Hoàng Tử Hiên gật đầu nói: “Thế thì tôi thay mặt vợ chồng Hồ Ngôn Thương cảm ơn cô Trương đã công tư phân minh trước.”
“Tôi công tư phân minh còn phải cần đến anh nói sao?” Trương Tiểu Lệ liếc anh một cái sau đó đi ra ngoài trước, cô gọi dì Thôi đi cùng với mình, đi trước để đào cho con chó già một cái hố, đợi một lúc nữa an táng nó cho tốt.
Sau đó Hoàng Tử Hiên lập tức ôm thi thể của chó già đến chỗ thu nuôi ở phòng y tế. Phòng y tế này là bà Hồ quyên tặng, bên trong có đầy đủ dụng cụ chuyên nghiệp để kiểm tra bệnh cho chó, đương nhiên cũng sẽ có đạo cụ với bàn mổ.
Ước chừng qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, Hoàng Tử Hiên lấy Cẩu Bảo ra, sau đo lại đưa thi thể của con chó già đi xử lý mặt mũi cơ thể. Đối với con chó già sau khi chết còn có thể cứu mạng này, Hoàng Tử Hiên thật sự cảm ơn nó từ trong thâm tâm.
Lúc này Trương Tiểu Lệ cũng đã đào xong cái hố, Hoàng Tử Hiên ôm thi thể của con chó đi tìm cô. Đầu tiên Trương Tiểu Lệ khéo léo mặc cho con chó một bộ quần áo, sau đó bỏ nó vào trong một cái hộp gỗ, cuối cùng mới đưa nó đi an táng.
Sau khi làm xong những thứ này, dì Thôi đi làm điểm tâm. Hoàng Tử Hiên với Trương Tiểu Lệ ở lại điểm thu nuôi đến lúc ăn xong điểm tâm mới rời đi, cả ngày hôm qua Trương Tiểu Lệ không ngủ một chút nào, trên đường trở về không nhịn được lập tức chìm vào giấc ngủ. Hoàng Tử Hiên nhẹ nhàng thả chậm tốc độ của xe, cố gắng hết sức lái xe cực kỳ vững vàng.
Trương Tiểu Lệ nhắm mắt ngủ thẳng đến tận nhà mới tỉnh. Cô nhảy xuống xe, cơm cũng không buồn ăn mà chỉ mơ mơ màng màng quay về phòng mình để tiếp tục ngủ bù. Lê Mỹ Gia cảm thấy tò mò về việc mới sáng sớm mà bọn họ đã đi đâu, sau khi nghe Hoàng Tử Hiên giải thích thì mới hiểu rõ sự tình.
“Đây đúng là sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. Có Cẩu Bảo thật, cuối cùng vợ chồng Hồ Ngôn Thương cũng có hi vọng rồi.” Lê Mỹ Gia thấy mừng thay cho bọn họ, nói.
“Đúng vậy, ông trời không đẩy ai vào đường cùng cả.” Hoàng Tử Hiên cười cười nói: “Anh đi làm cơm đây, cơm nước xong em đi làm, anh đến đưa Cẩu Bảo cho Hồ Ngôn Thương.”
Lê Mỹ Gia ừ ừ gật đầu.
Hoàng Tử Hiên đi vào phòng bếp, làm một ít thức ăn đơn giản. Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau rời khỏi nhà, Hoàng Tử Hiên đưa Lê Mỹ Gia đến công ty trước, sau khi đã giao Lê Mỹ Gia cho Yến Thiên Hành bảo vệ, anh mới lái xe đến nhà họ Hồ.
Lúc này, vợ chồng Hồ Ngôn Thương đang mặt mày ủ dột ngồi trước bàn ăn, trên bàn ăn là một bữa sáng đầy mỹ vị. Tuy vậy cả hai vợ chồng đều không có ai đói bụng, cứ tưởng rằng tối qua có thể thuận lợi mua được Cẩu Bảo, thế mà lại không ngờ rằng Cẩu Bảo đó là giả. Hi vọng bị dập tắt, hai vợ chồng đều như cà bị sương đánh.
Trong lúc hai người đang tôi nhìn bà, bà nhìn tôi, muốn an ủi lẫn nhau nhưng lại không tìm được lời nào để an ủi thì Hoàng Tử Hiên được người giúp việc dẫn vào, thấy Hoàng Tử Hiên bỗng nhiên đến thăm, hai vợ chồng lập tức lên tinh thần chào đón anh.
“Cậu Hoàng, ăn sáng chưa? Trong nhà vừa mới nấu xong dọn lên, cậu cũng ăn chung đi.” Bà Hồ nhiệt tình chiêu đãi nói.
“Bà Hồ, không cần khách sáo, tôi đã ăn rồi. Lần này tới đây là có món quà muốn tặng cho hai người.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
Hai vợ chồng mặt đầy tò mò, Hồ Ngôn Thương vội vàng mời Hoàng Tử Hiên đến ngồi trong phòng khách rồi bảo người giúp việc đi pha trà.
Sau khi ngồi xuống, Hoàng Tử Hiên cũng không vòng vo mà trực tiếp đặt cái hộp trong tay lên bàn, mở nắp ra để bọn họ nhìn thấy rõ món đồ bên trong.
Hai vợ chồng ăn ý cùng ngó đầu vào nhìn, trông thấy bên trong là một hòn đá lớn chừng quả đấm, đen thùi lùi, bên trên còn có vài lỗ khí.
“Đây là cái gì?” Hồ Ngôn Thương không nhìn ra, kỳ quái hỏi.
“Cẩu Bảo, đây chính là Cẩu Bảo.”
Hoàng Tử Hiên vừa dứt lời, ánh mắt hai vợ chồng lập tức lóe lên ánh sáng. Bà Hồ kích động nói: “Cậu Hoàng, chuyện này là thế nào vậy? Chẳng phải tối qua tổng giám đốc Lê bảo rằng Cẩu Bảo trong buổi đấu giá là giả sao?”
“Đây không phải là Cẩu Bảo trong buổi đấu giá mà là mới lấy được từ hơn một tiếng trước.” Hoàng Tử Hiên nói.
“A!” Hai vợ chồng lại ngây ngốc tiếp.
Vì vậy, Hoàng Tử Hiên kể lại toàn bộ chuyện buổi sáng cho hai vợ chồng Hồ Ngôn Thương nghe.
Sau khi nghe xong ngọn nguồn của món Cẩu Bảo này, hai vợ chồng vừa cảm kích vừa cảm động, bà Hồ nước mắt lã chã nói: “Cảm ơn cô Trương nhiều lắm. Cô ấy là đại ân nhân của nhà họ Hồ chúng tôi.”
“Hồ Ngôn Thương tôi xin thề, sau này tuyệt đối sẽ không đụng vào một chút thịt chó, chỉ cần ngày nào tôi còn sống, tôi sẽ không để cho cô Trương phải lo lắng về trại nuôi dưỡng của cô ấy. Tất cả mọi phí chi tiêu của trại nuôi dưỡng sẽ do nhà họ Hồ phụ trách.” Hồ Ngôn Thương vỗ ngực thề. Sau khi trải qua chuyện này, ông ta đã hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười: “Quan trọng nhất vẫn là đã có Cẩu Bảo rồi, tôi sẽ soạn cho hai người một toa thuốc, hai người cứ đi lấy thuốc theo toa này, khoảng chừng một tháng thôi thì chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Bà Hồ liên tục gật đầu, để người giúp việc đi lấy giấy bút.
Một lát sau, người giúp việc đưa giấy bút cho Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên vung bút, ghi lại toa thuốc trên trang giấy trắng rồi nói cho bọn họ nghe cách ăn Cẩu Bảo.
Bà Hồ cất giữ toa thuốc và Cẩu Bảo như vừa nhặt được của quý, vô cùng cảm kích nói: “Cậu Hoàng, cậu đúng là đại ân đại đức của hai vợ chồng chúng tôi, chúng tôi cũng không biết phải báo đáp thế nào mới phải.”
Hoàng Tử Hiên khoát tay: “Không có gì, chủ yếu vẫn do vận may của hai người cao, không thì không có Cẩu Bảo, tôi cũng thúc thủ vô sách.”
Hai vợ chồng Hồ Ngôn Thương cười một tiếng, trên mặt đầy vẻ cảm kích.
“À, đúng rồi, hôm nay tới đây tôi còn có một chuyện.” Sau đó, Hoàng Tử Hiên lấy ra một tấm thiệp mời rồi đặt trên bàn.
Hai vợ chồng Hồ Ngôn Thương nhìn tấm thiệp mời màu đen trên bàn, không hiểu hỏi: “Đây là…”
“Ngày mai là tiệc sinh nhật của mẹ kế Mỹ Gia, nếu hai người rảnh rỗi thì có thể đến tham gia một chút.” Hoàng Tử Hiên nói.
Nghe vậy, hai vợ chồng mới hiểu ra rồi lập tức nói: “Chắc chắn rồi, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ đến.”
Hoàng Tử Hiên gật đầu, không ở lại nhà họ Hồ nữa mà đứng dậy tạm biệt.
Sau khi tiễn Hoàng Tử Hiên đi, hai vợ chồng quay về phòng khách, bà Hồ nhìn tấm thiệp mời màu đen, nói: “Ngôn Thương, tôi cứ cảm thấy chuyện này lạ lạ thế nào.”
“Sao vậy?” Hồ Ngôn Thương vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi vui sướng vì có được Cẩu Bảo.
“Ông thấy thế nào.” Bà Hồ trợn mắt nhìn ông ta một cái rồi mới nhìn tấm thiệp mời, chép miệng: “Ông có bao giờ mời người ta đến tiệc sinh nhật mà lại dùng thiệp màu đen chưa? Hơn nữa, bên ngoài cũng có tin đồn rằng quan hệ giữa tổng giám đốc Lê và mẹ kế của cô ấy rất bất hòa, vậy mà lần này tổng giám đốc Lê còn tự mình tổ chức sinh nhật cho mẹ kế, ông không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Rốt cuộc Hồ Ngôn Thương cũng nhận ra, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà nói như vậy, tôi mới thấy chuyện này có vẻ kỳ lạ. Tuy nhiên chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, ngày mai chúng ta cứ đến lộ mặt rồi về thôi.”
“Tôi thấy buổi tiệc sinh nhật này không đơn giản như vậy đâu.” Bà Hồ lẩm bẩm một câu rồi cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Bây giờ bà còn chuyện quan trọng hơn phải làm, chuyện hốt thuốc phải do bà đích thân đi làm thì bà mới yên tâm được.
…
Một ngày bận rộn nhanh chóng trôi qua, bình mình ngày hôm sau ló dạng, đó là ngày 1 tháng 11. Thời tiết hôm nay tệ hơn mọi ngày, mới sáng sớm mà mây đen đã giăng đầy trời, xem ra là sẽ có một trận mưa thu. Dù vậy, tâm trạng của Lê Mỹ Gia có vẻ còn tệ hơn thời tiết này. Bởi vì hôm nay là ngày giỗ mười bốn năm mẹ cô qua đời, thế mà vào ngày giỗ này, mẹ kế của cô lại tổ chức sinh nhật.
Tâm trạng Lê Mỹ Gia hỏng bét nên không muốn đi làm, cô mua một bó hoa mà Tiếu Tiếu Nhu thích nhất rồi đến nghĩa trang để vái lạy mẹ cùng với Hoàng Tử Hiên.
Lần trước khi Hoàng Tử Hiên đến cùng cô, anh cũng không đến gần mộ của Tiết Tiếu Nhu. Lần này anh và Lê Mỹ Gia cùng đứng trước mộ phần, bấy giờ mới có thể thấy được dung mạo của Tiết Tiếu Nhu. Trên tấm hình đen trắng là một gương mặt xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn Lê Mỹ Gia một chút.
Khó trách khi nhìn thấy Tiết Tiếu Nhu lần đầu tiên, Hoàng Hùng Vĩ đã nảy sinh ý định lợi dụng sắc đẹp. Đối với đa số đàn ông, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy chính là một con dao sắc bén.
“Mẹ, Hoàng Tử Hiên nói hôm nay sẽ cho mẹ một bất ngờ, con rất mong chờ vào bất ngờ của anh ấy, mẹ cũng vậy mà đúng không?” Lê Mỹ Gia nói rất nhiều với Tiết Tiếu Nhu, cuối cùng bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Hoàng Tử Hiên nắm tay cô nói: “Chờ đến buổi tối là em sẽ thấy được. Anh tin là bác gái ở trên trời cũng như vậy.”
Lê Mỹ Gia nặng nề gật đầu: “Em biết mẹ luôn ở trên trời nhìn em, bảo vệ em.”
“Bà ấy sẽ hóa thành một vì sao, mỗi khi đêm xuống lại xuất hiện trên bầu trời đêm để nhìn em ngủ.” Hoàng Tử Hiên nói.
Lê Mỹ Gia tưởng tượng đến một bầu trời đầy sao, cô không biết ngôi sao nào mới là mẹ của mình nhưng cô biết rằng có một vì sao luôn thuộc về cô.
Tí tách!
“Trời mưa là vì em cứ buồn mãi, bác gái không muốn em khổ sở nên mới để trời mưa thay cho nước mắt của em đấy.” Hoàng Tử Hiên dịu dàng nói.
Lê Mỹ Gia chợt cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh văn vở như thế từ khi nào vậy? Cái tính này đúng là khác một trời một vực với cái tính không biết xấu hổ của anh.”