Khi NgôTuệ ba mươi tuổi, cuối cùng cô đã ngồi lên ghế Phó tổng giám đốc công ty KhởiHoa khu vực châu Á. Chủ tịch hội đồng quản trị đích thân tuyên bố tại trụ sởchính ở New York. Khi đứng dậy nhận lời chúc mừng, cô nhìn rõ đầu bên kia bànhọp một ánh mắt tóe lửa đang nhìn mình, khiến cho khuôn mặt đỏ còn kỳ quái hơn cảcách trang điểm trang bìa của các tạp chí thời trang.
Tronglòng Ngô Tuệ rất vui. Cô có thể đạp lên thất bại của kẻ địch và trở thành ngườichiến thắng nhưng tận mắt thấy thái độ khi thất bại của kẻ địch, cô lại càngthấy vui hơn.
Chỉtiếc là Đỗ Khải Văn không có ở đây. Cô liếc nhìn vào chỗ ngồi của anh đangtrống không.
Như vậycũng tốt. Khi cô ngồi xuống sẽ không còn ai biết cô đang thở dài. Khi có anh ởđây, cô luôn khó có thể biến mình trở nên đanh thép. Sự tồn tại của anh luônnhắc nhở cô rằng, cô vẫn là một người phụ nữ.
Khi vềđến châu Á, Lilian Lý cũng như mọi người đều có mặt chúc mừng cô. Ngô Tuệ thềrằng mình có thể nghe rõ tiếng nghiến răng trong nụ cười của người đàn bà này.Vì vậy, không cần tốn nhiều công sức kìm nén không nói cho cô ta biết tất cảnhững chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Đúngvậy. Cho dù Diệt Tuyệt Sư Thái đã rời khỏi New York đến làm việc ở châu Á nhưngLilian Lý cũng đừng nghĩ rằng có thể ngồi vào ghế chủ quản mà cô đã mất. Dù côta làm cấp dưới của cô đã ba năm qua.
Khiquay người bước vào phòng làm việc, Ngô Tuệ bắt đầu cười lạnh lùng. Lilian cóthể gọi cô là Diệt Tuyệt Sư Thái sau lưng cô, vậy thì kẻ địch của Diệt Tuyệt SưThái sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả. Nếu bạn không hiểu thì hãy xem Ỷ Thiên ĐồLong Ký.
Nghĩ đếnđây, cô đã cười thật sự. Tuy Lilian có khuôn mặt của người Trung Quốc nhưng lạiđược sinh ra ở nước ngoài. Khi tức giận, cô ta luôn nói:
- Cáiquái gì thế này?
Ép côta xem sách tiếng Trung thì đúng là một việc khó hơn lên trời. Ỷ Thiên Đồ LongKý ư? Điều này càng là nhiệm vụ bất khả thi. Cô ta đâu giống như cô, sinh ra vàlớn lên ở Trung Quốc. Khi nói chuyện với Đỗ Khải Văn đều có thể dùng giọng BắcKinh, thậm chí có thể nguyền rủa.
Nhữngcô gái lai thật khó đoán. Thực ra, Đỗ Khải Văn thích nhất bộ dạng lúc cô nóitiếng Trung mà nói không nên lời. Có lần bực mình, cô đã lớn tiếng mắng anh.Những đồ vật cổ quý giá đều bị cô ném xuống sàn. Anh không xót chút nào mà cònkhoanh tay ngồi trên giường mỉm cười nói với cô:
- Emnói lại hai câu cuối cùng đi. Đủ mạnh vào nhé.
Sau nàycô mới biết, cãi nhau với những người đàn ông như vậy thật chẳng đáng chút nào.Anh giống như bề mặt đại dương phẳng lặng nhưng lại nhìn không thấu được tậnđáy. Nếu anh thật sự nuốt trọn bạn thì dù cho bạn có hàng nghìn may mắn, cũngkhông thể nào thoát khỏi những hố xoáy nguy hiểm dưới biển đâu. Hơn nữa, côcũng không có ý muốn tranh cãi với anh. Khi còn trẻ, bị kích động một chút còncó thể tha thứ được. Trưởng thành rồi thì không nên như vậy.
Đối vớicô, tiêu chí của người trưởng thành là chấp nhận hiện thực nhưng không phải làkhông cố gắng, phải dùng sự im lặng, thậm chí là nụ cười để thể hiện sự phẫnnộ. Đây cũng là những điều mà Đỗ Khải Văn đã dạy cho cô. Ngô Tuệ luôn là mộthọc sinh xuất sắc. Những năm qua, cô luôn làm rất tốt. Còn một điểm nữa là khicần tàn nhẫn thì tuyệt đối không được khoan dung.
Chuyệnđời đầy rẫy nguy hiểm. Có được ngày hôm nay đối với cô thật sự là không dễ gì.Cũng vì vậy mà không biết bắt đầu từ lúc nào, mọi người đều gọi sau lưng cô làDiệt Tuyệt Sư Thái.
Khi ĐỗKhải Văn nhận điện thoại của Ngô Tuệ, anh đang ăn cơm với mọi người ở nhà hàngMậu Duyệt bên bờ sông Hoàng Phố tiện thể bàn chuyện dự án đầu tư. Thói quen củaanh là luôn để điện thoại im lặng trong khi nói chuyện với người khác, chỉ làdi động đặt trên bàn mà thôi.
Anhluôn bận rộn và điện thoại cũng có hai chiếc. Trong khi nói chuyện, màn hìnhmột chiếc điện thoại liên tục sáng lên nhưng anh chỉ liếc nhìn còn màn hìnhchiếc điện thoại kia sáng lên thì lập tức nghe ngay. Đầu bên kia nói rất ngắngọn. Khi nghe, mắt anh ánh lên nụ cười và trả lời cũng cực kỳ ngắn gọn. Anh chỉnói:
- Anhbiết rồi. Anh đang bàn chuyện. Lát nữa, anh sẽ gọi lại cho em. – Sau khi gácđiện thoại, anh ngẩng đầu lên nhìn Quan Lệ đang ngồi đối diện bày tỏ thái độnhạo báng. Anh đành cườitrừ.
Khingười đàn ông lịch lãm nở nụ cười thì sức hấp dẫn của anh ta vô cùng lớn. TuyQuan Lệ quen Đỗ Khải Văn đã nhiều năm nhưng lúc này cũng cười đùa, đưa tay lênche mặt nói:
- Anhđừng cười nữa. Cẩn thận kẻo em bất chấp tình nghĩa bạn bè nhào đến gường củaanh đêm nay đấy.
Đỗ KhảiVăn cười thành tiếng, chắp tay nói:
- Anhmong còn không được nữa là.
Quan Lệlắc đầu:
- Thôiđi. Cô gái bên cạnh anh giờ đã lớn rồi. Dạo này, em thường nghe người ta nhắcđến cô ấy, nói rằng cô ấy rất giỏi, còn gọi cô ấy là Diệt Tuyệt Sư Thái. Danhtiếng của cô ấy truyền đến tận chỗ em đấy. Tranh giành với Diệt Tuyệt Sư Tháiư? Em không dám đâu.
Đỗ KhảiVăn làm ra vẻ kinh ngạc:
- Còncó việc mà cô Quan không dám làm sao?
Quan Lệđang uống trà, nghe câu đó mỉm cười, chỉ tay về phía anh:
- Chínhlà việc ngay trước mặt em đó.
Trongđiện thoại, Đỗ Khải Văn nói chập tối sẽ về đến New York. Lúc này, Ngô Tuệ đangchạy bộ ở phòng tập thẩm mỹ, đeo tai nghe bản nhạc chát chúa Công viên Lincoln.Cô đã để lỡ cuộc điện thoại đầu tiên của anh. Đợi đến khi người vã mồ hôi, cômới xem cuộc gọi nhỡ. Cô không kìm được nhìn thời gian gọi đến rồi im lặngtrong giây lát.
Nếu ĐỗKhải Văn vẫn ở Thượng Hải thì anh gọi cuộc gọi này lúc ba giờ sáng. Điều nàythực sự khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Cô cảm thấy ngạc nhiên vì Đỗ Khải Văn làngười rất để ý đến thời gian. Anh đi ngủ muộn nhất là lúc hai giờ sáng. Có lần,một khách hàng Qatar đến châu Á lần đầu tiên, vừa bàn chuyện làm ăn vừa muốn đigiải trí. Sau khi đến sòng bạc Ma Cao, vị khách hàng này còn mời anh đi máy bayriêng đến Hồng Kông. Anh chỉ trả lời mộttừ:
-Không. – Rồi sau đó mỉm cười bỏ đi mà không giải thích thêm gì. Điều này khiếncho vị khách hàng Qatar tròn mắt ngạc nhiên.
Khi đó,cô cũng có mặt ở đó. Không còn cách nào khác, cô đành phải lắp bắp phiên dịchgiải thích cho khách hàng. Chủ tịch Đỗ có việc đột xuất phải đích thân đi xử lýngay. Từ quán rượu về, cô bị anh giáo huấn cho một trận. Lúc đó, cô vẫn còntrẻ, nên không hiểu chuyện lắm. Khi bên cạnh không có ai, cô còn nói, đó làkhách hàng của công ty, sao anh lại bỏ mặc người ta? Đổi lại anh cười lạnh lùngmột cách khinh bỉ.
Cô chỉcó thể nhận thua. Không còn cách nào khác. Anh có quyền làm như vậy. Bố của ĐỗKhải Văn là một trong những người sáng lập ra công ty Khởi Hoa. Đến giờ, giađình anh vẫn chiếm một phần ba cổ phần của tập đoàn xuyên quốc gia hùng mạnhnày. Anh là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn kiêm chủ tịch hội đồng quảntrị ở châu Á. Khách hàng Qatar cũng chỉ là một khách hàng. Anh có thể ở đến lúcđó là đã nể mặt ông ta lắm rồi.
Nhưnglúc đó trong lòng cô vẫn không phục. Vì người đàn ông này, trước mặt người kháccho dù lạnh lùng đến đâu cũng nở nụ cười, nhưng chỉ khi có cô và anh thì một nụcười anh cũng keo kiệt. Bây giờ nghĩ lại, đúng là cô còn trẻ không hiểu biết.Một người đàn ông đối với những thứ mà anh muốn, luôn có phản ứng khác vớinhững thứ khác. Con mồi đáng thương luôn là người biết sau cùng.
Saulưng cô vang lên tiếng “Xin lỗi” một cách lịch sự. Ngô Tuệ định thần lại, côcầm khăn bông rời khỏi máy chạy bộ, còn tay kia vẫn cầm điện thoại di độngtrong tay. Cô không ngờ anh lại gọi điện thoại cho cô vào lúc này. Thực ra, côvốn không đợi điện thoại của anh. Cú điện thoại cô gọi cho anh lúc trước chỉ làxúc động nhất thời. Cô vốn không phải là một người con gái thích chia sẻ niềmvui. Tự mình tận hưởng niềm vui còn hơn là vui cùng mọi người. Chỉ là lần nàykhông như vậy. Cô đã đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Lâu đến mức cô sắp từ bỏ hyvọng, từ bỏ hy vọng đối với Đỗ Khải Văn.
Larry,một người bạn của cô từng nói, một người đàn ông sẽ không duy trì tình cảm nồngnhiệt với một người phụ nữ quá ba năm. Cô tin những lời Larry nói là sự thật.Tuy là một người đồng tính nhưng bản chất của anh ấy vẫn là một người đàn ông.Ít nhất, anh ấy cũng hiểu tâm lý đàn ông hơn cô.
