Tôi Xuyên Không Bị Cuốn Vào Giới Tài Phiệt

Chương 23: Hành động kì lạ của bác sĩ tâm lý



Dùng bữa xong, Lý Hân mới lại ngồi lên xe.

Sau khi ký hợp đồng thì không còn việc gì để làm nữa, trùng hợp hôm nay là thứ bảy, vậy chi bằng đến phòng khám của Lục Thiếu Giang kia nghe ngóng về loại bệnh này của cô cũng không phải ý tồi.

Theo địa chỉ trên tờ lịch khám, cô một lúc lâu mới mò được đến phòng khám.

Vừa thấy người vào Lục Thiếu Giang mau chóng chào đón, như đã cố tình chờ đợi Lý Hân từ sớm.

" Phương Hân tiểu thư mời ngồi." Thiếu Giang ngồi xuống sofa, tò mò hỏi: " Tôi nghe nói cô từng điều trị bởi bác sĩ Hạ nhưng không hiệu quả nhỉ?"

" À phải."

" Vậy, từ hôm nay tôi sẽ là bác sĩ tâm lý mới của cô." Anh cười thiện ý: " Không phải bác sĩ Hạ tay nghề không tốt, chỉ là tình trạng của cô dù có đang thuyên giảm thì thời gian vẫn tiếp tục kéo dài nên ông ấy mới phải bó tay thôi."

" ...Ừ, ừm."

Nghe Du Minh nói Lục Thiếu Giang là bạn của anh ta nên chắc hẳn là người trẻ tuổi, chỉ là không nghĩ tới bác sĩ này lại sở hữu loại nhan sắc hại nước hại dân đến vậy a.

Đôi mắt màu vàng ngọc trong veo như chưa hề ám chút bụi trần, sóng mũi thon dài thẳng tấp, môi mỏng màu hồng mềm mại.

Khuôn mặt với ngũ quan hài hoà, vừa nhìn đã có thiện cảm.

So với Du Minh được ca tụng là nhà thiết kế với vẻ nam tính ngời ngợi, thì Lục Thiếu Giang lại là bác sĩ có nhan sắc xinh đẹp hơn cả nữ nhân.

" Tiểu thư?"



Nhất thời bị ám muội bởi vẻ thuần tuý chưa từng nhìn thấy, Lý Hân ngây người một hồi lâu, đến khi Thiếu Giang lên tiếng gọi mấy lần mới có phản ứng: " Tiểu thư... Tiểu t..?"

" A! Hả... anh nói gì ấy nhỉ?" Cô giật thót người.

" Tiểu thư có vẻ không được khoẻ?"

Lý Hân ngại ngùng, vội khươ tay tỏ ý không có.

" Vậy bây giờ sẽ tiến hành điều trị lần đầu tiên luôn nhé?" Lục Thiếu Giang đưa mắt thăm dò. Thấy Lý Hân gật gật đầu mới chậm rãi yêu cầu: " Nhắm mắt lại nào."

Cô ngoan ngoãn nghe theo, từ từ khép hai mi mắt.

" Hãy nghĩ đến chuyện sâu thẩm nhất trong trái tim... việc khiến cô ám ảnh suốt những năm qua." Thiếu Giang ôn hoà, ghé sát tai Lý Hân: " Cô thấy được điều đó rồi chứ, bây giờ hãy trãi qua nó thêm một lần nữa..."

Giọng nói trong trẻo dần trở nên mơ hồ không rõ ràng, Lý Hân chìm sâu vào giấc ngủ nhưng vẫn không quên làm theo lời bác sĩ Lục nói.

Vừa mở mắt đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay Lang Châu, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc mượt mà của cô.

Đúng thật là đang mơ rồi... trước mắt cô lúc này chính là mẹ rồi...

" Em biết chứ, nhưng con bé ngủ say rồi nên nhỏ tiếng một chút chồng à."

" Anh biết mà..."

Đoạn hội thoại này... Lý Hân đã nghe đi nghe lại suốt mấy năm qua đến quen thuộc, chỉ là không đủ tỉnh táo như lúc này để nhìn được gương mặt của cha mẹ.

Cô muốn báo cho cha mẹ biết chuyện sắp xảy ra, nhưng dù cố thế nào môi vẫn không thể hé nổi nữa lời, cơ thể thì nặng trịch như đang bị kìm hãm bởi thứ gì đó.



Không đợi cô kịp thất vọng thì việc cô không muốn xảy ra nhất cũng đã xảy ra...

Vụ va chạm mạnh mẽ đến mức khiến Lý Hân phải hoảng sợ mà tỉnh giấc.

Mắt cô mở to đối diện với gương mặt đang áp sát của Lục Thiếu Giang: " Ha...!"

Tiếng thở gấp càng nghe rõ ràng hơn, Thiếu Giang không tỏ ra bối rối mà chỉ lịch sự mĩm cười rồi lùi lại: " Tỉnh rồi nhỉ?"

"..."

Lý Hân ngồi lên sofa, kể chi tiết những gì cô còn nhớ sau giấc mơ khi nảy cho Lục Thiếu Giang nghe, mà không để ý rằng anh ta đang chằm chằm nhìn mình: " ...Chuyện đó.. sao lại muốn khơi gợi ký ức của tôi vậy?"

" Tôi có thông tin bệnh án của tiểu thư nhưng vẫn chưa thật sự biết được tình trạng của cô nên mới cần làm vậy, giờ thì tôi biết rồi." Anh cầm tài liệu, xoa xoa cái má của mình nói: " Nhưng hình như phản ứng của cô không giống trước đây, cũng xem như là chuyển biến tốt."

" Vậy... thì tốt quá." Lý Hân thở ra.

" Là ngày đầu nên chắc tiểu thư chưa quen. Lần sau phương pháp sẽ dễ chịu hơn, mong tiểu thư sẽ đến đều đặng mỗi tuần để có kết quả tốt nhất."

Không biết Lục Thiếu Giang là có ý gì mà lúc nảy lại áp sát mặt vào mình như vậy, nếu khi đó không kịp tỉnh lại có khi còn xảy ra thêm chuyện mà cô không hay biết cũng nên.

Aizz... Nhưng có lẽ hành động đó chỉ là để xem hơi thở có ổn định hay không thôi, dù gì người ta cũng xinh đẹp như vậy, có bị hôn một cái cũng không thiệt thòi mà: " Được rồi tôi nên về trước."

Lục Thiếu Giang niềm nở tiển cô đến cửa, một nụ cười của anh ta thôi đã khiến cho Lý Hân không cần cưa mà tự mình đỗ.

Giờ mới thấy bản thân cũng không có liêm sỉ như nguyên chủ vậy luôn...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv