Nhà họ Dạ là một gia tộc giàu có, cũng rất kín tiếng, Trịnh Thư Mỹ đời trước đến cả khi chết đi vẫn không rõ về gia tộc này, cô chỉ biết họ kinh doanh chủ yếu thông qua các sàn đấu giá, thu lại lợi nhuận, phần lớn lợi nhuận đều được làm từ thiện
Là một gia tộc nổi tiếng là có đức có tiền, nhưng cá nhân người từng lăn lộn trong giới kinh doanh như Trịnh Thư Mỹ lại không nghĩ vậy
Do cô luôn dùng mưu hèn kế bẩn để đạt được mục đích nên đối với thương trường sóng gió, Trịnh Thư Mỹ cũng được coi là nhìn rõ mặt trái thế gian, dù không mười phần cũng năm đến sáu
Chẳng ai trong cái giới này để giàu có mà trong sạch cả, thế giới càng phát triển, quy luật cá lớn nuốt cá bé càng là quy tắc bất thành văn
Bạn có thể kiếm tiền bằng con đường chính đạo, nhưng bạn phải có một bộ óc thiên tài và một trái tim máu lạnh
Bằng không, con đường còn lại chính là đạp lên người khác để đi lên, dù là máu, mồ hôi, hay nước mắt của kẻ khác..
Người càng giàu càng tán tận lương tâm...
Giờ nghe Hạ Thiên nói, có vẻ anh rất hiểu nhà họ Dạ, điều này khiến Trịnh Thư Mỹ có chút tò mò
“Anh hiểu rõ gia cảnh người khác quá nhỉ?”
“Sao? Ghen à?” Hạ Thiên xấu xa hỏi
Ghen??
Trịnh Thư Mỹ lại chuẩn bị một trăm lẻ tám câu chửi ùn ùn kéo ra, nhưng lời đến miệng đều bị chặn lại, cô sẽ không so đo với lũ trẻ, dù sao Trịnh Thư Mỹ cô cũng là bà cô 27 tuổi rồi
Calm dowm…!!!
“Hạ Thiếu thật biết nói đùa” Trịnh Thư Mỹ vừa kiềm hoả vừa phải cười trong rất đáng sợ, Hạ Thiên cũng tiện thể trệ chọc thêm
“Chân lâu lành đến vậy? Lẽ nào là muốn anh đây chịu trách nhiệm, giờ lại còn ghen, bạn học Trịnh có phải có ý đồ bất chính với đàn anh khoá trên không đó??”
“Lần đầu tiên tôi nghe có người tự mãn đến không biết xấu hổ đến vậy, với lại Hạ thiếu à, mắt anh có cao hơn lông mày cũng thấy tôi vẫn đi đứng bình thường không xiu không vẹo, anh nhìn chỗ nào tôi ăn vạ mà anh hết lần này đến lần khác đều nói tôi bắt anh chịu trách nhiệm
Lưu manh đầu đường xó chợ tôi gặp nhiều rồi, lưu manh có học thức là lần đầu tiên tôi được diện kiến đấy..”
