Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 120



“Ha ha, thầy giáo Hồ, Hoàng Tử Hiên không phải là một người dễ giận như thế. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hoàng Tử Hiên cũng nghĩ cậu ta chỉ là một thằng nhóc choai choai thôi. May mà Hoàng Tử Hiên không để ý đến hiềm khích lúc trước, rất nghe lời mà gọi tôi một tiếng bác đấy.” Lưu Nhân Tông thấy Hồ Gia Hoa tình nguyện thừa nhận sai lầm của mình, bèn mở lời khuyên giải.

“Ha ha, bác Lưu nói rất đúng. Tôi cũng không phải một người bụng dạ hẹp hòi như thế, thân là bác sĩ, bệnh nhân nghi ngờ như thế cũng không có gì lạ. Mời thầy Hồ ngồi.” Từ trước đến nay, Hoàng Tử Hiên vẫn luôn là người đối xử với người khác như người ta đối với mình. Thầy Hồ đã nói xin lỗi rồi, anh cung sẽ không nắm mãi không thả.

Hồ Gia Hoa bội phục, ngồi xuống nói: “Thần y Hoàng, phương pháp trị liệu trung y này của cậu gọi là gì? Quá là thần kỳ, bên tây y không làm được.”

Hoàng Tử Hiên cười cười nói: “Thầy Hồ cứ gọi Hoàng Tử Hiên như bác Lưu là được, tôi không được tính là một người chân chính đi theo trung y, chỉ học qua một ít thứ linh tinh thôi. Phương pháp này là phương pháp nhúng huyệt, dù chỉ bỏ có một đoạn dây vào trong thôi, nhưng cả chín huyệt đều bị kích hoạt, chúng nó sẽ tự động hình thành một đường dây, từ từ chữa trị cho dây thần kinh.”

Thầy Hồ nghe nói, cái hiểu cái không, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc tôi không hiểu trung y, nếu không nhất định sẽ bái cậu làm thầy, nhờ cậu chỉ bảo.”

“Ôi ôi thầy Hồ, hai ta làm cộng sự nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông khâm phục ai đấy.” Lưu Nhân Tông nghe vậy kinh ngạc nói.

Ông Hồ Gia Hoa đỏ mặt nói: “Tôi đây là thật sự cầu tiến, y thuật của Hoàng Tử Hiên lợi hại, nếu như tôi có thể học được chút gì từ cậu ấy thì cũng là có lợi cho những bệnh nhân khác. Tôi tin rằng chắc chắn có rất nhiều người cũng bị đau dây thần kinh não số năm như anh Vương.”

Lưu Nhân Tông sửng sốt, nghĩ một lát rồi đứng lên, kích động nói: “Hoàng Tử Hiên, cậu có tình nguyện đến làm bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi không? Nếu như cậu đồng ý tôi sẽ đi xin chỉ thị luôn.”

“Tốt vậy sao, nếu như Hoàng Tử Hiên đến đây làm, thì bệnh viện này thật sự có phúc.” Hồ Gia Hoa cũng trông mong nói.

Hoàng Tử Hiên cạn lời, nhức đầu nói: “Bác Lưu, thầy Hồ, tôi chỉ hiểu được một ít về trung y thôi, kém các bác sĩ rất nhiều. Đến bệnh viện của hai người làm thầy thuốc thì thôi đi vậy, sau này mọi người gặp phải căn bệnh đặc biệt khó chữa nào thì tôi có thể tới xem thử. Nếu như tôi có thể giúp được thì sẽ cố gắng hết sức.”

Lưu Nhân Tông thở dài một hơi, ông đã biết điều này là không thể từ lâu rồi, ngay từ lần đầu tiên ông hỏi đã bị anh từ chối rồi, chỉ là ông vẫn chưa từ bỏ ý định muốn thử thuyết phục. Đáng tiếc đáp án vẫn như cũ.

“Hoàng Tử Hiên, cậu thật sự không…”

“Thầy Hồ, chúng ta không cần phải ép buộc. không phải Hoàng Tử Hiên đã nói rồi sao, có chuyện gì thì chúng ta cứ hỏi. Ha ha, như thế cũng tốt.”  Lưu Nhân Tông vội vàng cắt đứt lời Hồ Gia Hoa, sợ Hoàng Tử Hiên thấy phiền thì đến cả cơ hội hỏi cũng không có.

