Trương quản gia sốt ruột định hỏi Chu Phúc tình trạng của Lý Hân thì đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến tiếng ồn.
Chu Phúc mới gấp gáp nói: " Không hay rồi, hướng phòng mà Đại tiểu thư đang nghỉ ngơi có tiếng hét và tiếng vỡ vụn, có thể tiểu thư đang không ổn. Bây giờ tôi phải cùng lão gia đến đó xem sao, sẽ nói lại tình hình cho ông biết... tạm biệt."
" Khoan..." Chưa đợi ông nói câu nào Chu Phúc đã vội vàng dập máy. Lúc này mọi lo lắng đều hiện rõ ràng trên mặt của Trương quản gia.
Thấy ông sắc mặt không tốt, Dương Phong cũng đoán ra phần nào là có liên quan đến "bệnh" mà hai người vừa nói đến, anh quan tâm hỏi: " Có chuyện gì?"
Trương quản gia gát máy, biểu cảm lo lắng nói với Dương Phong những gì đã nghe được: " Quản gia ở biệt thự chính của Lý gia đã nói với tôi... tiểu thư hiện đang bị bệnh nặng."
" Khi nảy hướng phòng của cô ấy phát ra tiếng hét và tiếng vỡ lớn nên quản gia đã cùng Lý lão gia đến xem tiểu thư thế nào rồi, chỉ là tôi chưa kịp hỏi thêm gì khác thì bên kia đã dập máy."
" Không phải chỉ là bệnh thôi sao, uống thuốc là sẽ khỏi." Dương Phong xoa trán, lạnh lùng nói: " Lý gia các người cũng quá xem trọng Phương Hân đi. Làm tôi tưởng có chuyện gì không hay."
Trương quản gia còn nghĩ, với thân phận hôn phu thì Dương Phong ít nhiều vẫn sẽ miễn cưỡng hỏi thăm đến hôn thê của mình. Nhưng Dương Phong đến giả vờ quan tâm Lý Hân cũng không thể hiện dù chỉ một chút, rõ ràng là đang nói bản thân vốn không đặt vị hôn thê kia vào mắt.
Trương quản gia tuy không có máu mũ ruột thịt với Lý Hân, nhưng ông chăm sóc cho Lý Hân từ khi cô còn rất nhỏ, cũng đã sớm xem cô như con gái của mình rồi.
Nghe người mà "con gái" hết mực yêu thương lại xem nhẹ bệnh tình của cô như vậy kiến ông không thể không tức giận.
" Tôi không hiểu sao cậu có thể ăn nói lỗ mãng như vậy." Đôi mắt ôn hoà thường thấy lại trở nên đáng sợ, Trương quản gia cố giữ tác phong của một quản gia, đều giọng nói: " Tiểu thư có bệnh nhưng cô ấy đã giấu nó rất lâu mà không để ai phát hiện, bệnh tình cũng đã kéo dài đến hôm nay và ngày càng trở nặng. Nếu Dương tổng đây không biết thì tôi xin giải thích một chút, bệnh tâm lý là do các vấn đề về tâm lý mà bản thân người bị bệnh không thể vượt qua được nên mới hình thành chứng bệnh này."
" Dương tổng nói uống thuốc sẽ khỏi? nếu thật là vậy thì tiểu thư không nhất thiết phải bị tâm bệnh đó dày vò đến tận bây giờ. Tôi cũng không trách cậu, vì công việc của một tổng giám đốc rất nhiều mên điều cơ bản này dù có không biết cũng không sao."
Không hề nể mặt Dương Phong là tổng giám đốc lớn hay vị hôn phu đã có giao ước từ lâu với Lý Hân. Mỗi lời ông nói đều như đang châm biếm sự vô tâm của Dương Phong trong suốt thời gian qua, đồng thời cũng tinh tế hạ nhục anh.
" Ông..." Dương Phong tức giận muốn nói gì đó thì Trương quản gia dùng tay ra hiệu anh ngồi yên lặng cho đến khi ông nói xong: " Tôi không nghĩ một tổng giám đốc lại có phép lịch sự thua cả quản gia đấy."
Thấy Dương Phong cắn răng, ngoan ngoãn ngồi trên sofa vì không muốn bị hạ nhục bởi những hành động thiếu suy nghĩ của bản thân. Ông nhếch môi, tiếp tục nói: " Tiểu thư đã từng mong vị hôn phu như cậu sẽ mang đến một chút bình yên cho cô ấy, lúc đó tôi vẫn không hiểu tiểu thư là vì sao, mà chỉ một hành động quan tâm thông thường của cậu lại trở nên tha thiết yêu thương cậu nhiều như vậy. Hôm nay tôi mới hiểu, tiểu thư chỉ là muốn có được một tình yêu đơn giản để bù đắp lại tất cả sự bất hạnh mà cô ấy từng trải qua trong quá khứ."
" Và hành động đó của cậu vô tình đã chạm đến trái tim thiếu thốn tình yêu của tiểu thư, cũng vì vậy mà may mắn có được tình cảm từ cô ấy."
" Nhưng lẽ ra tiểu thư nên hiểu điều này." Hai mắt Trương quản gia nheo lại, trào phúng nói: " Dương tổng đây cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác thôi, có thể nói ra những lời lố bịch ngay cả khi chưa từng tìm hiểu cặn kẽ và chỉ tuỳ hứng phán xét một chuyện mà bản thân muốn, liệu người như vậy sẽ mang lại thứ gì cho tiểu thư được chứ?"