“Hahaaaaaaa, em thật là…haaaaa” Hạ Thiên phá lên cười, lời của anh thật ra là nửa đùa nửa thật, sinh viên ngành y như Hạ Thiên ít nhiều gì khi nhìn bước đi của Trịnh Thư Mỹ vẫn đoán được đôi chút, rõ ràng vẫn còn rất gượng gạo, khi nói chuyện giữa hai chân bước của Trịnh Thư Mỹ âm lượng phát ra không đều nhau nên khi hai người đi cùng nhau không bao lâu thì anh đã cùng Trịnh Thư Mỹ ngồi xuống
Hạ Thiên lúc đầu sợ cô gái này sĩ diện, nhưng lại không thể kiềm nổi cảm giác muốn trêu Trịnh Thư Mỹ một chút
Trịnh Thư Mỹ tự nhủ, cô là bà cô già, cách Hạ Thiên tận 7 tuổi nên dĩ nhiên cô không được chửi bậy, không được nổi nóng với trẻ nhỏ, Hạ Thiên không giúp được thì cô tìm cách khác
Dù sao đối với Trịnh Thư Mỹ, chỉ có không được hoặc không làm chứ không có không thể, cô nhất định sẽ có cách
“Hạ Thiếu nếu không có cách thì tôi không làm phiền nữa, trời cũng xế chiều rồi, tôi còn việc phải làm, không làm phiền Hạ Thiếu nữa, tôi xin phép đi trước”
“Anh nói không có cách khi nào?” Hạ Thiên đang cười cũng ngạc nhiên hỏi
Đúng là Hạ Thiên chưa nói, nhưng Trịnh Thư Mỹ từ đầu đã nói không muốn dính dáng đến những người như Hạ Thiên nữa
“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, không cần Hạ Thiếu gia nhúng tay vào”
Hạ Thiên chỉ vào sấp hồ sơ trên bàn, anh chống tay đứng lên: “Bạn học Trịnh à, anh đâu có nói sẽ giúp em đâu, anh có công việc cần làm mà”
Tên khốn, tên chó chết..
“Nhưng nếu em xin anh, anh sẽ cho em theo coi như làm phước” Hạ Thiên xấu xa nói
Trịnh Thư Mỹ đời trước quả nhiên không nên gặp Hạ Thiên, nếu không ‘cô’ sẽ giết chết tên này bằng phấn trang điểm dày cộm trên mặt mình, từng lớp từng lớp đè chết anh ta mới hả dạ
Nghĩ đến đó, Trịnh Thư Mỹ nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt ‘may cho mày bà đây trọng sinh’ rồi ‘hiền từ’ nở nụ cười thương mại
Dù sao cô luôn là người biết tiến biết lùi, so với sĩ diện và lợi ích, người thông minh nên chọn lợi ích
“Vậy cảm phiền Hạ Thiếu cho kẻ hèn này đi theo, tiện thể học hỏi kinh nghiệm được không?”
Hạ Thiên, người chiến thắng trong cuộc đấu võ mòm này rất tự đắc nói:
“Em nợ anh bữa cơm” nói xong còn kiêu hãnh ngoắc Trịnh Thư Mỹ: “Đi thôi”
Hạ Thiên dứt lời ngoảnh mặt đi trước, Trịnh Thư Mỹ đem một bụng uất ức nối gót theo sau, cô thầm nghĩ, đời trước cô đúng là hại rất nhiều người, nhưng Hạ Thiên là người cô chưa bao giờ gặp
Vậy vì cớ gì cô đội mồ sống lại một đời lại như mắc nợ với tên ôn thần khó ưa này..
….
Chiếc BMW limited cả nước chỉ có 10 chiếc đang lăn bon bon trên đường chính, thiếu nữ 18 Trịnh Thư Mỹ ngồi bên ghế phụ mặt không cảm xúc, tâm như thác lũ hoàn hảo tạo cho không gian vốn phải xuất hiện mỹ nhân chân dài yểu điệu e thẹn này thêm mấy phần ảm đạm lạc quẻ
Ngoài Hạ Thiên chốc lát lại nhìn Trịnh Thư Mỹ như bị kề dao ngay cổ bắt ép lên xe mà không nhịn nổi cười thì chẳng ai nói với ai thêm câu nào nữa
Mãi khi xe đến khu biệt thự họ Dạ, chiếc xe dừng hẳn bên ngoài do bị bảo vệ chặn lại, hai người bên trong xe mới có phản ứng
Hạ Thiên ra dấu Trịnh Thư Mỹ cứ ngồi yên đó còn mình thì mở cửa xuống xe, nụ cười nham hiểm trêu tức Trịnh Thư Mỹ, phụt cái biến mấy dạng
Chàng thiếu niên hơn mét tám, mặc sơ mi trắng thẳng thớm, dáng đi đĩnh đạc, hoàn hảo trở thành “con nhà người ta” trong truyền thuyết ung dung tiến về cổng chính
Chẳng biết họ nói với nhau những gì, Trịnh Thư Mỹ dõi theo từ trong xe chỉ thấy Hạ Thiên cúi thấp người trò truyện với bác bảo vệ như trẻ nhỏ trong nhà kính cẩn với bậc cha chú
Cô còn thấy bác bảo vệ vốn mang gương mặt nghiêm nghị kia lại nở nụ cười vỗ vỗ vai Hạ Thiên, rồi Hạ Thiên cúi chào bác ấy, anh quay lưng trở về phía xe
Trịnh Thư Mỹ tặc lưỡi, từ giờ về sau cô lại có thêm cái nhìn khác về nhân sinh rồi, con người vốn muôn hình dạng trạng, mà dạng vừa có học vừa có tiền vừa có sắc như Hạ Thiên là dạng nên phòng nhất
'Mặt quan âm, bụng đầy dao găm'
“Em lại đang mắng anh gì đấy phải không?”
