Ông chủ nhận ly rỗng về, ông nhìn chằm chằm chiếc ly mà suy tư về lời Trịnh Thư Mỹ nói, qua thêm vài phút, ông lại đẩy thêm một ly đến trước mặt “con ma men” Trịnh Thư Mỹ
“Lần này ta chia tỉ lệ 1:1:2”
Ly rượu quả thật có màu đỏ nhạt hơn lần đầu, gần như ngã về hồng sen, Trịnh Thư Mỹ nội tâm nhảy múa nhưng gương mặt bình tĩnh đưa ly rượu lên miệng
Phong thái vẫn rất điềm đạm ẩn ẩn dáng hình nữ doanh nhân thanh lịch trên bàn tiệc đời trước
Qua hai ba lần nhấp nháp, cô lại trả về cho chủ quán, lần này không đợi ông chủ hỏi thế nào, cô đã tự mình đưa ra cảm nhận
“Giảm lượng trái cây xuống thì nó ổn hơn nhưng mùi trái cây dường như chỉ còn thoang thoảng, đã vậy khi rượu đi qua không còn lưu lại vị ngọt nhiều như trước mà nó thiên về chát hơn ấy ông…”
“Chắc ta quá vội rồi, vốn dĩ không nên giảm một lần phân nửa vi lượng như vậy mới đúng..”
Qua năm phút, lại một ly nữa ở trước mặt Trịnh Thư Mỹ
“1.5:1:2, ta đã nâng lên một chút rồi”
Trịnh Thư Mỹ lại tí tởn uống, rồi lại cau mày suy tư:
“Cháu vẫn thấy nó thiếu thiếu gì đó, vốn từ đầu đã không thể nếm ra vị của Vodka vì nó quá ít, tuy nó không màu không vị nhưng khi uống người ta có thể cảm nhận được độ mạnh đặc trưng của nó, mà cháu đã uống đến ly thứ ba vẫn chưa thấy chút cộng hưởng nào hết á ông”
Sợ mình nói quá lời, Trịnh Thư Mỹ lại cố tình tỏ ra mơ hồ hỏi:
"Hay do cháu không đủ hiểu biết nên không thể nếm ra được??
Ông chủ mỉm cười, dùng chiếc mũi bằng thuỷ tinh dài tầm một gang tay của mình khõ nhẹ vào đầu Trịnh Thư Mỹ khiến cô khó hiểu ôm đầu né, vốn định mè nheo tại sao lại đánh mình thì nghe ông nói:
“Vodka mặc dù ethanol chứa tận 35-50% nhưng thành phần chủ yếu của nó là nước, nó xếp vào loại rượu mạnh chính vì độ chuyển hoá của nó với từng cơ thể sinh học khác nhau, lúc đầu sẽ không cảm nhận được nhưng càng về sau càng ngấm đấy nhóc”
“Cháu..biết mà” Trịnh Thư Mỹ uất ức nói
Nói là nói vậy, không biết chủ quán lại hiểu câu trả lời của Trịnh Thư Mỹ thành ý gì, khi mà ông vẫn đẩy về phía Trịnh Thư Mỹ một ly rượu nữa
“Vodka 1.5 không thể hơn được nữa, nhóc nát rượu”
“Cháu không có…"
-Trịnh Thư Mỹ này dùng kinh nghiệm mấy năm uống rượu thay cơm ra để thề, cô nói là lời thật lòng đó, nó thật sự làm lãng phí mớ rượu dát vàng kia nếu mà pha như vậy đó ông ơi..!!
“Ly cuối cùng, không uống mau ta đổi ý đấy”
“Cháu uống mà"
Trịnh Thư Mỹ lần đầu tiên uống rượu mà ôm một bụng tức anh ách, kĩ năng thưởng rượu của cô tự nhận số hai chắc chắn số một phải là "tế công"
Vậy mà bị ông lão bán rượu bình dân này xem là tên nát rượu..
Nó khiến hai bên má Trịnh Thư Mỹ bắt đầu ửng đỏ, không biết vì thật sự như ông chủ quán nói càng lâu càng ngấm, hay do cục tức nuốt xuống không trôi kia..
“Này nhóc, say rồi à…”
“Không có, cháu không có say”
“Thế nhóc cầm cạnh bàn chặt thế làm gì, gỗ chỗ ta toàn là gỗ mục không đấy, ta không muốn nơi yêu thích nhất của ta bị đục một lỗ đâu”
Trịnh Thư Mỹ nghe thế liền buông tay, do phản ứng hơi nhanh, khi thả tay cả cơ thể Trịnh Thư Mỹ cũng đột nhiên cộng hưởng theo, khiến cô mất đàn nghiêng về một bên
Cô nghĩ mình chắc chắn tiếp đất bằng mông rồi, thế nào ông lão kia cũng cười vào mặt cô cho mà xem..
Soạt..
Trịnh Thư Mỹ ngã vào một tấm niệm nóng hầm hập, còn rất thơm nữa…
“Em giỏi thật đấy, em chạy khỏi tôi để trốn ở đây uống rượu à?”