Cô vàĐỗ Khải Văn đã ở bên nhau bảy năm rồi.
2
Ngô Tuệkhông nghe điện thoại.
Đỗ KhảiVăn một mình ngồi ngoài ban công tự cười mình. Sau đó, anh ném điện thoại xuốngvà bước vào phòng rót rượu uống.
Anhkhông ngờ mình cũng có lúc mất ngủ, không phải do lạ giường. Đây là nhà củaanh. Anh đã tự tay chọn chiếc giường trong căn phòng này. Tất cả mọi thứ đềuphải được sự đồng ý của anh mới được đưa vào. Đến cả độ sáng của đèn cũng do anhquyết định nhưng anh lại mất ngủ trong chính căn phòng quen thuộc này.
Tuy bềngoài anh rất dễ thích nghi, thường hay mỉm cười nhưng thực chất anh lại là mộtngười rất khó tính. Ăn mặc đều rất cầu kỳ. Không cần người khác nói thì bảnthân cũng biết. Thật đúng là khiến người khác thấy ghét.
Chỉ làanh đã che giấu rất tốt. Cuộc sống riêng tư được bảo vệ chu đáo. Cuối cùng, anhđổ lỗi đêm mất ngủ của mình lên người Quan Lệ.
Có lúcngười ta không nên bỏ bẵng bạn cũ suốt một thời gian dài rồi bỗng nhiên xuấthiện trước mặt họ. Người như vậy sẽ nhắc nhở bạn về quá khứ đã qua sâu sắc hơnbất cứ ai. Đối với một số người thì không phải là tất cả những gì thuộc về quákhứ đều đáng để người ta nhớ tới.
Buổichiều, sau khi nói chuyện về kế hoạch đầu tư vào thành phố thứ hai đó, Quan Lệlại nói chuyện với anh về những ngày xưa cũ nhưng câu chuyện của cô ta đã nhanhchóng kết thúc bởi một cái tên không nên nhắc đến. Thực ra, anh không quan tâmnhưng cô vẫn cảm thấy có chút áy náy. Hình như cô ta đã mở cánh cửa lớn khôngnên mở ra.
Ngườicô nói đến là vợ anh, Phương Tĩnh Y.
Đã lâulắm rồi anh không gặp lại vợ mình. Nếu không phải do Quân Lệ nhắc tới thì hầunhư anh sắp quên mất người này còn tồn tại trên thế gian. Nguyên nhân chủ yếulà vì hai năm nay, không có dịp nào bắt buộc anh và cô ấy cùng xuất hiện. Vìvậy đã giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Lầncuối cùng anh gặp cô ấy là ở cửa khách sạn. Xe của anh và xe của cô ấy cùng đếnnơi một lúc. Khi người lái xe mở cửa ra, cô ấy gật đầu chào anh. Cô ấy có chiếccằm thật hoàn mỹ. Khuôn mặt đó vẫn trắng mịn như trứng gà bóc, không có đến mộtvết nhăn khiến anh không thể không nghi ngờ rằng liệu mình có đến nhầm khônggian và thời gian không.
Nhưngdù sao, anh và Phương Tĩnh Y tiếp xúc không nhiều. Nếu tính từ ngày mới quennhau đến giờ, người phụ nữ này đã tồn tại trong cuộc sống của anh được hơn chụcnăm rồi. Cô ấy chẳng qua là sự lựa chọn hiển nhiên của anh và chưa từng trảiqua sự theo đuổi nồng nhiệt. Đồng thời, anh cũng là sự lựa chọn hiển nhiên củacô ấy. Chẳng ai nghi ngờ gì về tính chân thực của cuộc hôn nhân này.
Bố mẹcủa Phương Tĩnh Y và gia đình anh có vô số mối làm ăn. Chuyện làm ăn của hainhà giống như một tấm lưới lớn căng kín bầu trời. Trong tất cả những mỗi quanhệ lợi ích có thể thấy và không thể thấy này thì mối quan hệ ổn định nhất chínhlà sợi dây liên kết giữa anh và cô ấy.
Sau khikết hôn, Phương Tĩnh Y có nói với anh rằng:
- Nếukhông được sự đồng ý của tôi thì xin anh đừng tự ý bước vào phòng tôi. Cảm ơnanh. – Với giọng cực kỳ khách sáo giống như anh chỉ là một người xa lạ trongngôi nhà này. Nhưng dù sao anh cũng không để ý đến những lời cô ấy nói. Anh tôntrọng phụ nữ và cũng tôn trọng cả sự lựa chọn của cô.
Khi đóanh mới hơn hai mươi tuổi. Trong lòng anh luôn có một tham vọng lớn. Sau khikết hôn, anh có đủ tư cách để tham gia vào hội đồng quản trị. Đối với anh, điềunày đã là đủ rồi. Nếu cô ấy thích thì anh có thể nhường không gian rộng lớn nàycho cô ấy để cô ấy cảm thấy vui vẻ.
Cứ nhưvậy, sau khi kết hôn, Phương Tĩnh Y vẫn tiếp tục duy trì duy trì cuộc sốngtrong trắng rất lâu. Đỗ Khải Văn không hề cảm thấy tò mò chút nào. Ban đầu anhcho rằng cô ấy có chuyện khác muốn nào nhưng cô ấy vẫn thật sự tĩnh tại trongngôi nhà lớn và không ra khỏi cửa lấy một bước. Sau này, anh bắt đầu cảm thấynghi ngờ, chẳng lẽ mình đã cưới một đức mẹ đồng trinh về nhà. Nhưng sau đókhông lâu, anh phát hiện ra tất cả những điều này đều có nguyên nhân của nó.
Conngười làm bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó. Phương Tĩnh Y khônghề có tật xấu gì, chỉ là cô ấy ghét anh thôi.
Cô dùngánh mắt căm ghét lạ thường với tất cả những người đàn ông. Nói cách khác, côkhông chỉ ghét anh mà còn ghét bất kỳ động vật mang tính đực nào ở trên trênthế giới này.
Anh đãphát hiện ra điều này khi vừa hoàn thành dự án hợp tác với một công ty. Côngviệc có thể tiến triển một cách thuận lợi như vậy là nhờ sự hỗ trợ của hai giađình trong hội đồng quản trị. Có những người nước ngoài đã nói rằng hai giađình họ hỗ trợ nhau vi phạm quy định của hội đồng quản trị nhưng bố anh chỉngồi ở bàn họp cười với ông Phương nói một câu:
- Xemra quy định cũng phải sửa đổi rồi.
Đây làlần đầu tiên anh thấy sức mạnh vô biên của sự đoàn kết giữa hai nhà. Anh bấtgiác cảm thấy chặng đường mình phải đi còn rất dài. Khi về đến căn nhà đó tìmPhương Tĩnh Y nói chuyện, anh chưa bao giờ cảm thấy bình tĩnh, thành khẩn vàthậm chí còn luôn giữ nụ cười trên môi như vậy.
Anhnói:
- Thựcra, em không muốn lấy tôi, đúng không?
Cô ấykhông hề biện hộ cho bản thân mà chỉ bình tĩnh nói:
- Thựcra, tôi không muốn lấy bất cứ ai.
Hôm đó,Phương Tĩnh Y mặc một váy liền dài màu xanh ngọc. Cô ấy ngồi trên chiếc ghế sôpha dài màu trắng như tuyết, giống như làn khói mỏng. Anh nhìn mà cảm thấy đồngcảm. Anh chỉ cảm thấy cô cũng có rất nhiều nỗi khổ.
- Bố mẹem có biết không? – Không muốn lãng phí thời gian, anh đi thẳng vào vấn đề.
Cô ấylắc đầu:
- Đángtiếc tôi là con gái duy nhất của họ. Tôi sợ họ không chịu nổi cú sốc quá lớnnày.
- Họkhông hề nghi ngờ gì sao?
- Từnhỏ, tôi đã đi học ở trường nữ sinh nên họ đều cảm thấy tôi rất ngoan.
- Em cómuốn ly hôn không?
- Khôngcần. Tôi không để ý chuyện đó. Còn anh thì sao? – Cô ấy hỏi lại anh.
Đỗ KhảiVăn suy nghĩ một lát trước khi trả lời:
- Nếuem vẫn là một người vợ biết giữ im lặng thì tôi nghĩ, tôi cũng không quá để ýchuyện đó đâu.
Dườngnhư cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói với giọng hiền hòa:
- Lầnđầu tiên gặp anh, tôi đã biết anh không để ý chuyện này mà.
Bây giờđến lượt anh ngờ vực:
- Tạisao?
Cô ấynhìn anh nói thẳng một cách chắn chắn:
- Bởivì chúng ta kết hôn với cùng một mục đích.
- Hả? –Anh nhướng mày và cảm thấy rất thú vị.
Cô ấytiếp tục nói:
- Là đểtránh rắc rối.
Nghexong câu này, anh ngẩng đầu lên cười, sau đó đứng dậy chỉ nói một câu:
- Nóihay lắm!
Cuộcnói chuyện của họ kết thúc như vậy đấy. Đỗ Khải Văn cảm thấy cuộc hôn nhân nhưthế này rất hay. Điều phiền phức duy nhất là họ cần có một đứa con nhưng vấn đề nàycũng không khó giải quyết lắm.
Khi bỏđi, anh không nén nổi tò mò nên quay lại hỏi cô ấy một câu hỏi cuối cùng:
- Em cóngười yêu không?
Lầnnày, cô ấy trả lời rất từ tốn và nhìn ra cảnh biển ngoài cửa sổ. Cuối cùng nétmặt băng giá thường ngày cũng lộ ra vẻ u sầu khiến cô ấy có thêm chút dũng khí.
Cô ấynói:
- Có.Cảm ơn anh.
3
Bốn giờbốn mươi lăm phút sáng, màu đen trên bầu trời bắt đầu nhạt dần. Ánh bình minhphản chiếu xuống mặt nước khiến cho những con sóng trở nên lóng lánh. Đỗ KhảiVăn một mình ngồi ngoài ban công uống rượu. Bên góc nhà không có đèn sáng, mộtbóng người lờ mờ trong bóng tối.
Khôngcó ánh đèn không có nghĩa là mọi người đều thức dậy muộn. Ở đây thực sự khôngcó ai cả.
Đây làsản nghiệp mà anh đã xây dựng ở Thượng Hải từ rất sớm. Chủ sở hữu của nơi nàylà một trong những vị khách đầu tư. Mỗi lần bước vào nơi này đều giống như bướcvào một tòa thành trống không. Trước đây, thi thoảng anh cũng tới. Toàn bộ thờigian rảnh còn lại anh về nhà. Ba tháng trước, khi trụ sở chính khu vực châu Áđược chuyển đến Thượng Hải thì anh mới đến đây nhiều hơn.
Chẳngtrách Quan Lệ nói anh xa xỉ. Những thứ mà anh dùng quá nhiều. Nhiều lúc anh cònquên mất còn có những thứ mình đã bỏ đi không dùng.
Suynghĩ lại quay về Quan Lệ. Cô ấy là bạn học của anh ở Mỹ. Nhiều năm nay vẫn luôngiữ gìn mối quan hệ đó.
Quan Lệvốn không phải là người con gái nói nhiều. Thời gian hai người không gặp nhaulại quá dài. Lần này, cô ấy nói với anh rất nhiều, thực sự là rất nhiều!