Hồ Gia Hoa có lẽ cũng hiểu Lưu Nhân Tông lo lắng điều gì, nghe ông nói vậy dù không cam lòng cũng phải gật đầu.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, điện thoại trên tay Hoàng Tử Hiên reo lên, anh lấy ra nhìn thì thấy là Lê Mỹ Gia gọi tới, không khỏi sửng sốt. Không phải sáng nay cô vừa đuổi anh đi rồi sao, bây giờ gọi điện cho anh để làm gì.

Anh nghi hoặc, tỏ vẻ xin lỗi mấy người Lưu Nhân Tông, sau đó bèn nghe điện thoại: “Mỹ Gia, có chuyện gì sao?”

“Anh còn hỏi tôi nữa, anh không biết hôm nay tôi cần dùng đến xe sao?” Giọng nói lạnh lùng của Lê Mỹ Gia cất lên.

Hoàng Tử Hiên a một tiếng: “Nhưng không phải sáng nay cô đã đuổi việc tôi rồi sao?”

“Tôi không muốn dùng anh, tôi cần dùng xe. Anh cầm chìa khóa xe tôi đi rồi thì tôi đi bằng gì.” Lê Mỹ Gia tức giận.

Hoàng Tử Hiên lại à một tiếng nữa, đưa tay sờ túi, quả nhiên chìa khóa xe vẫn đang ở chỗ anh, anh yếu ớt nói: “Đêm về nhà tôi trả cho cô, hẳn là bên tập đoàn của cô vẫn còn xe khác mà đúng không.”

“Tôi không quen đi xe khác, trong vòng mười phút nữa anh mang cái chìa khóa xe đấy về cho tôi.” Lê Mỹ Gia nói xong thì cúp điện thoại, hoàn toàn không để cho Hoàng Tử Hiên có cơ hội từ chối.

Nghe điện thoại truyền tới âm thanh tút tút, Hoàng Tử Hiên thở dài, tính cách tệ như vậy thì sau này ai dám cưới cô nữa.

“Sao thế?” Hạ Mạt thấy anh thở dài bèn hỏi.

“Không có gì, bà chủ của tôi, à không, bà chủ tiền nhiệm tìm tôi.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu đứng lên, nói: “Tôi phải mau đưa trả lại chìa khóa cho cô ấy, chú thím, sau này rảnh cháu sẽ về thăm mọi người. Bác Lưu, phiền bác chăm sóc bọn họ.”

“Yên tâm, yên tâm, nhất định tôi sẽ bảo hộ sĩ chăm sóc họ thật tốt.” Lưu Nhân Tông lập tức đảm bảo.

“Có muốn tôi đưa anh đi không?” Hạ Mạt hỏi.

“Không cần, đón xe cũng tiện. Cô ở đây với chú thím đi.” Hoàng Tử Hiên từ chối ý tốt của Hạ Mạt, phẩy tay rời đi.

Lúc Hoàng Tử Hiên đi rồi, Lưu Nhân Tông tò mò hỏi: “Cậu ta giờ đang làm việc ở đâu vậy?”

“Anh ta à, không có công việc cố định, bản thân anh ta là chủ cho thuê nhà, cũng kiêm luôn chức lái xe cho một tổng giám đốc xinh đẹp.” Hạ Mạt trêu ghẹo đáp.

Chủ cho thuê nhà! Tài xế!

Nghe thấy hai cái nghề đó, trên mặt Lưu Nhân Tông và Hồ Gia Hoa đều lộ ra vẻ kì lạ. Chỉ với ngón nghề y thần tiên như bây giờ, Hoàng Tử Hiên tùy tiện vào bệnh viện nào cũng sẽ nhận được số tiền lương khởi điểm ít nhất là năm trăm vạn tệ. Cho dù không vào bệnh viện làm thì mở một phòng khám trung y tư nhân cũng không phải lo ăn lo uống mà. Sao có đường thẳng không đi mà lại đi đường vòng thế chứ.

Mặc dù hai người thấy đáng tiếc và không thể giải thích được, nhưng dù sao đó cũng là lựa chọn của Hoàng Tử Hiên, bọn họ cũng không tiện xen vào, vì vậy nên cũng không nói gì thêm, chỉ nói linh tinh vài câu nữa rồi đứng dậy xin phép ra về.

Tiễn Lưu Nhân Tông và Hồ Gia Hoa đi rồi, thím Vương vội vàng lôi kéo Hạ Mạt, nói: “Tiểu Hạ, thím thấy Tiểu Tần đúng là một đứa trẻ tốt. Cháu có thích cậu ta không, thích thì mau ra tay, đừng để cô gái khác cướp mất.”

“Thím à, thím nói gì vậy, bọn cháu chỉ là bạn bè thôi.” Hạ Mạt đỏ mặt giải thích.

“Ôi ôi, ai cũng bắt đầu từ bạn bè mà. Hay là cháu không nói được, nếu không thì để thím thăm dò ý tứ của Tiểu Tần nhé? Tiểu Hạ của chúng ta là một cô gái xinh đẹp ưu tú như thế này, hiếm có khó tìm ấy chứ.” Thím Vương nhiệt tình tác hợp.

“Thím à đừng quan tâm đến chuyện của cháu nữa, bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc thật tốt cho chú đã, còn những thứ khác sau này hẵng nói có được không?” Hạ Mạt bất đắc dĩ nói.

Thím Vương chỉ cho rằng cô đang ngại, nên cười gật đầu nói: “Vậy chờ chú của cháu tốt hơn đi.”

Lê Mỹ Gia yêu cầu Hoàng Tử Hiên chạy tới tập đoàn Thịnh Thế trong vòng mười phút, cho dù trên lý thuyết hay thực tế cũng là điều không thể. Hoàng Tử Hiên cũng không coi lời Lê Mỹ Gia nói ra gì, nếu thật sự sốt ruột cần dùng đến xe như thế thì tùy tiện dùng một cái đi, làm gì có thời gian chờ mình đem chìa khóa đến thế.

Nghĩ tới chuyện này, Hoàng Tử Hiên lại càng không sốt ruột, chậm rãi đi tới cửa bệnh viện, bình tĩnh vẫy một chiếc taxi lại, không nói với tài xế là mình đang cần đi đâu gấp, cứ để mặc tài xế đi với tốc độ bốn năm mươi ki-lô-mét trên giờ.

“Bác tài, dừng ở đây.” Lúc trước khi tới tập đoàn Thịnh Thế, Hoàng Tử Hiên đột nhiên thấy một hàng bán hạt dẻ, bèn bảo tài xế dừng lại.

“Ở đây không đỗ xe lâu được, từ đây tới chỗ cậu cần đến có xa không?” Tài xế vừa đỗ xe vừa hỏi.

Hoàng Tử Hiên nghĩ dù sao cũng không xa lắm, bèn đáp: “Vậy tôi xuống ở đây đi.”

Nói xong anh trả tiền rồi xuống xe mua hạt dẻ.

Hàng hạt dẻ này làm ăn rất khấm khá, khách đến xếp hàng dài. Hoàng Tử Hiên không vội gì nên đứng đằng sau hàng người ấy, đợi năm phút đồng hồ sau đã tới lượt anh. Anh mua hai cân hạt dẻ xong bèn cầm túi đi về phía tập đoàn Thịnh Thế.

Đến trước cửa tập đoàn Thịnh Thế, các nhân viên bảo vệ đã nhận ra anh từ xa, khi Hoàng Tử Hiên tiến tới, bọn họ không ngừng bắt chuyện: “Anh Hoàng, anh đến tìm tổng giám đốc của chúng tôi à?”

Hoàng Tử Hiên gật đầu, kì lạ hỏi: “Anh cũng biết tôi à?”

“Bây giờ ở tập đoàn Thịnh Thế còn ai mà không biết anh chứ. Tự giới thiệu một chút, tôi là đội trưởng đội bảo vệ vừa được thăng chức hôm qua. Tôi tên Phùng Viễn, mong anh Tần chỉ bảo nhiều hơn.”

“Đội trưởng mới của đội bảo vệ? Người cũ đâu?” Hoàng Tử Hiên nghe vậy bèn hỏi, hôm qua anh đâu có đánh người đó đến mức chết được.

“Hôm qua Nghiêm Tùng không chỉ đánh anh mà còn bất kính với tổng giám đốc, nếu cứ như thế sẽ khiến hình ảnh của tập đoàn bị xấu đi, nên hôm qua đã bị khai trừ rồi.” Phùng Viễn đáp.

Khai trừ?

Hoàng Tử Hiên nhướng mày, nhớ Lương Thiến từng nói, Nghiêm Tùng là người thân bên ngoại của Tiền Thái Ngọc, Lê Mỹ Gia lên nhậm chức ngày đầu tiên, mượn chuyện này để lập uy, chắc chắn Tiền Thái Ngọc sẽ không tha.

“Anh Hoàng, mau vào đi thôi, đừng để tổng giám đốc phải chờ. Tôi đã dặn cấp dưới rồi, sau này anh tới thì cứ để anh vào.” Đương nhiên Phùng Viễn không biết Hoàng Tử Hiên đang nghĩ gì, chỉ nhanh nhẹn mở cửa lối thoát hiểm cho anh đi vào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv