Sáng hôm sau, khi ra khỏi nhà đi học tôi lại tiếp tục bắt gặp Nguyễn Minh Tề. Cậu ta đứng khoanh tay mà dựa vào cổng nhà tôi. Tôi phát hiện cậu ta không đi với chiếc xe đạp của mình như mọi hôm vào hôm nay nữa, vậy đồng nghĩa là tôi sẽ phải đi bộ chung với cậu ta đến trạm xe buýt.
Nghĩ thôi cũng thấy khó chịu rồi!
Trên đường đến trạm xe buýt, cậu ta vậy mà không nói một lời khó nghe nào, cứ thế mà yên tĩnh cùng tôi chờ xe buýt đến. Moah hiện ra ngồi trên vai tôi liếc nhìn về phía Nguyễn Minh Tề:
“ Cậu ta sẽ không có âm mưu gì chứ”
“ Sẽ không, cậu ta cũng không rãnh bày ra mấy trò nhám nhí như nữ chính đâu”
“ Suốt đường đi em thấy cậu ta cứ lạ sao đấy “
“ Đừng quan tâm, miễn sao cậu ta đừng gây phiền phức cho chị để hoàn thành nhiệm vụ là được. “
Xe buýt cùng nhanh chóng đến, tôi lên xe và tìm cho mình chiếc ghế ngồi một người, nhanh chóng đi đến ngồi vào nó. Nguyễn Minh Tề đi lên sau, cậu ta nhìn chiếc ghế chỉ có một chỗ ngồi liền thở dài. Tài xế nhắc nhở cậu ta mau vào ghế ngồi để tránh nguy hiểm khi đi, chỗ ghế trống chỉ còn ở hàng sau xem, cậu ta đi đến đó ngồi ổn định. Xe buýt cũng đã lăn bánh đi.
Hôm này, có đợt kiểm tra đồng phục nên trước trường đang có rất nhiều người đứng xếp hàng, để chờ kiểm tra xong thì mới được vào trường. Đương nhiên là đối với thành phần học sinh ngoan như tôi là phải tuân thủ nội quy trường, nhưng cũng có vài thành phần bị bắt lại và đang đứng trong một gốc bên cổng trường kia.
Tôi nhanh chóng được thông qua và đi đến nơi lớp học, lần này Nguyễn Minh Tề không im lặng nữa, chạy thật nhanh đến trước mặt tôi nói:
“ Giờ giải lao tôi muốn nói chuyện với cô, chúng ta gặp nhau ở mái đình nghĩ ngơi sau trường đi. Là việc liên quan đến mẹ tôi mà thôi”
Dứt lời, sợ tôi từ chối cậu ta nhanh chóng chạy đi thật nhanh.Cậu ta cũng có chút khôn ngoan hơn, vậy mà dám lấy lý do về phụ huynh để hẹn gặp tôi. Cậu ta có lẽ biết thường là nếu lấy lý do cá nhân, tôi chắc chắn sẽ không đi gặp.
Tiếng chuông vào học cũng nhanh chóng vang lên.
Sau giờ ra chơi, tôi đến nơi mà Nguyễn Minh Tề đã hẹn, Moah có chút bất an, lo lắng hỏi:
“ Có khi nào là do nữ chính bày ra không?”
“ Chị không biết”
“ Nữ chính của thế giới này đúng là khiến người ta ghét thật. Rõ ràng dự án người chơi trong vai nữ chính thế giới khác rất đáng yêu mà.”
“ Vậy à”
Đến nơi, tôi đã thấy được hình ảnh của Nguyễn Nam Phong, cậu ta thấy tôi mà giơ tay ra hiệu. Tôi lia mắt về phía sau cậu ta, hay thật đấy. Phía sau cậu ta chính là nữ chính. Cô ta thấy tôi cũng giơ tay chào hỏi. Không vội tôi chất vấn, Nguyễn Minh Tề đã lên tiếng trước:
“ Cậu ấy chỉ là tình cơ đi ngang qua đây thôi. Tôi không có rủ cậu ấy”
“ Đúng vậy Ánh, tớ thấy Minh Tề ở đây nên đến chào hỏi thôi. Nếu tớ làm phiền hai người thì cho tớ xin lỗi nhé”
Tôi nhìn hai người họ, im lặng vài giây rồi mới đáp:
“ Tôi không để ý. Nguyễn Minh Tề cậu hẹn tôi ra đây về vấn đề gì?”
Vẻ mặt Nguyễn Minh Tề có chút căng thẳng mà nhìn tôi, cậu ta cố gắng nói chuyện một cách mạch lạc:
“ Sắp đến là sinh nhật mẹ tôi, tôi chỉ là muốn rủ cô cùng nhau tạo bất ngờ cho bà ấy mà thôi.”
Ngày sinh nhật của dì Nguyễn à, đây hình như cũng là một sự kiện trong tình tiết nhân vật. Tôi nhớ theo ký ức của Lưu Ánh, kiếp trước cũng là cảnh tượng này. Nguyễn Minh Tề cũng nói những lời giống như vậy, và nam nữ chính cũng được mời đến tham gia. Giây phút đó, một sự cố đã đến, chính là việc nữ chính mất một sợi dây chuyền. Mà sợi dây đó lại chính là do nam chính tặng. Điều đáng nói chính là cô ta cố ý làm rơi chiếc túi của Lưu Ánh, khiến cho sợi dây chuyền của cô ta rớt ra. Sau đó chính là lời cáo buộc tưởng như vô hại của cô ta đã khiến
cho Lưu Ánh gánh phải tội trộm đồ người khác. Từ đó mối quan hệ của Lưu Ánh và Nguyễn Minh Tề đã trở nên xích mích hơn, thậm chí việc này còn bị tung ra tại trường học. Khiến cô ấy lúc nào cũng sợ hãi và lo lắng trong người.