Sau khibỏ qua cái tên Phương Tĩnh Y, cô hỏi công ty Khởi Hoa khu vực châu Á dạo nàythế nào, việc chuyển trụ sở chính ra sao, rồi lại hỏi có phải anh muốn mở rộngthị trường ở đại lục không?
Anh gậtđầu. Hai người nói chuyện một lát. Khi Quan Lệ nghe nói Ngô Tuệ mới nhận chứcthì im lặng hai giây rồi cười. Nụ cười đó của cô khiến anh không thoải mái. Côấy cười như vậy giống như đã nhìn thấy chuyện gì đó sẽ xảy ra, hoặc là cuốicùng cũng có được câu trả lời mà cô ấy mong đợi đã lâu.
Anhchau mày hỏi:
- Saovậy?
Quan Lệnâng tách trà lên, vẫn giữ nụ cười đó:
- Em cứtưởng trên đời này không ai có thể làm được việc đó. Không ngờ, sau bảy năm,cuối cùng cô ta đã thành công.
Anhnghĩ cô ấy đang nói về việc bỗng nhiên Ngô Tuệ được thăng chức nên cũng cười:
- Cô ấycó năng lực. Thượng Hải thích hợp với cô ấy hơn là New York.
Quan Lệlắc đầu:
- Emkhông nói chuyện này. Khải Văn, anh còn nhớ khi chúng ta tốt nghiệp, anh đã nóigì không? Anh nói anh sẽ không vì bất kỳ người đàn bà nào mà bị chịu chi phốinhưng anh xem, cô ta đã đến. Bảy năm trước cô ta đã đến.
Cuốicùng, anh đã hiểu được ý của cô nhưng cũng chỉ nhún vai:
- Emthật biết nói đùa. Bên cạnh ư? Em nói Ngô Tuệ sao?
- Đươngnhiên. – Quan Lệ đưa cho anh một câu trả lời chắc chắn. – Anh đã làm cô ta hàilòng để giữ cô ta lại nhưng cô ấy là một người đàn bà. Ước muốn của đàn bà làvô tận. Không thể giữ cá ở đầm khô. Anh đã làm như thế, về sau anh sẽ dùng thứgì để giữ cô gái đó lại?
Sau khinghe cô nói xong, anh vốn định cười nhưng thật sự cơn giận lại bốc lên, cảmthấy mình bất lực, như bị rút sạch sức sống. Bản thân anh cũng giật mình.
Thật làbuồn cười! Tại sao anh lại phải lo có giữ cô lại được hay không? Vấn đề nàychẳng phải là Ngô Tuệ phải suy nghĩ sao? Những thứ mà anh dành cho cô mấy nămnay chẳng phải đều là anh cẩn thận dùng toàn bộ khả năng của mình để từng bước,từng bước giành giật cho bản thân cô ư? Không có anh thì cô còn có thứ gì chứ?Rời bỏ anh ư? Cô còn có thể đi đâu chứ?
Lịchcông việc ngày hôm nay của Đỗ Khải Văn đã được xếp kín. Buổi tối còn phải đi ăncơm với một vị khách hàng. Đây là lần đầu tiên, anh không để điện thoại di độngtrên bàn mà cứ mỉm cười mãi.
Khi vềđến chung cư của mình thì đã nửa đêm. Dạo này, anh thường sống ở đây. Nhân viênbảo vệ tòa nhà đã nhận ra chiếc xe của anh nên từ xa, anh ta đã mở cửa rồi cúichào. Sau khi vào nhà, anh vẫn theo thói quen cũ, tắm gội trước rồi mới lau khôvà bật máy tính kiểm tra thư điện tử. Điện thoại di động để trên chiếc tủ cạnhcửa ra vào. Đây là số điện thoại riêng của anh, những người anh quen đều biếtanh không thích bị làm phiền vào buổi tối thế nên nó luôn luôn trong trạng tháiim lặng.
Anhcũng không có ý định gọi điện thoại. Tuy đã nói sẽ gọi điện lại cho Ngô Tuệnhưng cô nên hiểu rằng, có lúc người đàn ông nói như vậy nhưng thực ra nó lạicó ý nghĩa tương tự như “Tạm biệt” hoặc là “Chúng ta dừng cuộc nói chuyện nàylại thôi”.
Gần haigiờ sáng, anh chuẩn bị đi ngủ. Tất cả đều rất ổn. Sau khi thả lỏng người, anhnhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được. Anh buộc mình phải chờ đợi trongbóng tối hơn một tiếng đồng hồ. Có lúc anh tưởng là mình đã ngủ được và còn cóảo giác rằng Ngô Tuệ đang nằm trong lòng anh.
Anhthích cảm giác ôm cô ấy ngủ. Khi quen cô, anh vẫn chưa đến ba mươi tuổi. Mỗilần chạm vào cơ thể cô, anh đều khó lòng khống chế được bản thân. Có lần, anhđưa cô đi du lịch. Họ ở khách sạn suốt ba ngày liền. Một hôm, anh muốn đưa côđi ra ngoài ăn trưa. Đó là mùa hè. Học ăn cơm ở một nhà hàng ngoài trời bên bờbiển. Hình như những vị khách khác ở khách sạn đều chạy ra đây. Họ nằm phơinắng bên bờ biển mà anh có cảm giác có thể nhìn thấu cơ thể họ. Anh nhìn côgiống như anh có thể nhìn xuyên qua lớp quần áo và nhìn thấu cơ thể cô. Sau khiăn cơm, họ không rời khách sạn mà về phòng ngủ. Trời cũng biết anh là người đànông chưa bao giờ ngủ trưa. Đương nhiên, anh dùng cả buổi chiều để tận hưởng sựngọt ngào và nồng nhiệt của cô.
Nhânviên phục vụ của khách sạn rất chu đáo, không có ai đến làm phiền họ cả. Đồ ănđưa đến trước cửa cũng bị giữ lại. Chai sâm banh được mở bên giường. Cả cănphòng tràn ngập vị men say. Thực ra, vóc dáng của cô cũng không thể gọi là hấpdẫn lắm. Cô rất gầy. Dù ôm vào lòng rất lâu vẫn không có cảm giác chân thựcnhưng anh lại không thể nào buông ra được, như thể muốn dùng một cách cực đoanđể thử nghiệm. Anh phải mất bao lâu để chán ghét người đàn bà này đây?
Nhưnganh đã sai. Bảy năm rồi, anh vẫn không thể nào chán ghét được người đàn bà này.
Đỗ KhảiVăn mở to mắt trong đêm. Cuối cùng anhđã từ bỏ hành động ngốc nghếch là ép mìnhphải ngủ. Anh xuống giường lấy điện thoại gọi cho Ngô Tuệ.
4
Trênđường về nhà, Ngô Tuệ đã thành công trong việc khiến mình quên đi cuộc gọi nhỡđó. Có lẽ Đỗ Khải Văn chỉ gọi nhầm thôi. Cô không cảm thấy mình phải gọi lại đểhỏi tại sao.
Đỗ KhảiVăn là người đàn ông làm việc gì cũng đều có lý do riêng và anh không muốn giảithích với người khác. Cô đã học được nguyên tắc này khi ở bên anh từ lâu lắmrồi. Bớt nói câu nào hay câu đó.
Cô cóthể ở bên Đỗ Khải Văn suốt bảy năm qua. Nếu không có khả năng tự điều chỉnh vàthích ứng thì cô sẽ không thể nào tồn tại.
Ngô Tuệcảm thấy mình luôn là một người con gái thông minh, nhìn rõ thời thế, hiểu rõsự lợi hại, biết mình muốn gì.
Cô sinhra ở một nơi cách xa thủ đô rộng lớn này nhưng nó thậm chí còn không được điểmmột dấu chấm trên bản đồ. Nhân viên bưu điện của huyện đã phải ngồi máy kéo đếnđưa giấy báo trúng tuyển đại học cho cô. Lúc đó trong thôn rộ lên. Họ nói rằngnơi này đã sinh ra phượng hoàng nhưng khi cô đến thành phố thì mới biết tất cảđều do bà con xóm giềng chân chất mơ tưởng.
Vùngnúi không sinh ra phượng hoàng mà chỉ là một con gà đồi thôi.
Côtrang điểm thật buồn cười. Cuộc sống của cô đã quen bị người ta cười nhạo.Giọng phát âm tiếng Anh và đến tất cả những thứ cô ăn cũng bị người ta cườinhạo. Có hôm, khi cô vừa mở hộp thức ăn người nhà gửi lên thì người đầu tiênbước vào phòng vừa bịt mũi nói:
- Kinhquá! Cậu ăn thứ gì thế? Mau đem nó ra ngoài đi. Ra ngoài mà ăn. Mùi ám hết cảphòng rồi đây này.
Khi đó,cô hiểu rõ vị trí của mình trong mắt những người khác. Họ không hề coi cô làngười cùng thế giới với họ. Cô là loài khác. Hơn nữa, trong mắt họ, cô mãi mãilà loài khác.
Ngườinông thôn ở thành thị bị kỳ thị đều có hai phản ứng: im lặng nhẫn nhịn hoặc làtức giận phản đối. Kết quả là càng làm cho người ta thêm đau khổ hơn mà khôngcó cách nào thay đổi hiện thực, thậm chí còn càng thêm nhục nhã. Cuộc sống bắtđầu của một sinh viên đại học khiến cho Ngô Tuệ không muốn quay lại những hồiức đáng sợ đó nhưng cô biết mình nhất định phải hòa mình vào nơi này.
Cô cắnrăng lần lượt từ bỏ những thói quen cũ dường như đã ăn vào máu thịt và làm mớilại tất cả. Sau đó đến cả bản thân cô cũng cảm thấy đã thay đổi hoàn toàn.
Nhưngcô lại nhầm một lần nữa. Khi tốt nghiệp, với thành tích học tập của mình, cô cóthể được giữ lại trường học cao hơn nhưng khi đi đăng ký thì lại không hề cótên cô. Cô đến tranh luận với nhà trường và nhận được câu trả lời rằng, sinhviên được chọn không chỉ dựa vào thành tích học tập mà còn phải xét ở nhiềuphương diện khác. Sau khi thầy chủ nhiệm khoa nói xong, ông nhìn cô rồi hỏi côcó hiểu không?
Côhiểu. Cô ở cùng phòng ký túc xá với con gái Phó hiện trưởng. Môn nào điểm cũngthấp nhưng cô ấy vẫn có thể học nghiên cứu sinh còn cô thì không nên, đươngnhiên cô hiểu. Nhưng cô vẫn muốn ở lại Bắc Kinh. Cô đã trải qua những ngàytháng bôn ba vất vả dưới cái nắng gay gắt bốn mươi độ trong suốt cả mùa hè vàcó lần còn bị ngất xỉu trong lúc đi phỏng vấn.
Hai giờchiều, cô đến địa điểm phỏng vấn xin việc. Buổi sáng cô còn phải chạy đi phỏngvấn ở một nơi khác. Hai địa điểm đó khá xa nên cô đành đến thẳng đó mà khôngkịp ăn cơm. Mặt đất nóng như có thể luộc chín trứng gà. Khi bước ra khỏi bếntàu điện ngầm thì cô liền bị chóng mặt nhưng thời gian không còn nhiều mà đểđược phỏng vấn ở công ty này thật không dễ dàng gì. Có biết bao nhiêu người sứtđầu mẻ trán mà cũng không đến được vòng phỏng vấn. Cô vừa nhìn đồng hồ vừachạy. Cuối cùng đến công ty đó thì bị muộn mất một chút. Cô nhân viên lễ tântrông thấy cô đầu mướt mồ hôi nên lộ vẻ coi thường. Có thể cô ta chưa từng thấyngười phỏng vấn nào lại có bộ dạng đáng thương như vậy.
