Sau khi nghe Lý Hân kể lại chi tiết những gì đã trải qua trong giấc mơ, Lục Thiếu Giang mới gật đầu ghi chép.
Mọi thứ vẫn hệt như lần trước, chỉ có điều phản ứng lần này của cô kịch liệt hơn anh nghĩ.
" Thật xin lỗi tiểu thư, là vì họ muốn xem quá trình điều trị nên tôi chỉ có thể dùng lại cách này để hai người bọn họ thấy được sự nguy hiểm." Thiếu Giang hối lỗi nắm lấy tay của Lý Hân siết chặt: " Tình trạng như vậy nếu không thuyên giảm thì giấc ngủ của cô sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, từ đó dẫn đến những trường hợp đột quỵ vì thiếu ngủ..."
Cô không để ý đến vấn đề của mình, chỉ mãi ngắm nhìn nhan sắc thuần tuý đến mê người kia mà tuỳ tiện trả lời: " Không... anh thấy ổn là được."
" Sao có thể ổn được, như vậy rất nguy hiểm." Lý Hạo không nhịn nổi khi thấy bàn tay xinh đẹp của chị mình lại bị người khác chạm vào, cậu lập tức kéo Lý Hân ra, hét lớn: " Chị tôi là cành vàng lá ngọc, không nâng như trứng cũng phải hứng như hoa, nếu anh cứ tiếp tục dùng cách này để tra tấn chị Hân Hân thì nên chuẩn bị tinh thần dở cái phòng khám này đi."
" Cậu..." Thiếu Giang định phản bát thì chợt nhớ ra gì đó, anh không phủ nhận nói với Lý Hân: " Thật ra cậu ấy nói không sai... lẽ ra nên điều trị theo hướng dễ chịu hơn mới phải."
Không đành lòng nhìn gương mặt trong trẻo kia ngấn lệ, Lý Hân liền nhỏ giọng hoà giải: " Tiểu Hạo em nghe chị nói, đây chỉ là hình thức điều trị cũng không phải bác sĩ có ý xấu gì."
Thấy em trai vẫn chưa bị thuyết phục, cô mới đưa ra hạ sách: " Hay là thế này, nếu chị thật sự không khoẻ vì cách trị liệu của bác sĩ Lục thì em cứ tuỳ ý dỡ phòng khám này đi là được."
" Nhưng trước đó phải theo dõi tình hình trước đã, mấy ngày hôm nay khi ngủ chị rất ít giật mình vào giữa đêm, hay mơ thấy giấc mơ đó nữa. Em suy nghĩ một chút có được không."
" ...Em hiểu rồi." Cuối cùng dưới sự khuyên nhũ của chị gái, Lý Hạo đành phải thoãn hiệp, nhưng cậu không quên đe doạ Thiếu Giang một câu: " Nếu chị tôi không khỏi bệnh, thì cái phòng khám cẩu huyết này chờ ngày bị dỡ đi!"
" Được rồi mà."
" Chị chị em em thật tình cảm, giá mà người ta cũng chú ý đến mình bằng một nữa của ai kia." Du Minh chán nản càm ràm.
Thấy vậy Lý Hân cũng muốn chọc ghẹo người bạn nối khố này một chút: " Hạo à, em có muốn cùng đi chơi hay không. Tuần trước chị có nói sẽ dẫn em đi chơi đó, bây giờ cũng đang rất rảnh, hay là..."
" Đi đi, đương nhiên phải đi rồi." Cậu trai lập tức đồng ý.
Du Minh đương nhiên sẽ không nhàn rỗi một mình, hắn cũng muốn được ở gần Lý Hạo: " Tôi muốn đi nữa, em ấy đi thì tôi nhất định phải đi."
" Tôi có rủ anh đi từ khi nào, không được." Cô thẳng thừng từ chối.
...