Trịnh Thư Mỹ cười cười: “Hạ Thiếu đây chắc làm không ích việc xấu nhỉ?”
“Việc xấu thì không, nhưng giác quan trời cho thì rất nhạy bén”
Hạ Thiên ngồi vào ghế lái, Trịnh Thư Mỹ chỉ nhếch khoé miệng đáp trả chứ chẳng muốn đôi co với anh nữa, cô cứ tưởng bác bảo vệ kia sẽ mở cổng để hai người vào, nào ngờ đâu Hạ Thiên vào xe cơ hồ lại chẳng hề nhúch nhích, Trịnh Thư Mỹ nhìn Hạ Thiên, lại nhìn bác bảo vệ ngồi bất động ở cổng, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
“Sao không vào?”
“Không cho vào” Hạ Thiên trả lời tỉnh bơ
Vậy lúc nãy hai người tay bắt mặt mừng là thăm hỏi đồng hương hay khen thưởng cán bộ gương mẫu vậy..!
“Tại sao không cho vào, chẳng phải anh có lí do rất chính đáng đó sao?” Trịnh Thư Mỹ vẫn cố hỏi
Hạ Thiên thở ra một hơi rất nhẹ, anh nói:
“Chú Trung bảo bà chủ sẽ trực tiếp đến làm việc tại trường, không cần chúng ta nhọc công”
Chú Trung…???
Amh quan hệ rộng rãi quá nhỉ, rộng đến mức gọi người ta là chú vẫn phải vòng xe về.!!!
Trịnh Thư Mỹ thật sự không biết nên nói gì vào lúc này, Hạ Thiên quả thật biết dò tìm giới hạn của cô, anh ta không chọc cô điên lên thì không chịu nổi đúng không..?
Tinggggggggg
Tiếng còi xe ing ỏi xin đường vang lên phía sau hoàn hảo ém bay cục tức của Trịnh Thư Mỹ xuống tận ruột già, cô cùng Hạ Thiên không hẹn mà cùng nhìn ra kính chiếu hậu
Biển số 55555 ngũ quý chói loá đập vào mắt hai người họ, cả hai không hẹn mà trong đầu cùng xuất hiện một cái tên
Tạ Tần..!!!