Khi côbước vào phòng phỏng vấn thì trước mắt đã mờ đi. Có người nói với cô gì đónhưng cô không nghe được gì hết. Cô cũng biết là không tốt nhưng câu đầu tiêncủa cô là:
- Làmơn cho tôi xin một cốc nước. Tôi nghĩ là mình bị say nắng. Tôi sẽ ngất mất.
Cô mơhồ nghe có người cười mình. Sau đó có một cốc nước được đưa đến trước mặt cô.Cô giơ tay ta lấy, vẫn chưa chạm vào thì trước mắt đã tối sầm lại, đến cả haichữ “cảm ơn” cũng không kịp nói.
Khitỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang nằm trong căn phòng nghỉ rộng rãi của côngty này, bên cạnh không có ai. Cô mở cửa ra thì nhìn thấy cô nhân viên lễ tân vàđược cô ấy thông báo là có thể đi. Công ty đã nhận hồ sơ của cô và sẽ thông báokết quả sau.
Ngô Tuệbiết như vậy có nghĩa là mình đã bị từ chối. Cô im lặng rời khỏi đó. Không còncơ hội gì nữa, thật là nhục nhã.
Nhưngba ngày sau, cô nhận được thông báo được nhận vào làm việc ở công ty và thuậnlợi ở lại Bắc Kinh.
Rấtnhiều người không hiểu tại sao Đỗ Khải Văn lại muốn giữ Ngô Tuệ lại. Chủ tịchhội đồng quản trị công ty Khởi Hoa khu vực châu Á như anh rất hiếm khi đến côngty chi nhánh ở Bắc Kinh lấy một lần, càng hiếm khi có hứng thú tham gia phỏngvấn. Anh đã chọn cô gái tội nghiệp bị ngất tại phòng phỏng vấn, mà cô sinh viênmới tốt nghiệp này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đỗ KhảiVăn nghe xong chỉ cười hỏi:
- Nếucô bị chóng mặt khi sắp phải phỏng vấn thì liệu có thể nói năng bình tĩnh giốngnhư cô ấy không?
Bị nhưvậy còn có thể nói rõ mình muốn gì. Anh cảm thấy cô gái này thật hiếm có. Khiđó, anh đã nghĩ như vậy. Anh chỉ cảm thấy Ngô Tuệ có gì đó đặc biệt chứ khônghề có ý gì khác. Cô không thể gọi là xinh đẹp, lại quá gầy, giống như người suydinh dưỡng vậy, hôm đó cô mặc một bộ quần áo rất bình thường, lại có vẻ nhưkhông thoải mái lắm, vừa nhìn là biết đây là bộ đồ đầu tiên cô sinh viên nghèonày mua để đi phỏng vấn. Khắp người nhễ nhại mồ hôi, lại còn bị say nắng nặng.Nếu anh có hứng thú với người con gái như vậy thì mới thật sự là hồ đồ.
Tối hômđó, anh rời Bắc Kinh ngay. Hai ngày hôm sau, người phụ trách công ty chi nhánhbáo cáo hồ sơ của Ngô Tuệ theo sự phân công của anh. Nghe xong anh chỉ “ờ” mộttiếng, như thể không hề nghĩ mình lại trả lời như vậy.
Lúc đó,anh vẫn cho rằng cô giống như một ánh sáng mơ hồ lóe lên trong cuộc sống ảm đạmcủa anh rồi bị lãng quên.
5
Trướckhi đi ngủ, Ngô Tuệ nhận được cuộc điện thoại thứ hai của Đỗ Khải Văn. Lúc đó,cô đang nằm trên giường đọc sách. Đó không phải là cuốn tạp chí thời thượng, côchưa bao giờ lãng phí thời gian đọc những thứ chẳng ích lợi gì đó. Thói quencủa cô là trước khi đi ngủ đọc sách hoặc tạp chí kinh tế khoảng một tiếng đồnghồ. Gần đây, châu Á lại trở thành điểm nóng trong cuộc chiến thương mại toàncầu. Nghĩ đến việc cuối cùng có thể ngẩng đầu quay về nơi này thì trong lòng côvui chưa từng thấy.
KhiKhải Văn gọi điện đến, cô đang mơ màng ngủ nhưng nghe thấy tiếng chuông điệnthoại thì cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô rướn người cầm chiếc điện thoại ở đầugiường.
Đây làphản xạ có điều kiện. Đỗ Khải Văn là một người đàn ông rất khó tính. Đặc biệtlà với cô. Khi hai người mới bắt đầu ở bên nhau, anh lạnh nhạt vì một số thóiquen rất nhỏ của cô.
Trướcmặt người khác, hình tượng của Đỗ Khải Văn luôn hoàn mỹ. Từ trước đến giờ, anhchưa từng nói điều gì làm người khác bị tổn thương nhưng anh có phong cách rấtgiống những người Anh bản xứ, dùng những lời lịch sự nhất để sỉ nhục ngườikhác, khiến cô cảm thấy hành vi của mình thật khó chấp nhận.
Khi đó,cô hoàn toàn không thể hiểu được tại sao anh lại nghiêm khắc với cô như vậy.Nếu anh cần một cô công chúa thì anh có thể trực tiếp tìm một người, việc gìphải cải tạo cô thành một con người khác. Hơn nữa, dù có cải tạo thế nào thìcũng đều là giả, chỉ là lớp vỏ bên ngoài, cô mãi mãi vẫn là một cô gái bìnhthường nghèo khó ở vùng núi xa xôi.
Nhưngcô đã nhầm. Môi trường mới, điều kiện mới sẽ tạo ra con người mới, năm đó sở dĩcô không thể mở mày mở mặt là vì không có Đỗ Khải Văn. Chỉ cần Đỗ Khải Văn muốnthì anh sẽ làm được. Cô dần dần quen với việc rất nhiều người cúi mình chào côtừ xa. Cuối cùng, cô đã hiểu được tấm lòng của anh. Anh đã dùng từng giây phútép cô cố gắng để giữ cô lại bên mình.
Anh đãlàm cho cô tự hiểu, cô không thể quay trở lại quá khứ nữa.
Chỉ làtại sao Đỗ Khải Văn lại chọn cô?
Ngô Tuệcảm thấy mình chẳng có điểm gì hấp dẫn người đàn ông này. Lúc mới bước vào chinhánh Bắc Kinh của tập đoàn Khởi Hoa, đó là những ngày tháng không lấy gì làmvui vẻ. Rất nhiều người lén bàn luận về cuộc phỏng vấn ly kỳ của cô và việc côđược nhận lại càng ly kỳ hơn. Nếu so với hồi đầu khi bước vào đại học thì lúcnày cô càng bị kỳ thị khủng khiếp hơn. Ấn tượng đó đã khiến cô trở thành nhânviên có lượng công việc lớn nhất nhưng bị phê bình nhiều nhất trong công ty.Mọi người đều đợi xem đến khi nào cô sẽ không chịu nổi và chủ động bỏ đi nhưngcô biết mình sẽ không làm thế.
Hằngtháng, cô đều phải phải tiền thuê nhà, còn phải chi tiêu mỗi ngày ba bữa. Bố mẹcô đã già, không thể làm việc kiếm sống được nữa. Đồng lương còm cõi làm thêmcủa cô không đủ để trang trải học phí bốn năm đại học. Gia đình còn nợ tiềnngười ta nên cô còn phải gửi tiền về trả nợ. Nếu không có công việc thì tất cảnhững điều này sẽ biến thành cơn ác mộng của cô.
Ngàygặp lại Đỗ Khải Văn là ngày tối tăm nhất trong cuộc đời cô.
Hôm đó,cô tạm thời thay mặt đồng nghiệp đi tiếp một vị khách hàng, vị này vốn doTrương Cầm, một đồng nghiệp khác phụ trách. Trương Cầm lớn tuổi hơn cô. Quê côấy cách nơi cô sinh ra cũng không xa lắm, vì vậy, Trương Cầm có thể coi làngười bạn duy nhất của cô ở đó. Thi thoảng cô ấy còn chỉ cho cô biết vài thứ.Tuy là âm thầm, không dám nói nhiều nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng cảm kích.
Thế nênkhi Trương Cầm nhờ cô giúp thì Ngô Tuệ nhận lời ngay.
Hôm đó,Trương Cầm xin nghỉ. Trước khi đi, cô ấy còn giao tài liệu về khách hàng đó chocô và nói tất cả những gì khách hàng cần tìm hiểu đều ở đó. Trước khi đi, cô ấycòn nắm chặt tay cô nói cảm ơn. Nhưng tình hình lại hoàn toàn nằm ngoài dự tínhcủa cô.
TrươngCầm đã đưa nhầm tài liệu cho cô. Vị khách hàng này đến từ Thiên Tân. Nghe nóilà có chút dính dáng đến chính trị nhưng nói năng lại giống như dân xã hội đen.Mới nói được hai câu, vị khách hàng này đã đập bàn nói công ty này chẳng giữchữ tín gì cả. Đã nói là đồng ý mà bỗng nhiên lại thay đổi. Sau đó, vị kháchnày to tiếng khiến cho những người khác chạy ra xem. Cô đứng giữa trung tâmbão. Cố gắng kiềm chế bản thân, tim đã lạnh như đá nhưng mặt vẫn phải giữ tháiđộ lịch sự từ tốn giải thích với người đàn ông đang nổi giận kia.
Cuốicùng rắc rối đó đã gây sự chú ý của tổng giám đốc chi nhánh, còn có cả mộtngười đàn ông nữa đi cùng. Đó là Đỗ Khải Văn.
Saunày, Ngô Tuệ vẫn luôn nghĩ, nếu hôm đó các đồng nghiệp cô biết quyết định củaĐỗ Khải Văn sau khi thấy tình hình lúc đó liệu họ có đẩy cô đến trước mặt anhđể cô phải rơi vào tình cảnh như vậy không? Liệu bọn họ có giậm chân, nghiếnlợi, hận rằng mình không thể thay vào vị trí của cô lúc ấy không? Nhưng saunày, cô lại cảm thấy đó là điều không tưởng vì họ không thể nào thấy được tấtcả những gì mà cô đã trải qua.
Hôm đó,sắc mặt của tổng giám đốc chi nhánh đúng là chẳng khác gì phải hứng gió bão.Mặt mũi anh ta nhăn nhó, khiển trách cho cô một trận. Vị khách hàng đó còn nóithêm một chập. Cô đã hiểu tình cảnh của mình nên đứng im tại chỗ không dám nóigì, chẳng dám nhìn ai mà chỉ lặng lẽ nhận mọi trách nhiệm.
Đỗ KhảiVăn cũng không nói gì, luôn đứng một bên như mình chỉ là người ngoài cuộc. Anhchỉ đi qua chi nhánh Bắc Kinh chứ không hề có ý định ở lại đây lâu. Thật khôngngờ, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đó, anh có thể thấy được cảnh tượng thế này.
Nếukhông gặp cảnh hôm nay thì chắc mãi mãi anh sẽ không nhớ là trên thế giới nàycòn có Ngô Tuệ. Đây là người con gái suy dinh dưỡng, gầy còm ba tháng trước.Bây giờ, bỗng nhiên cô lại xuất hiện trước mặt anh, trong một hoàn cảnh thậtđặc biệt.
