơ mà nhóc này đẹp trai ghê.”

Chu Phóng đen mặt lại “Cái quỷ gì? Cậu còn dám khen đẹp? Mỗi ngày cậu ta đều gửi ảnh tới, dù có đẹp như Bách Đồ(2) mà mỗi ngày đều gửi như vậy cũng khiến tôi nhìn đến phát nôn!”

Tiểu An nhếch môi cười.

Chu Phóng cả giận mắng “Cười cái mẹ gì mà cười!”

Tiểu An nhanh chóng nghiêm mặt lại “Người này em chưa từng thấy qua, không biết là thêm số điện thoại vào máy anh lúc nào nữa, em hoàn toàn không có ấn tượng gì luôn. Nhưng nhìn khí chất và tướng mạo của cậu ta không giống như làm ở truyền thông bình thường đâu, anh đừng hủy kết bạn với người ta đó. Nhìn cậu ta hăng hái với anh như vậy lỡ đâu vì yêu sinh hận thì phiền lắm, để em lặng lẽ hỏi thăm một chút xem lai lịch cậu ta như nào.”

Chu Phóng không nói gì, hắn chịu đựng không chặn người này chẳng qua cũng vì không muốn gây phiền toái, nghĩ giả vờ không nhìn thấy không trả lời cũng không phản ứng thì cậu ta gửi mấy tin sẽ chán thôi, không ngờ đến tận bây giờ vẫn chưa dứt.

Gần tám giờ tối bọn họ mới đáp xuống sân bay quốc tế Song Lưu, ấy vậy mà sắc trời Thành Đô vẫn còn chưa tối hẳn.

Trước đây Chu Phóng đã từng quay phim ở Thành Đô, ấn tượng với thành phố này khá tốt, không khí sạch sẽ, có đồ ăn ngon và phong cảnh đẹp, còn có rất nhiều gay.

Lần này lịch trình đi quay show không hề công khai nên sân bay không có fan nào đến đón, đoàn người an tĩnh thuận lợi lên xe của chương trình đi thẳng đến khách sạn. Đạo diễn phụ trách show đến tiếp đãi hắn, cả hai vừa ăn vừa đọc kịch bản, khi tất cả kết thúc thì đã hơn mười một giờ rồi.

Sau khi tạm biệt đạo diễn, Tiểu An liền dẫn Chu Phóng về phòng nghỉ mà tổ chương trình đã sắp xếp. Từ thang máy đi ra, Tiểu An đi ở phía trước, hắn ở phía sau lấy điện thoại gọi cho Quan Cố, muốn hỏi thăm về Mèo Tới cũng như muốn trò chuyện với anh chốc lát.

Phòng của hắn ở phía cuối hành lang, quẹo mấy khúc vẫn chưa tới mà Quan Cố đã bắt máy,  Mèo Tới ở chỗ tôi rồi, nó chơi mệt vừa mới ngủ. Tôi mất bao nhiêu công sức mới sửa được thói quen bò lên giường của nó đấy, cậu mới trở về vài ngày nó lại bắt đầu nhảy lên giường rồi này.”

Chu Phóng không vui bảo “Lên giường thì làm sao? Tôi thích ôm nó ngủ nhất đấy.”

Quan Cố bật cười hỏi “Sau này cậu ngủ với người yêu cũng muốn ôm theo cả Mèo Tới à?”

Chu Phóng lại càng không vui “Cậu đừng làm mất mèo của tôi là được, quản tôi ngủ với người yêu thế nào làm gì.”

Tiểu An quay đầu nhìn hắn, giơ một ngón tay “Suỵt” nhắc nhở Chu Phóng vẫn còn đang ở hành lang khách sạn, phải nói năng cẩn thận.

Chu Phóng giảm thấp âm thanh bảo “Còn suỵt cái gì, đi nhanh lên.”

Quan Cố bên kia hỏi “Đi với ai đấy? Tiểu An à?”

“Ừ.”

Vừa nói xong thì cả hai rốt cuộc cũng đến cửa phòng, Tiểu An nhanh nhẹn quẹt thẻ mở cửa đi vào, Chu Phóng vừa mới nói với Quan Cố ở đầu dây bên kia “Tôi vào phòng…” thì cửa phòng đối diện chợt bật mở, Giản Ninh Xuyên hưng phấn nhảy ra “Anh Phóng, anh đến rồi!”

Điện thoại Chu Phóng còn đang đặt ở bên tai, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.