Trịnh Thư Mỹ thì không lạ gì biển số xe này, dù sao cô cũng từng là cháu dâu nhà họ Tạ
Còn Hạ Thiên, anh với Tạ Tần chỉ quen biết trên mặt chữ, Tạ Tần ở trường chỉ đơn giản là học bá gia cảnh bình thường, vậy tại sao hôm nay lạ lộ thiên trên con xe đặc trưng của nhà họ Tạ
Hạ Thiên vẫn còn đang nghĩ, Trịnh Thư Mỹ bên kia đã mở cửa xe bước xuống
“Em đi đâu vậy, này…”
Hạ Thiên có gọi thì Trịnh Thư Mỹ cũng đã ra khỏi xe, cô nhắm hướng chiếc Rolls Royce biển số ngũ quý kia mà đi thẳng đến, Hạ Thiên mở cửa xe bước ra, anh không đi theo Trịnh Thư Mỹ mà chỉ tựa thành xe khoanh tay đứng nhìn
Cốc cốc…
Trịnh Thư Mỹ lịch sự gõ cửa sau, kính xe sau một lúc mới từ từ hạ xuống, bên trong, gọng kính bạc ánh lên sáng loá, hoàn hảo che đi ánh mắt âm trầm khó đoán của người ngồi trong
“Tạ đàn anh, trùng hợp quá”
Tạ Tần dường như chẳng mấy ngạc nhiên về sự xuất hiện của Trịnh Thư Mỹ, anh liếc nhìn cô gái đứng phía ngoài đang khom lưng nhìn mình
“Bạn học Trịnh, gõ cửa xe người khác thì không gọi là trùng hợp đâu”
Trịnh Thư Mỹ chột dạ, nụ cười liền hoàn hảo khoe trọn hai chiếc răng cửa gần bằng cửa khẩu của mình, người vốn luôn tự ti vì nó như Trịnh Thư Mỹ giờ đây so với tự ti thì lấy lòng ‘ông cậu’ trước mặt còn hữu ích hơn
“A, xin lỗi Tạ đàn anh tôi hơi thất lễ nhưng mà cho hỏi anh đang đi đâu vậy?”
Tạ Tần nghiêng người nép sát cửa sổ xe, kéo gần khoảng cách với Trịnh Thư Mỹ, anh chỉ tay về phía trước, hất cằm:
“Cổng nhà họ Dạ trước mặt, chẳng lẽ tôi đến cục dân chính kê khai nhân khẩu gia đình”
Tên khốn..
“À…à… tôi đãng trí quá” Trịnh Thư Mỹ vừa thảo mai được hai ba câu đã trực tiếp vào thẳng vấn đề, cô nói:
“Dạ Lý Huyền bạn tôi mấy hôm nay bị bệnh nên tôi đến thăm, ngặc một nỗi tôi không liên lạc trước nên không vào trong được, chẳng biết Tạ đàn anh đây có thể cho tôi quá giang qua cổng chính được không? Bảo vệ ở đây hơi khó"
Cô nói xong còn không quên điểm thêm vẻ mặt có chút bất đắt dĩ như thật của mình
Tạ Tần suy nghĩ một lát, nơi khoé môi hơi nhếch lên, trên tay anh là chiếc điện thoại, Tạ Tần ghét bỏ mà dùng nó hất tay Trịnh Thư Mỹ đang chặn cửa xe lại ra ngoài, anh nói:
“Bạn đến thăm lại không vào được, bạn học Trịnh nghĩ tôi bị ngốc à, nếu muốn vào thì nên nhờ người cùng cô đến đây đấy, tôi còn có việc, bạn học Trịnh đừng nên cản đường thì hơn"
Tạ Tần nói xong chẳng đợi Trịnh Thư Mỹ phản ứng, kính xe đã chẳng nói chẳng rằng từ từ ngăn cách cô ở bên ngoài, xe dần lăn bánh
“Tạ đàn anh, khoan đã, tôi có chuyện muốn nói, Tạ đàn anh…khoan..này..”
Trịnh Thư Mỹ thấy xe chạy thì loạn, vừa đập cửa vừa kêu, cô giây phút này cũng chỉ nghĩ được nhiêu đó, dù sao về độ mặt dày hay bám dai như đĩa sẽ chẳng ai thắng nổi cô, cô càng chạy theo, xe lăn bánh càng nhanh, nhìn thấy kính xe sắp đóng hẳn, Trịnh Thư Mỹ khi năm tuổi đã được dạy không được thò tay ra ngoài khi kính xe đang đóng giờ phút này liền chẳng cần suy nghĩ
Một tay chọt thẳng vào trong
“….Aaaaaaaaa”