Anh rấthiếm khi chứng kiến cảnh tượng thế này nhưng không có nghĩa là anh bị sự hỗnloạn lúc đó làm cho hồ đồ. Dù xảy ra chuyện gì thì ngay cái nhìn đầu tiên, anhđã nhận ra rằng cô không được chào đón.
Cô gáinày vẫn giống như lần trước, giữ thái độ thấp nhất trong tình cảnh hỗn loạnnhất nhưng quyết không thỏa hiệp. Cô vẫn tiếp tục giải thích. Sau khi phát hiệnra tất cả những điều đó đều là vô ích thì cô chỉ im lặng.
Cô biếtmọi thứ, chỉ có điều là không có đủ sức để thay đổi nó.
Anhnhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài ấy là những hành động rất cương quyết. Cô imlặng nhưng không hề yếu đuối, giống như cỏ mọc lên từ những khe đá.
Sự kiênnhẫn cũng chính là thứ anh thiếu. Thậm chí, anh còn không có cả phẩm chất đó.Cuộc đời của anh quá thuận lợi nên căn bản không cần đến phẩm chất này. Anhmuốn xem xem cô gái này nếu tìm được cơ hội sẽ thể hiện được tới đâu.
Một ýnghĩ lóe lên trong đầu Đỗ Khải Văn. Sau đó anh nói:
- Cô đitheo tôi.
6
Đầu bênkia không phải là giọng của Đỗ Khải Văn mà là một người đàn ông xa lạ. Ở đó quáồn ào nên lúc đầu Ngô Tuệ không nghe rõ lắm, sau đó cô mới phát hiện ra ngườiđàn ông đó nói giọng Thượng Hải, giống như muốn át hết những âm thanh khác xungquanh anh ta.
Trướckhi đến New York, cô đã ở Thượng Hải khoảng một năm nên cũng hiểu chút ít từđịa phương ở đó nhưng đầu bên kia quá ồn ào. Giọng người đàn ông đó lại đangrất kích động. Cô lắng nghe mà vẫn không rõ.
Nhưngcô dần dần đờ người ra. Đây là số điện thoại cá nhân của Đỗ Khải Văn. Anh làngười luôn đặt sự riêng tư lên hàng đầu, đến cả trợ lý đắc lực nhất cũng khôngbiết số điện thoại này, trừ cô.
Có thểvẫn còn một người phụ nữ nữa. Cô chưa bao giờ nghi ngờ điều này nhưng cũng chưabao giờ hỏi. Giờ đây, có người dùng số điện thoại này gọi cho cô mà lại khôngphải là Đỗ Khải Văn.
Cô thửnói chuyện với người ở đầu dây bên kia nhưng vẫn không thể nào hiểu được. Bênkia lại đổi người nói chuyện, là giọng phụ nữ. Cuối cùng, cũng có người nóitiếng phổ thông.
- Côơi, ở đây có một chiếc xe trống đang chặn trước cửa nhà xe của chúng tôi. Chủxe đã đi đâu mất. Cô có thể gọi anh ta quay lại lái xe đi được không?
Từ NewYork bay đến Thượng Hải phải mất gần mười bốn tiếng đồng hồ. Sau khi dùng bữavà tắt đèn, hầu hết những vị khách còn lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ, chỉ cóNgô Tuệ là vô cùng lo lắng, mở mắt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại thayđổi mà không thể nào bình tĩnh được.
Bảy nămnay, cô đã rất nhiều lần phải chịu đựng nhưng chưa bao giờ giống như lúc này.Cả con người cô trống rỗng như thế giới này chỉ còn lại một mình vậy. Cô đãquen sống một mình. Thời gian ở bên nhau của họ ít đến thảm hại. Bảy năm qualuôn là như vậy.
Bảy nămtrước, Đỗ Khải Văn đã đem cô đi trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi ngườinhưng không ai đoán rằng điều anh muốn chính là con người cô. Anh không đem côđi vì cô là một người phụ nữ, thậm chí anh không hề có ý định giữ cô bên mình.Nói cách khác, anh không hề có hứng thú gì với con người cô.
Tronghai năm đầu, Ngô Tuệ cảm thấy mình giống như một con trâu bị dồn vào đườngcùng, phía sau là một chiếc roi lửa không ngừng quất vào mà tất cả những gì côcó thể làm là chạy thục mạng về phía trước đến khi kiệt sức thì thôi.
Chiếcroi lửa đó nằm trong tay Đỗ Khải Văn. Anh vứt cô đến những khu vực khác nhau,những bộ phận khác nhau, giao cho những nhiệm vụ khó hoàn thành và đứng nhìn côchống chọi với hoàn cảnh xa lạ và vô số những sự nghiệt ngã nhưng tất cả nhũngđiều này luôn có một điểm khác với lúc đầu.
Lầnnày, mọi người đều biết cô là người mà Đỗ Khải Văn nhắm tới.
Điều đókhiến cô càng mệt mỏi hơn. Có lúc, cô tưởng như mình đã suy sụp sau khi hoànthành xong dự án. Cô gào khóc giữa đêm vì không biết nếu thất bại thì điều gìsẽ chờ đợi cô. Cô là một người đang đứng trên cát lún, chẳng biết khi nào sẽrơi xuống vực sâu vạntrượng.
Đỗ KhảiVăn không để Ngô Tuệ ở bên mình nhưng điều này không có nghĩa là anh không để ýgì đến cô. Anh luôn quan sát mọi việc cô làm trong suốt hai năm đó. Sau hai năm,trong cuộc họp thường niên, tổng giám đốc khu vực Đông Nam Á phụ trách khu vựcTrung Quốc đã đề nghị điều Ngô Tuệ đến Đông Nam Á phụ trách dự án phát triểnmới nhất này. Người phụ trách khu vực Trung Quốc có biết chút ít về Ngô Tuệ nênchưa vội trả lời mà hướng ánh mắt của mình về phía Đỗ Khải Văn.
Đỗ KhảiVăn mỉm cười rồi lắc đầu.
Saucuộc họp thường niên, Ngô Tuệ nhận lệnh điều chuyển công tác. Nhưng lần này,trên lệnh điều chuyển không viết tên bất kỳ thành phố hay công ty chi nhánhnào.
Chức vụlần này của cô là trợ lý đặc biệt của Đỗ Khải Văn.
Sau khiđến bên anh, cô mới phát hiện ra rằng, tất cả những chuyện xảy ra trong hai nămqua mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi. Công việc khiến cô thật sự bị kiệt sức vừamới bắt đầu. Đỗ Khải Văn là người tham công tiếc việc một cách biến thái. Nếukhông phải vì anh còn giữ bản năng của con người là cần phải ngủ thì cô hoàntoàn có lý do để tin rằng, anh sẽ yêu cầu tất cả mọi người quanh mình làm việcliên tục hai mươi tư tiếng giống như một động cơ vĩnh cửu, không cần bất cứ sựhỗ trợ nào.
Nhưngcô tự nguyện phục tùng anh.
Cho dùphải trải qua bao lâu, cho dù thay đổi đến thế nào, cô mãi luôn ghi nhớ anh đãtừng hai lần thay đổi số phận cô. Không có Đỗ Khải Văn thì có thể đến giờ côvẫn phải chạy đôn đáo dưới cái nắng gay gắt, vẫn bị những người xung quanh nhìnvới con mắt ghẻ lạnh, vẫn là một người không thấy tương lai phía trước, vẫn chỉlà cây cung bám đầy bụi. Nhưng cô vẫn có chút sợ anh. Mỗi lần nhìn thấy Đỗ KhảiVăn, trong lòng cô luôn trào dâng rất nhiều cảm giác phức tạp. Cô muốn làm mọithứ một cách tốt nhất để anh thấy được sự thay đổi của cô, nhưng lại mơ hồ muốnné tránh ánh mắt của anh. Sự mâu thuẫn này khiến cô thường không tìm thấy chínhmình nên cố gắng giữ vẻ bình tĩnh giả tạo trước mặt anh. Trạng thái căng thẳngtinh thần này làm cô kiệt sức.
Ngô Tuệkhông ngờ rằng, khi cô bắt đầu dùng ánh mắt hoàn toàn mới để nhìn Đỗ Khải Vănthì anh cũng dùng ánh mắt hoàn toàn mới để nhìn cô.
Sau hainăm, Ngô Tuệ lại trở về trước mặt anh.
Đây là kếtquả mà anh muốn thấy. Lần này, cô xuất hiện trước mặt anh trong bộ đồ đượcthiết kế riêng, tóc ngắn gọn gàng, nước da trắng ngần, đặc biệt là đôi mắt cóhồn. Bóng dáng trắng bệch và gầy yếu hai năm trước đã hoàn toàn biến mất. Mọingười đều ca ngợi những thành tích cô đã gặt hái được trên con đường của mình.Không ai còn nhớ đến quá khứ của cô. Không có ai cười nhạo hay miệt thị cô. Bâygiờ, cô là đóa hoa nở trên khe núi, mỉm cười tự tin và rạng rỡ dưới ánh mặttrời.
Anh rấthài lòng nhưng lại có chút tiếc nuối.
Niềmvui trong cuộc sống của anh vốn không nhiều. Những năm qua, chúng lại lần lượtmất đi từng chút từng chút một. Phía sau chỉ còn lại sự mệt mỏi.
NhưngNgô Tuệ không như vậy. Anh nhanh chóng phát hiện ra rằng, người con gái này cóthể đem đến cho anh niềm vui và còn hơn thế nữa.
Ngô Tuệlà người có tính cách tuyệt đối không thỏa hiệp, làm chuyện gì cũng muốn đạtđược kết quả, không hề so đo, muốn dùng mọi cách để đạt được mục đích. Thế màtrước đây, anh không phát hiện ra rằng cô là một người có tính nóng như lửa.Khi gặp phải thất bại có thể một mình chạy lên nóc tòa nhà vừa la hét vừa chửirủa. Khả năng kìm nén trước đây chỉ là giả dối.
Lần đầutiên anh nghe thấy cô một mình chửi rủa chỉ là sự trùng hợp. Văn phòng ở HồngKông của anh nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà. Có một chiếc thang máy nhỏ thôngthẳng lên vườn hoa trên nóc tòa nhà. Thi thoảng anh cũng ra đó hít thở khôngkhí trong lành. Vườn hoa trên đỉnh tòa nhà khá cao, lại không có đường thông rangoài, phía dưới có một cái sân, ngoài ra còn có một chiếc thang máy nhỏ. Nhưngbình thường đều khóa, không có ai lên đây.
Thế nênhôm đó khi nghe thấy những lời chửi rủa đó, anh còn tưởng mình bị ảo giác.
Nhưngsau đó, anh cúi xuống nhìn thấy Ngô Tuệ đứng một mình ở sân thì mỉm cười.
Cô vẫnmặc bộ đồ đó, hai tay vịn vào lan can ngoài cùng và hét rất lớn, dùng những từngữ mà hầu như anh chưa từng nghe bao giờ. Cô vung nắm tay mạnh mẽ, nét mặt vôcùng sống động giống như thể là một con người hoàn toàn khác vậy.
Haingày nay, cô đang cùng hai trợ lý khác hoàn thành một dự toán kinh phí dự án.Bên khách hàng cực kỳ khó tính. Tuy chưa bao giờ quản lý quá trình hoàn thànhnhưng thi thoảng anh thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô có dấu hiệu bị phá vỡ thì cảmthấy cô cùng thú vị.
Lòngkiên nhẫn của cô trong quá khứ vẫn phát huy tác dụng. Dù dưới bất kỳ hoàn cảnhnào, Ngô Tuệ cũng rất giỏi khống chế bản thân nhưng điều khiến anh hoàn toànbất ngờ là đằng sau vẻ kiên nhẫn khi ở trước mặt người khác, cô lại có cách xảgiận rất quyết liệt. Cách giải thoát này cũng hết sức đặc biệt. Quả là cô đãkhông phụ sự kỳ vọng của anh.
Saunày, Ngô Tuệ phát hiện ra rằng, càng ngày Đỗ Khải Văn càng đưa cô theo nhiềuhơn. Cô chẳng hề để ý, tất cả đều là công việc mà thôi. Hơn nữa, đi theo ĐỗKhải Văn, cô học hỏi được rất nhiều thứ nhưng dần dần lại có một cảm giác rằngmình luôn bị theo dõi, lúc xa, lúc gần, có lúc cô nhạy cảm ngoái đầu lại thìthấy Đỗ Khải Văn trong đám đông vây quanh. Anh bận rộn đến mức chẳng có thờigian ngẩng đầu lên thì làm gì có thời gian để ý đến cô.
7
Saumười bốn tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, cuối cùng chiếc máy bay cũng đápxuống sân bay quốc tế phố Đông. Không có ai ra đón Ngô Tuệ. Cô tự mình về nước.Trước khi đi, cô chỉ gửi một bức thư điện tử cho công ty nói cô có việc gấpphải về trước giải quyết.
Sau khiLý Lập – trợ lý đặc biệt của Đỗ Khải Văn nhận được điện thoại của Ngô Tuệ, anhta lập tức báo cảnh sát. Trước khi lên máy bay, cô còn nhận được tin bên cảnhsát đã bắt đầu điều tra. Bên cảnh sát rất cần sự giúp đỡ của cô. Cô cảm thấy ĐỗKhải Văn sẽ không vui khi quan hệ của họ bị đưa ra trước công chúng nhưng đếnlúc này, cô không còn lựa chọn nào khác.
Lý Lậpnói không có ai gọi điện tống tiền, cũng không có bất cứ lời cảnh cáo uy hiếpnào. Đỗ Khải Văn biến mất như bọt sóng giữa đại dương bao lao.
Cho dùlà đại dương thì cô cũng không tin Đỗ Khải Văn lại có thể biến mất được.
Dườngnhư người đàn ông này có một sức lực vô biên. Cô đã từng cùng anh vượt biển.Mùa đông năm năm trước, anh đưa cô đến gặp một khách hàng người Thái Lan. ĐỗKhải Văn là một người có địa vị và quyền thế. Mỗi lần ra ngoài đều có ít nhấthai trợ lý đi theo. Mặc dù mỗi người đều đem theo một tập tài liệu dày nhưngkhi cô lên thuyền thì tim vẫn đập mạnh. Ở đâu gặp mặt mà chẳng được. Chẳng lẽcứ phải bơi thuyền ra giữa biển mới được sao? Rốt cuộc là họ buôn bán gì vậy?Ma túy ư?
Kháchhàng là người của chính phủ Thái Lam, bình thường lo lắng nhiều việc nên rấtthích đi biển. Chiếc du thuyền sang trọng rời bến, có vài vị khách còn ngồi canô đến rồi lên thuyền. Ngô Tuệ cảm thấy mấy vị khách này khá quen. Ai nấy đềuhồ hởi, vui vẻ.
NhưngĐỗ Khải Văn lại luôn ủ rũ. Lúc đầu cô cho rằng anh không hài lòng về giá cảnhưng đến người ngoài ngành cũng biết con số trên hợp đồng đúng là cái giá vừabán vừa tặng. Cô đang lẩm bẩm cái gì gọi là “rắn nuốt voi” thì Đỗ Khải Văn đứngdậy nói:
- Cô đitheo tôi. Chúng ta đi dạo một lát.
Nhậnlương của ông chủ đương nhiên cô phải nghe lời của anh rồi. Cô vốn cho rằng đidạo chỉ là đi một vòng trên sàn tàu nhưng không ngờ anh lại nhảy xuống mộtchiếc ca nô và còn quay người nhìn cô.
Ngô Tuệsinh ra ở vùng núi nên hơi sợ nước. Lần đầu tiên cô thấy biển thật sự là khi côtốt nghiệp đại học. Đến giờ cô vẫn sợ nước. Bể bơi cũng có thể làm cô phátkhiếp nữa là biển cả bao la thế này.
Đỗ KhảiVăn không cho cô cơ hội từ chối, liền giơ tay kéo cô xuống. Cánh tay của ngườiđàn ông này thật rắn rỏi. Cô không kịp mở miệng thì đã bước xuống thuyền rồi.Vì đứng không vững nên cô vội ngồi xuống, tay bám chặt vào hai bên vịn khôngdám buông ra.
Tiếngca nô vang lên theo tiếng cười của Đỗ Khải Văn. Cô run rẩy trước những bọt sóngbắn tung tóe, sợ hãi đến tội nghiệp. Anh ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt lóe lên khóhiểu. Chiếc ca nô chậm dần, chậm dần rồi như dừng hẳn lại. Anh buông một tay,nhoài người hôn cô.
Trongchốc lát, cô hoàn toàn mất phản ứng nhưng sau đó cơn giận dữ bỗng chốc cuộndâng. Cô giận phát run lên, ngón tay cũng run lẩy bẩy. Cô giận không phải vìcái hôn bất ngờ này mà là thần tượng trong tim cô đã tan vỡ.
Thầntượng đó chính là Đỗ Khải Văn. Anh là động lực duy nhất để cô kiên trì tồn tạisuốt mấy năm qua, là phương hướng cho mọi nỗ lực hy sinh của cô, là lý do để côchiến đấu, quyết không từ bỏ. Sao anh có thể tự tay phá hoại hình tượng mìnhtrong tim cô chứ?
Cơngiận dữ khiến cho cô đứng phắt dậy, đẩy anh ra. Khi làm việc đó, cô hoàn toànquên mất là mình còn đang ở trên thuyền. Cô chỉ nghe thấy bên tai mình có tiếngĐỗ Khải Văn rất nhẹ nhàng:
- Cẩnthận!
Trướcmắt trời đất như xoay chuyển, cô mất thăng bằng rồi ngồi phịch xuống. Có tiếng“ùm” dưới nước, bọt nước lạnh bắn lên mặt cô.
Hànhđộng ngốc nghếch sau đó của Ngô Tuệ đã khiến cô hối hận suốt đời. Sau khi sợhãi ngồi bên mạn thuyền và không thấy Đỗ Khải Văn đâu, cô đã nhảy ra khỏithuyền.
Sau nàyĐỗ Khải Văn vẫn luôn châm chọc:
- Chỉlà bị hôn một cái thôi. Việc gì em phải nhảy xuống biển?
Côkhông nói gì, không thể trách anh hiểu lầm. Bởi vì một người hoàn toàn khôngbiết bơi mà lại nhảy xuống biển giữa mùa đông thì chỉ có là đi tìm đến cái chết.Nhưng lúc đó cô đã nhảy xuống.
Vớihành động của Đỗ Khải Văn lúc đó, cô không những không nên nhảy xuống biển màcòn phải ở trên thuyền ném đá xuống.
Ngô Tuệđược Đỗ Khải Văn kéo lên khỏi mặt nước. Rất lâu sau, anh mới giải thích. Saukhi rơi xuống nước, mãi sau anh mới ngoi đầu lên không phải vì cố ý dọa cô màchỉ là bỗng nhiên phát hiện ra bánh lái thuyền có rong biển quấn vào. Sợ nó làmhỏng bánh lái nên anh mới tiện thể gỡ ra. Không ngờ khi anh quay đầu lại thì côđã nhảy xuống biến. Thế nên anh phải ra sức kéo cô lên.
Haingười đều ướt sũng. Gió biển mùa đông như dao cứa lên người họ. Anh nhìn cô rồicười bộ dạng đáng thương của cô, sau đó lại ôm chặt lấy cô.
Cô cảmthấy mình thật yếu đuối. Cảm giác yếu đuối khiến cô không có bất cứ phản ứngnào khi anh hôn lần thứ hai. Cô bị anh hoàn toàn chiếm lĩnh.
Thế thìsao nào? Không có Đỗ Khải Văn thì không có Ngô Tuệ. Cô đã không có đường quaylại nữa rồi. Thần tượng trong lòng đã sụp đổ, nhưng anh vẫn ở đó. Cũng vì vậymà cô cứ bước mãi về phía trước, đến khi không thể bước tiếp nữa thì thôi.
Bây giờcô biết mình sẽ cố gắng hết sức lao về phía trước, không phải là sợ chiếc roiphía sau mà chỉ muốn theo kịp bước chân anh. Bởi vì cô yêu anh.
Trướcđây rất lâu, khi trái tim còn hoảng loạn và cô chưa có chỗ dựa thì cô đã yêuanh mất rồi. Có thể là sớm hơn nữa, khi anh đưa cốc nước ra trước mặt cô mỉmcười. Thậm chí, khi chưa nhìn rõ mặt anh thì đã yêu anh mất rồi.
Nhưngtrong lòng cô hiểu rõ, Đỗ Khải Văn sẽ không vui và biết sự thật này. Anh chỉhiếu kỳ với cô thôi. Anh muốn tìm kiếm thứ gì đó khác biệt trên con người cô.Sau khi trở thành trợ lý đặc biệt của anh, cô đã thấy rất nhiều người phụ nữphát cuồng vì anh. Ai ai cũng yêu tiền của Đỗ Khải Văn. Nếu như anh biết côcũnglà một thành viên trong số họ thì tuyệt đối anh sẽ chán ngán và vứt bỏ cô ngay.
Bao nămnay, cô đã vô số lần cảm thấy mình bị tách ra, trôi dạt trong không trung, lạnhlùng nhìn phía dưới nhẹ nhàng xoay chuyển, thấy mình che giấu khát vọng, khôngđể người đàn ông đó biết được cách nghĩ thật sự của mình.
Trướcmặt anh, cô lấy việc theo đuổi sự nghiệp làm mục tiêu cả đời. Sau này, đến cảbản thân cô cũng không rõ, rốt cuộc điều gì mới có thể khiến cô cảm thấy vuivẻ. Là Đỗ Khải Văn hay là quyền lực? Những gì cô đã vất vả tranh đấu những nămqua đều mất hết rồi.
Sự thậtlà Đỗ Khải Văn đã mất tích.
8
Sau khiNgô Tuệ xuống sân bay, Lý Lập là người đầu tiên nhận được điện thoại của cô.Trên điện thoại, anh nói bên cảnh sát đang tìm các vật chứng ở căn hộ của ĐỗKhải Văn. Nếu được thì mời cô đến đó ngay.
Ngô Tuệbiết căn hộ đó. Ba năm trước, cô và Đỗ Khải Văn đã từng có lần cãi nhau kịchliệt ở đó.
Cô đãvô số lần hồi tưởng lại ngày hôm đó. Bản thân cảm thấy đó chỉ là một giấc mơ.
Làm gìcó chuyện Đỗ Khải Văn cãi nhau với cô trên phố? Trên thương trường, anh là mộtngười nổi tiếng nhã nhặn, luôn giữ nụ cười trên môi. Kể cả có bị khiêu khíchđến mấy thì anh cũng không cau mày. Tuy nhiên những người quen anh đều biết cócon dao ẩn chứa sau nụ cười đó. Nhưng cãi nhau trên phố, quát tháo cô, bị côquát tháo, dùng những lời cay độc đều chỉ là những ảo giác mà cô gặp phải do áplực công việc quá lớn mà thôi.
Ngô Tuệxuống xe. Dưới chân là con phố dài. Những viên gạch vuông màu xám lát ngay ngắnthẳng hàng. Cô cúi đầu nhìn và bỗng cảm thấy chóng mặt. Trước mắt mờ đi, sợ làmình vã mồ hôi, cô dùng tay gạt thì ra đó là nước mắt.
ThượngHải thay đổi quá nhanh. Ngoài con đường gạch xám dưới chân, cô đã không cònnhận ra nơi này nữa.
Ở đâyvốn là một con phố yên tĩnh. Lúc đó, căn hộ cao cấp mà cô đứng bên cạnh chỉ làbãi đất trống.
Khi đó,hai người họ đã đi qua đây. Thực ra là cô đã cãi nhau với anh từ trên xe. Batuần không gặp, cuối cùng thì lại gặp nhau ở Hồng Kông trong buổi lễ trao giảithưởng cho đại diện doanh nghiệp xuất sắc. Đỗ Khải Văn lên nhận thưởng còn côngồi xem.
Vợ ĐỗKhải Văn cũng đến đó.
Sau đó,một mình cô bay đến Thượng Hải đồng thời gửi đơn xin nghỉ việc cho phòng Nhânsự của công ty mà không hề nói với anh một tiếng.
Đỗ KhảiVăn đã tìm thấy cô ở nhà Larry. Larry là người bạn thân thiết duy nhất của cô,cũng là họa sĩ sống ở Trung Quốc. Khi cô phải vào bệnh viện, anh đã luôn ở bêncô. Cô nằm trên chiếc giường gỗ màu xanh, nắm chặt tay anh ta nói:
-Larry, nếu mà anh thích phụ nữ thì chắc chắn em sẽ lấy anh.
Larrygiơ những ngón tay thon dài của một họa sĩ ra gạt nước mắt cho cô rồi lắc đầuvà dùng cách phát âm tiếng Trung chuẩn xác nhất của người nước ngoài để trả lờicô:
- Chúngta không thể đâu.
Nhữngngày đó là thời gian nhàn rỗi nhất trong ký ức của Ngô Tuệ. Cô tưởng rằng cuốicùng mình đã thoát khỏi thế giới có Đỗ Khải Văn. Hàng ngày, sau khi Larry đếnphòng làm việc, một mình cô đi đi lại lại trong ngôi nhà lớn, cả ngày không làmgì, chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn ánh nắng chiếu lốm đốm trên khuôn mặt mình rồibiến mất.
Tối hômđó, bỗng nhiên Đỗ Khải Văn ấn chuông cửa, Ngô Tuệ hoàn toàn không để ý mà cứthế chạy ra mở cửa và còn nói, “Larry, sao anh lại quên mang chìa khóa thế”.
Khinhìn thấy Đỗ Khải Văn, mặt anh không chút cảm xúc, lạnh lùng, vô cảm. Anh khôngbước vào mà chỉ nói mấy từ:
- Đitheo anh.
Đâykhông phải lần đầu tiên Ngô Tuệ nghe thấy anh nói câu này. Lần trước nó đãkhiến cho cô cảm kích vô cùng nhưng lần này nó khiến cô rơi xuống vực sâu lạnhgiá.
Cô đãđi. Vì lúc này cũng là lúc Larry sắp về nhà. Cô vốn không muốn hai người đànông này gặp nhau.
Khi lênxe thì nhận được điện thoại của Larry. Cô chỉ gọi tên Larry một tiếng thì đã bịanh giật mất điện thoại. Bên cạnh có tiếng xe bóp còi. Cô ngoái đầu lại nhìnthì trong chớp mắt chiếc điện thoại đã bị anh ném ra ngoài cửa xe vỡ nát vụn.Cô giận dữ, liền hét lên với anh, kéo cửa ra.
Đươngnhiên là cửa xe đã khóa, không thể nào mở ra được. Đỗ Khải Văn giữ chặt vai cô,nhưng cô vẫn chống trả rất quyết liệt. Cô nhào qua người anh ấn vào nút điềukhiển mở cửa xe mà không hề để ý là chiếc xe đang lái trên đường cao tốc.
Rốtcuộc cô vẫn là một cô gái nông thôn, dù có cố gắng che đậy bằng cái mác hàonhoáng thì vẫn không thể thay đổi sự thật này.
Trongđêm tối, chiếc xe xoay một vòng vô cùng nguy hiểm trên đường cao tốc. Cuốicùng, xe rẽ vào một con đường gần nhất trong ánh đèn pha và tiếng mắng chửi.Tiếng xe rít lên trong đêm yên tĩnh.
Trongnháy mắt, xe dừng lại, cuối cùng cô đã được tự do, mở cửa thoát ra nhưng anhlập tức xuống xe, chạy đến trước mặt và giữ chặt vai cô lại. Sức mạnh của anhkhiến cô một lần nữa thét lên đau đớn.
Anhquát mắng to đến mức khiến người ta giật mình. Ánh mắt giận dữ hoàn toàn khônggiống với Đỗ Khải Văn thường ngày.
- Đauư? Bây giờ em biết đau ư? Khi em bỏ đứa con đi, lẽ nào em không cảm thấy đausao? Lúc đó, em không cảm thấy đau sao?
Cô thậtsự bị sốc và nhìn anh rất lâu. Anh không nói nữa, hơi thở cũng trở nên nặngnhọc hơn. Hai tay anh vẫn giữ chặt lấy vai cô. Sức mạnh đó khiến trước mắt côxuất hiện ảo giác, ảo giác rằng trong giây lát, bàn tay anh đang dịch dần lêncổ họng và bóp cô chết ngạt.
Đúng làlúc đó Đỗ Khải Văn muốn bóp chết cô trong tay.
Cô ởbên anh đã được hai năm. Anh đã quen có sự tồn tại của cô trong cuộc sống của mình.Cô đầy tham vọng, không cam chịu đứng sau người khác, luôn muốn chứng minh nănglực của mình ở tất cả mọi nơi. Anh không hề trói buộc ý nghĩ của cô. Thậm chí,anh còn coi tham vọng quyền lực mạnh mẽ của cô là niềm vui của mình.
Anh đãdành cho cô sự hậu thuẫn mạnh nhất. Thậm chí, cô còn không cần phải lo lắng làsau lưng cô có bất kỳ trở ngại nào. Thậm chí, anh đã quen với khi cô ngủ haygác chân tay lung tung, đã quen dành cho cô một nửa chiếc giường lớn nhưng côđã báo đáp được gì cho anh?
Sau lễtrao giải thưởng, Phương Tĩnh Y chủ động đến tìm anh. Cô chúc mừng anh bằng mộtgiọng khách sáo lạnh lùng. Cô nói rằng mình đã gặp người con gái đó. Rất được.Nếu anh muốn có con với cô ấy thì cô có thể giúp anh thừa nhận đó là người kếthừa của họ.
Anh vốncũng có dự định đó nhưng hành động tự ý của cô đã khiến anh tức giận. Anh đãrất tức giận khi phát hiện ra Ngô Tuệ không nói gì mà đi phá thai và cảm giáchai người đàn bà này đều phát điên. Một người coi anh là kẻ phối giống, còn mộtngười coi anh như vô hình, muốn đi thì đi.
Cơngiận này đã khiến anh không có bất cứ phản ứng nào lúc Ngô Tuệ mới biến mất.Anh cũng không thử liên lạc với cô, muốn cô hiểu rằng mình đã sai. Rời bỏ anhthì cô sẽ phải hối hận cả đời.
Nhưngthực ra, người hối hận cả đời lại chính là anh.
Khibiết cô bay đến Thượng Hải đi phá thai thì tất cả đã quá muộn.
Sau khiNgô Tuệ bị sốc thì phản ứng đầu tiên của cô là cười một cách rất lạnh lùng.
Đâychính là Đỗ Khải Văn. Dù không nói gì, dù cô cho rằng tất cả đều là sự lựa chọncủa một mình mình thì anh lại đột ngột xuất hiện, đúng lúc cô cho rằng tất cảđều đã qua đi, để cô biết được rằng, thực ra anh mới là người nhìn thấy tất cả.
Cô đãnhìn thấy sự giận dữ và nỗi đau khổ trong mắt anh. Hóa ra anh cũng biết đaukhổ, hóa ra anh cũng biết tổn thương nhưng so với tất cả những gì cô đã phảichịu đựng thì vẫn chưa đủ.
Cô khókhăn ngẩng đầu và dùng những lời cay nghiệt nhất để đáp lại.
- Anhtưởng tôi sẽ sinh con cho anh và người vợ mãi mãi không muốn động tới anh sao?Anh tưởng rằng tôi sẽ chấp nhận sự sắp đặt của hai người sao? Tôi nói cho anhbiết. Anh đừng có mơ. Anh mãi mãi đừng có mơ.
Anh đãbị sốc. Đôi tay run rẩy, anh không còn sức giữ cô nữa. Ánh mắt u tối của anhnhìn thấy mọi thứ nhưng không nhìn cô. Đó là một đòn phản công. Trong nháy mắt,nó đã nuốt trọn cả con người anh.
Cơ thểyếu đuối của cô khuỵu xuống. Anh không nhìn cô nữa mà im lặng xoay người đi. Côvốn đã chuẩn bị đối mặt với gió bão nhưng phản ứng của anh khiến cô nhanh chóngkiệt sức. Thậm chí, cô còn cảm thấy sợ, sợ anh sẽ khuỵu ngã trước mặt cô.
Nhưnganh nhanh chóng lên xe, rồi nổ máy, rồ ga lao vút đi trong đêm bỏ lại một mìnhcô đứng thẫn thờ ở đó trong khi không thể đi lại được.
9
Dướitòa nhà có rất nhiều xe cảnh sát. Khi cửa thang máy mở ra, có hai nhân viên mặccảnh phục bước ra, vừa đi vừa nói chuyện. Họ nói giọng địa phương. Cô nghe chỉhiểu được loáng thoáng. Đại ý là một người có nhiều tiền như vậy, không bắt cócanh ta thì còn bắt cóc ai nữa chứ. Không loại trừ khả năng này được.
Mắt côngấn lệ. Khi đi qua cô, họ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng cô không dừng lạimà đi thẳng vào thang máy, nhưng đưa tay bấm số tầng quen thuộc.
Cô biếthọ sẽ nói về điều gì. Sau khi căn hộ được sửa xong thì cô cũng đã đến đây mộtlần. Đỗ Khải Văn theo trường phái bề ngoài đơn giản nhưng bên trong lại cực kỳsang trọng. Người bình thường bước vào sẽ khó tránh khỏi ngạc nhiên mà khôngthốt nên lời.
Lý Lậpcùng mấy nhân viên cảnh sát đang kiểm tra danh sách điện thoại. Thấy cô dườngnhư đã bình tĩnh lại, viên cảnh sát mới giới thiệu và nói cô là người liên lạccuối cùng với anh Đỗ.
Câu hỏicủa cảnh sát cực kỳ công thức hóa. Chiếc điện thoại đó được đặt trong đặt trongtúi nilon, chìa khóa xe cũng vậy. Nghe nói xung quanh xe không có vết tích củađánh nhau, cũng không có vết máu. Đỗ Khải Văn biến mất mà không hề có một manhmối nào.
Sau khinhìn quanh, cô hỏi Lý Lập tại sao không có ai khác? Ít nhất cũng phải thông báocho người nhà của Đỗ Khải Văn biết chứ nhưng câu trả lời của Lý Lập khiến cô hếtsức kinh ngạc.