Giọng nói này…
“Tạ đàn anh???"
Tới công chuyện rồi..(@•@)
“Ây gu, bạn trai đến đúng lúc nhỉ?” Ông chủ quán rượu nhướng một bên lông mày nhìn Tạ Tần rồi nhìn xuống chiếc áo Trịnh Thư Mỹ đang mặc, thái độ vừa có chút không ngờ tới nhưng nụ cười hiếu khách vẫn nở trên môi
“Cô ấy say rồi, chỗ rượu hôm nay cô ấy uống hết bao nhiêu” Tạ Tần một tay ôm lấy bả vai Trịnh Thư Mỹ chế trụ cô đang vùng vẫy ra khỏi mình, một tay đút vào túi quần tìm ví
“Không cần, ta với nhóc đã có giao dịch rồi, chỗ rượu này là thù lao của nhóc đó, cậu không cần phải trả”
“Giao dịch gì?” Tạ Tần tỏ rõ sự không hài lòng khi nghe đến hai từ giao dịch
Ông chủ quán nhún vai, lắc đầu:
“Cậu hỏi bạn gái cậu đi” ông nói đến đó đôi mắt còn lướt qua Trịnh Thư Mỹ
Trịnh Thư Mỹ đã chết lâm sàn từ khi bị Tạ Tần chọc say gáy rồi
-Làm ơn đừng đổ dầu vào lửa nữa ông ơi
-Cháu xin ông đấy..!!
Trịnh Thư Mỹ chẳng dám lên tiếng chỉ có thể phát tín hiệu SOS bằng niềm tin..
Trái ngược với Trịnh Thư Mỹ nghĩ, khí tức như sắp đại khai sát giới của Tạ Tần nguyên nhân phần lớn lại vì ánh mắt quyến luyến kì lạ đó của chủ quán rượu khi nhìn về phía cô
Tạ Tần chẳng nói thêm lời nào, anh trực tiếp cởi áo khoác vest ngoài của mình trùm lên đầu Trịnh Thư Mỹ, sát khí từ đôi mắt dù đã ẩn sau lớp kính bạc kia vẫn có thể khiến người khác lạnh tóc gáy
Trịnh Thư Mỹ bất ngờ bị bí bách nào chịu ngoan ngoãn, cô quơ quào cả hai tay la lối:
“A….anh...anh làm gì vậy...bỏ ra.."
“Để yên đó” Tạ Tần ra lệnh
“Không…nóng lắm, bỏ ra đi…có gì từ từ nói"
“Trịnh Thư Mỹ”
"Anh đừng có quá...đáng...aaaa"
Trịnh Thư Mỹ vẫn nghĩ Tạ Tần sắp hành quyết mình nên điên cuồng la lối giẫy giụa bên trong
Hai người náo đến nỗi phía đằng xa một số người đi chơi lễ còn bị thu hút mà quay đầu nhìn, Tạ Tần vốn đã không vui từ khi Trịnh Thư Mỹ đột nhiên biến mất rồi, cả một buổi tìm được lại ở đây uống rượu với một người đàn ông xa lạ
Đã thế còn vụ giao dịch bí ẩn gì đó trong miệng người đàn ông kia và ánh mắt khiếm nhã không hề che dấu đó nữa
Tạ Tần phải nuốt xuống bao nhiêu cơn hoả mới không trói Trịnh Thư Mỹ lôi đi
“Trịnh Thư Mỹ” Tạ Tần lại gọi tên Trịnh Thư Mỹ, lần sau tone giọng luôn trầm hơn mấy lần so với lần trước
Ai đều có thể nhận ra anh đang kìm nén thế nào qua cách gọi tên kia duy chỉ có cô gái kia là coi trời bằng vung, vẫn liên tục la ó vùng vẫy đòi bỏ áo khoác xuống
“Phụt…” Chủ quán khoanh tay đứng xem một hồi thì đột nhiên che miệng phì cười
“Cậu cứ dùng khí thế bề trên kia mà ra lệnh với cô gái nhỏ đó thì không được đâu..
Trẻ nhỏ luôn thích mềm mỏng mà, đã là bạn gái mà cậu còn không hạ cái tôi cậu xuống được bảo sao nhóc đó không một mình chạy đến đây uống rượu
Chắc cậu gây cho nhóc đó không ít khó khăn về mặt tâm lý rồi nhỉ?”
Đôi mắt Tạ Tần nghe đến đó như sắp toét ra lửa, anh siết tay thành đấm, những tưởng cơn phẫn nộ của anh sẽ càng quét tất cả nhưng không
Tạ Tần nhếch khoé môi cười thành tiếng, anh từ trước đến nay đều rất giỏi kiềm nén cảm xúc, trước khi nói còn không quên bịt hai tai Trịnh Thư Mỹ lại:
“Vạn Thành không lên sàn được nên chủ tịch Lưu khá rảnh rỗi nhỉ? Còn có thời gian quản chuyện nhà người khác”
Chủ quán rượu nghe Tạ Tần dùng tên “chủ tịch Lưu” gọi mình cũng không mấy bất ngờ, ông vẫn ung dung đứng đó, còn rảnh tay mà nghịch nghịch vạt áo
Ông nói: “Cũng nhờ ơn của Tạ thiếu gia đây mà công ty nhỏ bé của chúng tôi gặp chút khó khăn, nhưng không sao, cuộc sống vốn phải có thử thách mới có thú vị mà, không thì nhạt nhẽo lắm…”
Chủ tịch Lưu còn vu vơ tiêu soái ngân nga:
“Thưởng rượu, ngắm mỹ nhân, trời có sập thì cứ sập đi vậy..”