Quan Cố tò mò hỏi “Bên chương trình keo kiệt vậy sao? Sắp xếp cho hai người một phòng?”

Ánh mắt Giản Ninh Xuyên sáng lên.

Chu Phóng chỉ có thể nhẹ giọng giải thích với Quan Cố “Không phải, tôi ở đối diện, tạm thời cúp máy đã nhé.”

“Được rồi, cậu ngủ sớm đi.”

Xem ra Giản Ninh Xuyên vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ, tóc cậu mềm rũ xuống trước trán, mắt không đeo lens, lại còn mặc áo ngủ pikachu trông rất có dáng vẻ của học sinh, mà vốn dĩ cậu ta cũng chưa tốt nghiệp.

Cậu vui vẻ theo Chu Phóng vào phòng, hưng phấn nói “Anh Phóng, em đã đặc biệt nói với bên chương trình là quan hệ của chúng ta rất tốt, em muốn ở đối diện với anh để tiện trò chuyện, anh có vui không?”

Chu Phóng vui mới lạ, cũng không đáp lại lời này mà lảng sang chuyện khác “Hôm nay muộn rồi, mai tôi còn phải ghi hình.”

Lời này nói rất rõ ràng nhưng Giản Ninh Xuyên lại giống như nghe không hiểu, cậu vẫn đi đến ngồi xuống ghế trong phòng.

Chu Phóng cực kỳ mất kiên nhẫn.

Tiểu An mở vali giúp hắn chuẩn bị vật dụng cá nhân, vốn đây là chuyện rất đơn giản chỉ tốn tối đa mấy phút là xong, thế nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt Chu Phóng khó coi như vậy lập tức động tác của cậu liền chậm lại, cố ý dây dưa. Cậu theo Chu Phóng lâu như thế, điểm ăn ý ấy vẫn phải có.

Cũng không biết Giản Ninh Xuyên vốn định làm gì, Tiểu An một mực ở đây khiến cậu ta cũng chẳng có cách nào, cứ ngồi ở đó tủi tủi hờn hờn nhìn Chu Phóng giống như Chu Phóng bắt nạt cậu ta vậy.

Chu Phóng cảm thấy phiền muốn chết nhưng lại không biết làm sao, cũng không thể thực sự trở mặt với người ta. Hắn cầm lấy lon nước trên bàn mở nắp uống hai ngụm.

Giản Ninh Xuyên nhìn chằm chằm cổ tay trái hắn, e dè nói “Chiếc đồng hồ kia…”

Lúc ra ngoài Chu Phóng đeo đồng hồ mà Quan Cố tặng.

Ánh mắt Giản Ninh Xuyên sáng lên giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng yêu thích.

Hắn lập tức buông lon nước xuống, cầm lấy cổ tay lật mặt đồng hồ qua bên kia không cho Giản Ninh Xuyên nhìn, hắn hơi sợ thằng nhóc xấu xa này sẽ thích rồi đòi cầm xem hoặc là đeo thử một chút, hắn trăm triệu lần không muốn tháo xuống, nếu thật cậu ta đòi như vậy chuyện này sẽ trở nên rất khó coi.

Cũng may giản Ninh Xuyên không đòi xem cũng không đòi thử, chỉ im lặng ngồi đấy thêm mấy phút, sau không biết nghĩ cái gì liền đứng bật dậy chào, lúc đi cũng không dùng ánh mắt tha thiết nhìn Chu Phóng nữa, dường như đang muốn né tránh.

Cậu ta vừa đi thì Tiểu An cũng nhanh chóng thu dọn về phòng đi ngủ.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Chu Phóng, hắn tắm rửa sấy tóc xong đang chuẩn bị ngủ thì không ngoài ý muốn nhận được tin nhắn từ Tiểu Trang, ngày hôm nay cậu không gửi ảnh, chỉ có hai câu.

Tiểu Trang: “Em phải đổi cách xưng hô, nam thần nghe chẳng thân thiết chút nào.”

Tiểu Trang: “Chồng yêu ngủ ngon, chụt chụt.”



Chú thích của tác giả: Running Stars(1) và Bách Đồ(2) đều là từ một truyện khác của tác giả – “Tặng hoa cho Bách Đồ”. Không phải show có trong hiện thực, Bách Đồ là ảnh đế đẹp trai trong câu chuyện kia, nhưng truyện này không cùng hệ liệt với nó, chỉ sử dụng bối cảnh trước đó tác giả đã đặt ra. Cùng một thế giới, cùng một nam thần nhưng không có sự kiện giao nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv