Trạch An lại phải trải qua những tiết học nhàm chán, dù sao cũng học hết trong kiếp trước nên bây giờ cậu rất lười. Nhưng để không quá thu hút sự chú ý nên Trạch An chỉ có thể miễn cưỡng nghe giảng.
Mãi tới giờ giải lao, trong khi Derrick được bạn học xung quanh chào hỏi, Trạch An dù có vài người tới giao lưu thì cậu cũng chỉ đáp lại qua loa rồi rời đi. Biết được tất cả bọn họ đều bị hạt mầm ác ma ô nhiễm, Trạch An cũng chẳng dám thân cận quá nhiều.
Với số lượng hạt mầm ác ma lớn như vậy, thật sự rất khó để tìm kẻ chủ mưu.
Có lẽ cậu cần thay đổi kế hoạch của mình.
Phải tiếp cận lại Hoàng Thái Tử Leon trước để xem trạng thái của hắn thế nào.
Vào buổi tối cùng ngày, Trạch An gặp được người bạn cùng phòng.
Leon đã được giáo viên thông báo trước nên cũng không bất ngờ trước sự xuất hiện của Trạch An, hắn nở một nụ cười tiêu chuẩn rồi hướng bàn tay về phía cậu.
“Tôi là Leon Reynolds, xem ra chúng ta sẽ là bạn cùng lớp lẫn bạn cùng ký túc xá trong những năm học tiếp theo nhỉ?”
Trạch An bắt tay với Leon, khi dùng mắt kính xanh nhìn gần thì cậu phát hiện ra hạt mầm của Leon phát triển tốt đến khó tin, cũng chẳng biết là nó thuộc về nguyên tội nào trong bảy mối tội đầu nữa.
“Chào, Leon.”
Nghe thấy lời nói của Trạch An, Leon thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc. Dường như tất cả người dân của vương quốc đều biết được gương mặt của hắn, hiển nhiên cũng đều gọi hắn là Hoàng Thái Tử. Không ngờ lần đầu tiên có một bạn học lại gọi thẳng tên của hắn khi chỉ mới gặp một lần như vậy.
“Cậu có đọc bài báo gần đây không? Ác ma đang âm thầm xuất hiện bên trong vương quốc.” giọng điệu bình thản của Trạch An vang lên khiến trái tim của Leon đập mạnh một nhịp.
Leon che dấu sự hoảng hốt và lo lắng của bản thân, trên mặt vẫn treo nụ cười mỉm “Là bài báo nào? Tại sao tôi lại không biết?”
“Hừm, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Vì vậy mới hỏi thăm một Hoàng Thái Tử nắm rõ tin tức như cậu.” Trạch An cũng mỉm cười giả dối.
Hoàng Thái Tử khá bối rối trước hành động lẫn cách ứng xử kỳ lạ của bạn cùng phòng, khiến hắn có cảm giác như đối phương đã biết hết mọi thứ và muốn vạch trần hắn vậy.
“Xin thứ lỗi, có lẽ tôi không biết. Nhưng mà có thể bài báo đó chỉ là bịa đặt mà thôi.” Leon lên tiếng.
“Ờ, tôi chỉ tùy tiện nói, không cần bận tâm.” Trạch An nói xong liền quay đầu bước vào nhà vệ sinh, bỏ mặc Leon đứng sững người một hồi.
Mà Trạch An đang ở trong nhà vệ sinh thì lấy ra một cuộn chỉ màu xanh lam, nó là công cụ ma thuật đặc biệt mà cậu tự chế tạo.
Thứ này dùng để định vị bí mật có hiệu quả trong vòng một tuần, Trạch An tính sử dụng nó lên người của Leon.
Bộ dạng thấp thỏm đó đã khẳng định một việc, Leon hoàn toàn biết bản thân là bán ác ma và có ý định che dấu điều đó. Với tính cách của một kẻ cầm quyền, Trạch An đoán rằng trong học viện ắt hẳn sẽ có một tổ chức được sinh ra, hoặc là một buổi tụ hội giữa những kẻ bị hạt mầm ác ma ô nhiễm.
Nếu thâm nhập vào bên trong và tìm được kẻ chủ mưu, mọi chuyện sẽ giải quyết dễ dàng hơn.
Và Trạch An cũng cần biết chuyện này có phải do Ma Vương làm ra hay không.
Tên khốn nam chính chẳng biết làm cái quái gì mà lại để học viện trở nên hỗn loạn như vậy! Thật vô dụng mà! Trạch An rủa thầm.