"Ơ kìa..."
Trần Hoàng hai tay nắm lấy mang tai Vi Anh, véo véo véo, ai ngờ đâu lại làm li rượu rơi xuống đất.
Thế là kết quả là hai bạn trẻ phải mất công tay trần nhặt vụn thuỷ tinh trên sân thượng LỘNG GIÓ ~~
Vi Anh ngồi bệt xuống đất, tay vươn ra nhặt vụn thuỷ tinh với Trần Hoàng. Nhặt, nhặt, nhặt.
Trần Hoàng gặt tay Vi Anh ra.
"Để tớ nhặt cho, cậu nhặt không cẩn thận đứt tay đấy! Cậu đứng lên đi, rượu vang đỏ dính vào váy trắng không giặt sạch được đâu!"
Vi Anh cười.
"Không có gì đâu! Tớ làm được!"
Vi Anh vươn tay ra nhặt vụn thuỷ tinh. Và nhờ có sự ngu người quá đỗi của cô, cô đã cứa thuỷ tinh vào tay.
[Tủ Lạnh: Ta biết không có sai mà -.- Con bé Vi Anh vụng về này thì làm được cái gì? Cứa tay cho là phải rồi -.- ]
Vi Anh thu tay lại, miệng thở dài. Trần Hoàng nắm chặt lấy cổ tay của Vi Anh, kéo ra chỗ mình nhìn vết thuơng cho rõ. Tay cô bị cứa không sâu lắm,nhưng chẳng hiểu thế nào mà máu cứ chảy không ngừng. Vậy là một cảnh tượng huy hoàng đã xảy ra!~~
Trần Hoàng đưa ngón tay bị cứa của Vi Anh lên miệng mút mút, cậu nghe nói người nào đứt tay mà làm thế này thì sẽ cầm máu nhanh. Cậu cứ thế mút mít tay cô tầm 2-3 phút gì đấy rồi thả ra, lau nhẹ cho hết NƯỚC BỌT!
[Tủ Lạnh: Èo ?? Kinh quá!]
Cậu thả tay cô ra, trả tay cho cô.
"Đấy! Xong rồi!"
Tay cô đã hết chảy máu. Trần Hoàng đợi một hồi vẫn không thấy cô trả lời, quay lên, cô người cứng đơ, mồm ngoác ra, mặt đen xì, và..chảy máu mũi!
Trần Hoàng cuống lấy tay chặn máu ở mũi Vi Anh lại.
Chết cười! Trần Hoàng không biết chứ lúc cậu nắm lấy tay cô mút, cô sốc mà cứng đơ người lại, đã thế lại còn chạy máu mũi nữa chứ! Hày.... Bản tính mê trai, hình như được kìm hãm bấy lâu nay lại nổi lên rồi.
Trần Hoàng cười khổ, gãi gãi đầu. Hươ hươ tay trước mặt Vi Anh.
"Vi Anh ơi! Cậu không sao chứ?"Vi Anh giật mình một cái, trở lại trạng thái cũ, ngại ngùng nhìn Trần Hoàng. Cười như được một món hời.
"À...không có gì đâu!"
Trần Hoàng cười toả nắng.
"Vậy thì tốt!"
Rồi cậu thu dọn nốt phần thuỷ tinh vỡ còn lại.
"Cậu..sắp có lễ trao giải Vua và Hoàng Hậu của hôm nay rồi. Cậu có muốn đi không?"
Vi Anh đưa tay lên mũi, dốc đầu lên. Đợi đến khi máu mũi không chảy nữa thì rút khăn giấy ra lau.
"Ừ. Đi!"
---------
Tôi và cậu đi xuống tầng 1, tôi dường như đã vui vẻ trở lại, cố gắng quên đi cảm giác lúc trước. Từ lúc đi cầu thang từ tầng 5 xuống tầng 1, tôi suy nghĩ rất nhiều thứ, trong đó có cả việc bỏ qua lời nói của Trần Hoàng, cứ thế bỏ ngoài tai.
Tôi suy nghĩ về chuyện của tôi và Thiên Thiên, ngày trước bên cạnh hắn tôi lúc nào cũng hạnh phúc. Lúc nào cũng tươi cười không suy nghĩ. Và bây giờ, tôi nhận về mình sự đau khổ và dằn vặt. Tôi không nói gì với hắn và nhanh chóng bỏ đi, tôi làm như vậy là có lý do cả thôi. Tôi nhanh chóng chạy đi vì không thể dũng cảm đứng lên với sự thật là hắn đã không còn là của riêng tôi. Tôi không thể tập làm quen với việc đứng đó nhìn hắn hạnh phúc bên ai kia được, làm như vậy vừa đau vừa dằn vặt khi nhìn lại quãng thời gian hạnh phúc từng có.
