Nhìn ngó xung quanh tầng hai không thấy ai Lưu Vũ mới cẩn thận đóng chặt cửa. Ông ngồi lên sofa phía đối diện con gái, rót hai tách trà, ngắn gọn hỏi: " Uống đi. Tới đâu rồi?"
Nhìn những gợn sóng trên mặt ly, Lưu Vân có chút lo sợ, không dám nhìn thẳng vào cha mình mà thưa chuyện: " Dạ... thưa cha, chị ấy đã rời khỏi công ty, hiện tại làm gì thì con không rõ, anh Thần Phong còn chuyển cho con số tiền mà chị ấy đã bồi thường việc hủy hợp đồng nữa."
" Số tiền đó con giữ?"
" ...Dạ, anh ấy nói con muốn thì có thể dùng tuỳ ý."
Lưu Vũ tỏ ra hài lòng, nhắm nháp ngụm trà rồi thiêu điều nói: " Chỉ còn một chuyện phải nhanh chóng cưới bằng được Dương Thần Phong, sau đó dùng đội ngũ truyền thông của nó gây sức ép lên ông già Lý, như vậy tài sản mới chia cho chúng ta nhiều một chút."
" Chuyện này con sẽ sớm làm ạ... chỉ là chị ấy vẫn chưa từ bỏ hôn ước với anh Phong thì phải..." Lưu Vân khó xử giải thích: " Như vậy anh Dương Phong cũng rất khó mà đơn phương huỷ hôn, vả lại một nữa cổ phần của Dương Thịnh là do ông nội nắm giữ, chẳng may làm phật lòng ông thì công ty sẽ đi đời mất, bởi vì hôn ước là do ông và ông ngoại anh ấy chủ trì diễn ra..."
Nghe những lời con gái nói mặc dù không sai nhưng nó khiến Lưu Vũ cảm thấy bí bách, dù gì chuyện xấu xa nào cũng từng làm qua, bây giờ kiên quyết giành giật một chút cũng không tính là nhiều.
Chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng thì thủ đoạn là điều tất yếu.
Tuy cửa đã được khoá cẩn thận, phòng cũng có cách âm khá tốt nhưng Lưu Vũ vẫn thận trọng nhìn ngó xung quanh, chắc chắn không có người mới ghé sát Lưu Vân nói nhỏ: " Như vậy đi, làm như vậy... sau đó... là được, hiểu chưa?"
Lưu Vân nghe xong thì có chút lo lắng, thể hiện rõ ràng quan điểm trái chiều, nhưng đối diện với ánh nhìn sắc liệm của cha mình cô chỉ có thể thuận ý: " ...Con, con hiểu rồi ạ."
Nhìn thấy dáng vẻ khuất phục đó khiến Lưu Vũ rất hài lòng, ông nói: " Rất ngoan, con gái ta luôn làm những điều khiến ta hài lòng, con là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, là niềm tự hào đối với một người cha già như ta. Thật hạnh phúc khi mẹ con đã ban tặng con cho ta."
" Thật... thật sao?"
Mỗi lần làm được việc mà cha mong muốn, ông ấy sẽ dành lời khen cho Lưu Vân khiến cô vui vẻ đến quên mất những chuyện mình làm đều là chuyện xấu.
Dù bản thân biết là vậy đi nữa cũng không hề hối hận.
Từ khi Lưu Vân được sinh ra Lưu Vũ đã ghét cay ghét đắng vì đứa con của mình sinh ra chính là con gái, ngược lại ông muốn một đứa con trai để có thể đường đường chính chính nhận lợi ích từ gia tộc họ Lý.
Sau sự trông đợi của Lưu Vũ, cuối cùng vợ ông lại sinh ra đứa con gái này, ngày đó tuy căm ghét tận sương tuỷ nhưng trước mặt thành viên trong gia đình hay bên ngoài ông đều sẽ đối sử với Lưu Vân rất tốt.
Nhưng chỉ cần là nơi khuất người, đừng nói đến chửi mắng thậm tệ, đến cả đòn ròi giòn giã cũng từng làm qua.
Chỉ đến khi Lưu Vân giúp ông làm chuyện xấu và sau một lời khen thưởng sẽ tuyệt đối im lặng, giữ bí mật, Lưu Vũ mới ngay lập tức nhận ra giá trị của món đồ hỏng này.
Nếu không thể đường đường chính chính nhận được lợi ích từ gia tộc thì dùng thứ đồ chơi không ai nghĩ tới, lặng lẽ đạp lên tất cả rồi dần dần tiến hành từng bước đoạt lấy gia sản của nhà họ Lý.
...
" Tiếp tục theo dõi, càng nhiều thông tin về hắn ta thì càng tốt." Dương Phong cầm trong tay những tấm ảnh chụp Hoàng Gia Vũ, sắc mặt vừa tức vừa bất lực: " Tôi muốn xem người đàn ông này có thứ gì mà khiến hôn thê ngày ngày đeo bám tôi lại đổi hướng."
" Anh yên tâm, chuyện này không khó." Thám thử Viên cười cười lấy lòng: " Cô ấy thật không có mắt, người có tiền có tài như giám đốc đây mà không ngó ngàng, lại đi ve vản người đàn ông khác."
Dương Phong được tâng bốc thì hài lòng: " Hừ, đừng nói điều đương nhiên như vậy."
" Vậy... thành toán thì..." Thám tử Viên không chờ được nữa, hai tay xoa xoa vào nhau mong đợi câu trả lời.
Vừa nhìn đã hiểu ý, Dương Thần Phong hắn đâu phải đột nhiên lại tiếp quản được một công ty lớn như vậy ở Giang Thành. Hắn ném một phong bì dày cọm về phía thám tử Viên, khoé môi cong lên một hình vòng cung hoàn hảo: " Cầm lấy, làm việc cẩn thận thì một đồng cũng không thiếu, có khi còn nhiều hơn một chút."
" Được được, không có vấn đề không có vấn đề!" Viên thám tử lập tức cầm lấy phong bì đếm số tiền bên trong, sau khi đã chắc chắn là đầy đủ mới thận trọng cất lại nó vào túi lớn đeo bên người: " Giám đốc, anh chỉ cần ngồi một chỗ, tiền bạc thì quăng cho tôi, mấy việc còn lại một mình tôi làm hết đều không thành vấn đề."
Dương Phong đắc ý nhìn vào những tấm ảnh chụp gương mặt Hoàng Gia Vũ, tuy có mấy phần nam tính hơn mình nhưng suy đi nghĩ lại ở Giang Thành này ngoài hắn ra thì không có ai đủ điều kiện để lọt vào mắt xanh của Lý Hân cả.
Cùng lắm là Lý Hân muốn trả thù hắn vì đã không quan tâm cô ấy trong một thời gian dài nên mới tìm người xã giận.
Sớm muộn chơi chán cũng sẽ đá tên đàn ông này đi, và lại trở về vòng tay của hắn.