Lý Lậpnói, anh đã thông báo cho chủ tịch hội đồng quản trị, cũng là bố của Đỗ KhảiVăn biết. Chủ tịch đã đến châu Á chủ trì mọi việc và quyết định phong tỏa toànbộ tin tức Đỗ Khải Văn mất tích. Bởi sau khi thành lập công ty Khởi Hoa ở châuÁ, ngày mai cổ phiếu của công ty sẽ lên sàn. Nếu lúc này mà tin Đỗ Khải Văn mấttích truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu và có thể khiến các cổđông của công ty gặp tổn thất nghiêm trọng.
Cô imlặng nghe anh ta nói xong thì cười lạnh lùng.
Ngô Tuệcười mình chẳng biết gì. Cô vốn cho rằng Đỗ Khải Văn là người máu lạnh nhất thếgian này nhưng hóa ra anh vẫn chưa đủ tư cách.
Hôm đó,sau khi anh bỏ đi, cô vẫn cho rằng mình sẽ mãi mãi không gặp lại người đàn ôngnày nữa nhưng ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại từ trụ sở chính ở New Yorkthông báo cô tham gia khóa bồi dưỡng nghiệp vụ và sẽ ở lại tìm công việc khácnhưng cô vẫn không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này.
Khóabồi dưỡng nghiệp vụ cao cấp như vậy sẽ được tổ chức ở một học viện nổi tiếngthế giới. Sẽ không thể có cơ hội lần thứ hai.
Cô đãchấp nhận.
Larrythật sự khó tin nổi. Trước khi tiễn cô lên máy bay, anh còn nói:
- Emyêu anh ta như vậy, thật là đáng sợ đấy!
Khi đó,cô cảm thấy thật buồn cười. Đây là Đỗ Khải Văn bù đắp cho cô, cô chỉ chấp nhậnmà thôi. Yêu gì chứ? Cô đã phải nằm trên giường bệnh lạnh lẽo đối mặt với nhữngthứ dụng cụ gớm ghiếc. Cô chỉ là công cụ sinh con mà anh muốn thôi. Thật tànkhốc. Làm gì có tình yêu chứ?
Một nămsau, quan hệ giữa cô và Đỗ Khải Văn lại bắt đầu lại từ New York. Thậm chí, họkhông nhắc đến đêm đó nữa, cũng không giải thích điều gì. Khi cô ra ngoài tậpthể dục buổi sáng, anh xuất hiện trước cửa căn hộ của cô. Ngoài trời tuyết rơi.Anh bước ra từ chiếc xe phủ đầy tuyết. Kính cửa xe đóng băng. Cô im lặng nhìnanh, chờ đợi một nụ hôn trở về.
Hôm đó,cô không đi làm mà xin nghỉ. Họ đã âu yếm nhau ở mọi nơi trong căn hộ nhỏ hẹp.Hơi thở của anh khiến cô chìm xuống.
Cô đầuhàng rồi, nhưng khát vọng của anh khiến cô tuyệt vọng. Cô không thể có conngười anh, chỉ có thể đòi hỏi những thứ khác thôi. Những thứ cô muốn ngày càngnhiều, mỗi lần cô nhắc tới những mong ước tưởng chừng khó bằng trời, trong mắtanh lại lóe lên điều gì đó.
Anh vẫnhưởng thụ cô. Cô cũng vẫn trung thành diễn tiếp vai đó, đến tận khi ngay cả côcũng tin, niềm vui của cô là nhận được sự ngưỡng mộ của hàng vạn người.
- Côơi, cô ơi! – Giọng của người đội trưởng đội điều tra hình sự là Ngô Tuệ sựctỉnh. Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy họ đặt một chiếc túi nilon có đựng điệnthoại trước mặt cô, còn có cả một bản danh sách các cuộc gọi được in ra nữa.
- Chiếcđiện thoại này chỉ liên lạc với một mình cô. Cô Ngô, cô có thể giúp đỡ chúngtôi được không? Xin hãy cho chúng tôi biết nội dung của cuộc điện thoại cuốicùng.
Thẫnthờ nhận lấy tờ giấy, cô xem rất lâu mà không biết trên đó viết gì. Người độitrưởng đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ kỳ lạ. Nạn nhân mất tích lâu như vậy mà ngườinhà còn chưa xuất hiện, chỉ có một cô gái ở đây.
Cô gáinày có sắc mặt thật tồi tệ! Đã vậy còn tỏ ra là “Tôi rất ổn”. Cô chỉ giới thiệumình cũng chỉ là một nhân viên của nạn nhân thôi.
Nhưngcó những chuyện chỉ cần để ý một chút là sẽ đoán ra.
Tìnhcảm sâu nặng như vậy, tiếc là không thể công khai ra được.
Điệnthoại di động của đội trưởng đội điều tra hình sự đổ chuông. Anh ta tạm thờikhông hỏi nữa mà nhấc điện thoại lên nghe. Vừa nghe, mắt anh ta vừa liếc nhìnvề phía Ngô Tuệ, sắc mặt trầm ngâm. Sau khi gác điện thoại, anh ta nói:
- Trongđội có tin. Cô đi theo tôi nhận người một chút.
Hànhlang nhà xác lạnh lẽo và có mùi khó chịu. Mỗi bước chân, Ngô Tuệ đều cảm thấymình có thể khuỵu xuống ngay lập tức. Cuối cùng, đến cả viên đội trưởng đó cũngkhông thể kìm nén được. Sắc mặt Lý Lập xanh lét. Anh ta đang nói chuyện điệnthoại, mãi sau mới liếc nhìn cô. Sau đó, anh ta buông điện thoại và nói với cô:
- CôNgô, hay là để tôi vào cho.
Khôngnói nên lời, cô chỉ biết lắc đầu. Nhân viên pháp y bước y bước lên từ phía saucô, vừa nói chuyện với viên đội trưởng vừa đẩy cửa. Khí lạnh phả ra. Cô nhưngười mất hồn, cứ thế đi về phía trước.
Hìnhngười dưới tấm vải trắng rất rõ. Nhân viên pháp y không chút xúc động túm haiđầu tấm vải hỏi cô:
- Côsẵn sàng chưa?
Cô cắnrăng và nói:
- Tôisẵn sàng rồi.
Tấm vảitrắng từ từ được vén lên trước mặt. Ngô Tuệ cố gắng mở căng mắt ra nhưng chẳngnhìn rõ gì cả. Bên tai có người nói, cô nghe không rõ, cô chỉ cảm thấy giọngnói từ ngoài không trung xa xôi dội đến. Ấn tượng cuối cùng của cô là hình nhưcó người ôm lấy cô rất chặt từ đằng sau.
10
Khitỉnh lại thì Ngô Tuệ đã nằm trong căn hộ của Đỗ Khải Văn. Mọi thứ trong phòngđều im lặng. Đội điều tra hình sự đã không còn ở đó, giống như một giấc mơ.
Cô mởmắt nhìn thấy Đỗ Khải Văn đang nằm ngủ bên cạnh. Trời còn chưa tối. Tuy rèm cửasổ đã được kéo xuống nhưng ánh mặt trời vẫn ẩn hiện xuyên qua. Cùng lắm mới chỉlà buổi chiều thôi.
Hơi thởđều đều. Anh ngủ rất ngon, tay đặt lên người cô, nửa khuôn mặt áp xuống gối.
Cô bànghoàng nhìn anh rất lâu. Cuối cùng, giật mình nhảy lên. Cô sờ khắp người anh đểchắc chắn là mình không mơ. Khi chạm đến vai anh thì tay bị nắm lại. Cuối cùng,Đỗ Khải Văn đã mở mắt. Câu đầu tiên anh nói với cô là:
- Emyên tâm. Anh chưa chết đâu.
Cô vẫnnhìn anh bằng đôi mắt kinh ngạc. Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng rồi mỉm cười:
- Emyên tâm. Một thời gian dài nữa anh cũng không chết đâu.
Côkhông còn tâm trạng đâu mà nghe câu nói đùa hiếm có đó của anh. Cuối cùng, khiđã chắc chắn là anh bình an vô sự thì cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn ánh mắtđang cười của anh mà nước mắt cô tuôn rơi.
Anhchưa từng thấy cô khóc bao giờ nên nhất thời hơi bối rối. Cho dù có cãi nhauvới anh kịch liệt như thế nào đi chăng nữa nhưng cô chưa bao giờ khóc trước mặtanh.
Anhkhông ngờ cô lại sợ hãi như vậy. Không phải anh đã quay về rồi sao?
Nhómngười bắt cóc đã vạch kế hoạch hết sức cẩn thận. Chúng giả vờ bị tai nạn để lừaanh xuống xe. Sau đó ép anh lên xe của chúng và nhanh chóng rời khỏi nơi đó.Khi chuyện đó xảy ra, anh đang định gọi điện cho cô thì bỗng nhiên xe phanhgấp, điện thoại rơi xuống dưới gầm ghế. Cũng chính vì vậy mà bọ bắt cóc mớikhông phát hiện ra. Số anh thật may, bọn chúng chưa kịp ra tay thì đã bị pháthiện. Vậy là anh thoát chết trong gang tấc.
Sau khiđược cứu, anh liên lạc với cô nhưng một nhân viên cảnh sát nghe điện thoại nóirằng cô đã vào nhà xác nhận người.
Anhgiải thích xong mọi chuyện mà cô vẫn còn khóc, khóc đến mức khàn cả tiếng. Anhnhẫn nại, cuối cùng thở dài, rồi ôm lấy cô nói một câu đơn giản nhất.
- Đừngkhóc nữa. Anh yêu em.
Cô khôngkhóc nữa, nhìn anh với vẻ kỳ quái. Ánh mắt của cô thật lạ. Sau đó cô đè lênngười anh, lại còn cúi xuống cắn anh. Anh bị đau quá hét toáng lên rồi đè côxuống:
- Emđiên rồi sao?
Côkhông điên, chỉ là quá vui mừng thôi. Trút bỏ vẻ bề ngoài, cô mãi mãi là cô gáihoang dã nơi rừng núi. Cách bày tỏ tình cảm cũng hết sức đặc biệt.
Chẳngai biết về chuyện bắt cóc cả, đúng như chủ tịch hội đồng quản trị mong đợi.Người đứng đằng sau đã biến mất hoàn toàn, không có tin tức nào liên quan đượcđưa lên phương tiện truyền thông.
Ngàyhôm sau, buổi lễ vẫn được tổ chức, chủ tịch hội đồng quản trị đích thân chủtrì. Tất cả đều được tiến hành thuận lợi.
Đỗ KhảiVăn không có mặt. Anh chỉ nói chuyện điện thoại với bố. Anh hiểu tại sao ôngkhông đến đây. Dù thế nào cũng không được làm ảnh hưởng đến các cổ đông. Nếuđổi lại thì anh cũng sẽ làm như vậy. Chuyện gì cũng phải bình tĩnh thì mới cóthể giải quyếtđược. Làm việc theo tình cảm sẽ không giúp được gì.
Sau khinói chuyện điện thoại xong, cuối cùng bố anh nhắc nhở một câu rất sâu sắc. Ôngcòn nói ông còn chưa được bế cháu. Dù thế nào thì anh cũng không thể không cócon trai được.
Anhcười, nhìn Ngô Tuệ đang ngủ ngon và khẳng định:
- Chắnchắn sẽ có. Bố yên tâm.