Tôi cứ bước xuống cầu thang, mặc dù quãng đường cần đi rất dài, nhưng tôi lại không hề ca thán mà cứ thế bước xuống. Đôi chân không hề cảm thấy mệt mỏi. Trần Hoàng bước đằng sau chẳng nói chẳng rằng, hỏi mấy câu không thấy tôi trả lời cũng thôi không hỏi nữa. Bây giờ cậu ấy nghĩ gì tôi cũng không muốn quan tâm hay hỏi han. Lẽ đơn giản vì tôi còn chưa lo xong cho chuyện tình cảm của mình, thì lấy thời gian đâu mà đi lo lắng cho chuyện tình cảm của người khác?
Xuống tầng 1, tiếng nhạc cổ điển thay cho tiếng nhạc R&B sôi động, tôi đứng ở cầu thang liếc khắp phòng. Thiên Thiên đang đứng ở trong góc, cầm tay cô bạn kia và nhảy. Hắn biết tôi ở cầu thang, nhưng không có ý định lại gần nói chuyện như ban nãy.
Trần Hoàng đi xuống tới nơi, nhìn quanh phòng rồi gật đầu mãn nguyện.
"Vi Anh! Chúng mình nhảy đi, điệu này là điệu cổ điển đấy!"
Tôi quay lại với thực tại, gật đầu.
"Ừ!"
Tôi nắm lấy tay phải của cậu ấy, bước xuống chân cầu thang. Cậu ấy chỉnh lại đuôi váy cho tôi rồi mới bắt đầu nhảy. Trần Hoàng đung đưa chân rồi bước nhẹ. Tôi cũng nhanh trí bước theo cậu ấy.Cứ thế, điệu nhảy được hoàn thành với một người dẫn, một người bị dẫn. Tôi cười tươi rói, lần đầu tien trong đời có thể hoàn thành một bài nhảy trọn vẹn mà không dẫm lên chân người kia. Thật là tự hào quá đi!
[Tủ Lạnh: Con lạy má! ]
Thầy hiệu trưởng bước lên sân khấu, đập nhẹ vào mic xem có hoạt động tốt không.
"Chào các em! Hôm nay đối với trường ta là một ngày vô cùng đặc biệt, hôm nay là ngày kỉ niệm 50 năm thành lập trường, và cũng là ngày tổ chức hội thi Học Sinh Thanh Lịch, nói cách khác, chính là ngày prom!"
Từng tràng pháo tay vang lên rôm rả, thầy giơ lên một bức thư màu hồng nhỏ nhắn,
"Đây, chính là phong bì đựng kết quả của cuộc thi Học Sinh Thanh Lịch"
______________
Tiếng trống vang lên, thầy đọc kết quả.
"Vị Vua của cuộc thi Học Sinh Thanh Lịch trường ta là....Thiên Thiên!"
Đối với tôi, đó không phải là một kết quả bất ngờ. Vì hắn trong trường nổi tiếng đào hoa đẹp trai, việc các nữ sinh trong trường bầu chọn không phải là không có.
Thiên Thiên bước lên bục., nhận lấy từ tay thầy hiệu trưởng bằng khen và giấy chứng nhận. Hắn nhận lấy, mặt không biểu cảm gì. Ngay cả đến lúc lên phát biểu đôi lời, cũng chỉ nói vỏn vẹn một vài câu.
"Tôi không nghĩ sẽ nhận được thứ này đâu, cảm ơn!"
Hắn không nói gì, không thèm nhìn mặt ông hiệu trưởng mà đứng lùi về đằng sau. Thầy hiệu trưởng cũng có phần ngỡ ngàng trước thái độ có phần hỗn láo của cậu học sinh, nhưng đang đứng trên sân khấu, chẳng lẽ lại trách móc. Làm như vậy không những không thuyết giáo đuợc cậu học sinh, lại còn làm ông bị bẽ mặt trước toàn thể trường.
"À ờ.. tôi xin đu ợc công bố Nữ Hoàng của cuộc thi... là Vi Anh!"