[Công viên giải trí Kim Đỉnh]
" Vậy tại sao tôi phải tới đây?" Lục Thiếu Giang đang yên đang lành lại bị kéo đi chơi cùng đám người bọn họ thì có chút bực.
Du Minh chỉ tuỳ tiện giải thích: " Cô ta lỡ đang đi chơi mà bệnh tình tái phát liền có bác sĩ Lục trợ cứu, như vậy cậu vừa được đi chơi vừa được làm việc. Vẹn cả đôi đường."
Oan gia ngỏ hẹp, không ưa nhau thì thôi còn phải chạm mặt ở nơi giải trí thế này.
Lý Hạo chán ghét ra mặt, đứng yên một chỗ khoanh tay hờn dỗi.
Du Minh bất lực chỉ đành đến gần dỗ dành.
Lúc này một chiếc Bugatti Bolide màu hồng phiên bản giới hạn đỗ vào bãi xe khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn.
Dù Lý Hân là một thiên kim giàu có nhưng cô không phải nguyên chủ của cơ thể này, đây chính là lần đầu được nhìn thấy một chiếc xe phiên bản giới hạn ở ngoài đời thật.
Ánh mắt không khỏi sáng lên.
" Chị thích xe đó ạ?" Lý Hạo nhìn ra vẻ hứng thú của chị mình đối với chiếc siêu xe thì tủm tỉm cười nói: " Em sẽ mua cho chị."
" Có thể tuỳ tiện mua một chiếc siêu xe như vậy sao?"
Nói thế nào Lý Hạo cũng chỉ là một học sinh cấp ba chưa tới mười tám tuổi, có thể tuỳ ý mua một chiếc xe thì ông nội hẵn phải cho thằng bé rất nhiều tiền.
Vậy mà chỉ cho mình đủ tiền để sống qua ngày một cách sang trọng, hoàn toàn không dư ra đồng nào.
Cô cảm thấy ông nội như vậy thật không công bằng với mình liền nóng nảy hừ một tiếng.
Cửa xe nâng cao, một nam nhân mặc âu phục ưu nhã bước ra ngoài.
Vừa nhìn liền nhận ra, đó không phải tên quấy rối sao?
Lý Hân chưa kịp phản ứng thì Du Minh đã đi đến chào hỏi Hoàng Gia Vũ trước sự chứng kiến của bao nhiêu người: " Cậu đến đúng giờ thật, đang đợi cậu đó vào trong khu giải trí thôi."
Gia Vũ nhàn nhạt "ừ" một tiếng trong cổ họng rồi cùng Du Minh đến trước mọi người.
Hắn không nói lời nào, yên lặng để Du Minh giới thiệu: " Đây là Tổng giám tốc của Tulip Tone (TT), tên họ là Hoàng Gia Vũ, có thâm tình với cô Lý đó nha."
" Thâm tình gì chứ...!" Lý Hân ngượng ngùng phũ nhận.
Trái lại, Gia Vũ chỉ mĩm cười với cô.
" Đây lại là anh mời tới nữa chứ gì?" Lý Hạo lạnh lùng liếc Du Minh như đã biết trước.
Anh cũng không biết nguỵ biện bằng cách nào, đành im lặng chịu trận.
Tình hình này Lý Hạo lại có thêm kỳ phùng địch thủ rồi. Mấy tên bám theo chị cậu đúng là nhiều đếm không xuể mà.
Tâm tình chỉ vừa mới tốt lên liền tuột dốc không phanh.
" Dẫn theo một tên bác sĩ tâm lý vì lo lắng bệnh của chị, vậy mang theo tên giám đốc này là sợ chị tôi không có tiền hả?" Lý Hạo buồn bực trách móc.
Du Minh bất đắt dĩ nói: " Anh xin lỗi... anh sẽ trả toàn bộ chi phí không tốn một đồng của chị em ha."
Lý Hạo "hừ" lạnh một tiếng rồi kéo chị mình một mạch cùng vào trong.