“Aaaa….Tạ Tần, nóng…”
Trịnh Thư Mỹ bên trong áo của Tạ Tần nào có nghe được đoạn đối thoại của hai người đàn ông tuổi tác cách nhau vài thập kỉ bên ngoài
Tạ Tần móc ví, lấy ra 5 tờ 1000 USD để lên bàn, anh lạnh giọng:
“Tiền này tôi trả chỗ rượu của cô ấy hôm nay mà mua giao dịch đó của hai người, về sau cô ấy và ông không ai nợ ai”
Tạ Tần thô bạo kéo Trịnh Thư Mỹ đứng lên quay đi ngay sau đó…
Trịnh Thư Mỹ còn không kịp ngoái đầu gởi lời tạm biệt đến vị cao nhân gọi mình là nhóc nát rượu kia
…..
“A….đau…đau quá..bỏ ra..” chỗ tay bị Tạ Tần nắm chặt kia đã đỏ ửng một mảng vì da Trịnh Thư Mỹ vốn đã trắng đến bệnh, vừa ra khỏi quán rượu Trịnh Thư Mỹ tuy đã gở được áo khoác Tạ Tần trùm trên đầu xuống nhưng lại bị anh lôi đi như đang bị xe tăng trói lại kéo vậy..
Gió đêm thổi càng lúc càng lạnh, mà dù lạnh thế nào cả người Trịnh Thư Mỹ vẫn nóng hừng hực không cách nào hạ nhiệt xuống được
Để ra đến cổng lễ hội thì từ chỗ quán rượu phải băng qua đường chính, giờ này đã là giờ G, lễ rước đèn chừng chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu khai mạc
Trịnh Thư Mỹ biết chứ, đã đến đây rồi mà không xem được tiết mục đặc sắc nhất thì thà ở nhà còn hơn, cứ cái đà này về nhà sẽ không biết được Tạ Tần dùng chiêu gì trả thù cô việc cô bỏ trốn còn đi uống rượu bị bắt tại trận
Nghĩ tới nghĩ lui, Trịnh Thư Mỹ đánh bạo nghĩ ra một kế sách
-Giả say...
Say rượu thì anh không thể làm gì cô được..
“A…Tôi muốn xem lễ, xem thả hoa đăng, không muốn về đâu..aaaa”
Trịnh Thư Mỹ nũng nịu dùng giọng mũi nói, cũng may là có chút men trong người, nếu không cũng không thể diễn mượt đến thế này, cả cổ tay đang bị Tạ Tần nắm kia cũng lắc lư làm nũng, kéo cả tay Tạ Tần đung đưa theo
Tạ Tần quả thật dừng lại, anh nhìn bộ dạng say đến hai mắt lờ đờ như thật của Trịnh Thư Mỹ, rồi lại nghiêng đầu gọi tên cô
“Trịnh Thư Mỹ”
“Hã..ã....."
“Trịnh Thư Mỹ”
“Kêu kêu cái gì mà kêu, tôi muốn đi xem thả đèn, đi xem thả đèn mà..” nói tới đây, Trịnh Thư Mỹ đang diễn nét sống chết đòi quà y như Trịnh Kỳ Ngộ lúc nhỏ mỗi khi ăn vạ
Tạ Tần lại nhìn Trịnh Thư Mỹ như đang xác nhận cô có lại giở trò gì nữa không, cuối cùng đôi mắt hạnh kia vẫn đánh gục lí trí của anh, Tạ Tần bước lùi một bước, anh nói:
“Em say rồi”
Trịnh Thư Mỹ hai má ửng đỏ, liên tục lắc đầu phủ nhận:
“Không có, tôi không có say mà..”
“Vậy trả lời tôi, tôi là ai?”
Trịnh Thư Mỹ trong nội tâm: Tạ Satan
“Tạ….đàn anh..."
Tạ Tần liếc mắt phía xa hỏi Trịnh Thư Mỹ:
“Muốn đi chơi không?”
“Muốn, muốn đi chơi, muốn đi chơi nha.."
Tạ Tần đột nhiên khom lưng, anh áp sát mặt Trịnh Thư Mỹ nhìn cô, lần đầu Trịnh Thư Mỹ ở Tạ Tần gần như vậy, lông mày này, mắt này, mũi này, môi này..
Từng đường nét đều như màn hình SCreenX, chân thực đến từng sợi lông tơ của anh, Trịnh Thư Mỹ đều có thể nhìn thấy
Tạ Tần chỉ vào má phải của mình, nói:
“Hôn tôi, tôi dẫn em đi”