"Tới đi, hai chúng ta không gặp nhau một thời gian rồi, hôm nay phải uống nhiều một chút mới được." Dứt lời, Lục Kiêu rót rượu đỏ từ bình gạn rượu vào cái ly trước mặt Phó Dĩ Nghiên, sau đó rót cho mình một ly khác.
Dường như bọn họ đang ở trong nhà của ai đó, ngồi tại quầy bar bên cạnh nhà ăn.
Tại sao Lục Kiêu ở trong mơ lại có vẻ quen thuộc với hắn như vậy? Rõ ràng là bọn họ chỉ có thể được tính như người xa lạ của nhau thôi mà.
Thế nhưng, hắn ở trong mơ không hề nói lời nào, thay vào đó lại cầm ly rượu vang đỏ lên, uống một hơi cạn sạch.
Lục Kiêu cũng uống cạn một hơi, sau đó anh ta lại chia ra rót rượu cho hai người, bọn họ ở trong mơ cứ thế mà uống hết ly này đến ly khác.
Hai người uống một hơi hết mấy chai, Phó Dĩ Nghiên mới nghe thấy giọng nói của chính mình: "Cậu chuyển đến nơi này làm gì?"
Phó Dĩ Nghiên có tửu lượng rất tốt, hắn ở trong giấc mơ này cũng vậy, uống nhiều rượu như thế mà vẫn không nghe ra được dù chỉ một chút men say.
Nhưng Lục Kiêu đã hơi say rồi.
"Chuyển đến bầu bạn với các anh đấy, Lục Kiêu tôi đã gần bốn mươi rồi, không vợ không con, chỉ có mỗi hai người bạn cũ là anh và cậu ấy thôi, chuyển đến đây chơi với hai người không vui à? Tốt xấu gì tôi cũng là bố nuôi của An An, chuyển đến đây có thể gặp thằng bé nhiều hơn chứ." Lục Kiêu cười nói, đuôi mắt bị men say hun đỏ dường như mang theo sự giễu cợt.
Sau khi nghe thấy anh ta nói những lời này, không đợi "chính mình" có phản ứng như thế nào trong mơ, chẳng hiểu sao Phó Dĩ Nghiên lại cảm thấy một cơn giận dâng lên trong lồng ngực.
Hắn không tự chủ được thân thể của mình trong những giấc mơ như thế này, dù tức giận nhưng chẳng thể nói bất cứ thứ gì với Lục Kiêu, huống chi hắn cũng không biết tại sao mình lại tức giận.
May là hắn ở trong mơ dường như cũng không thích những lời này của Lục Kiêu cho lắm, hắn nghe thấy chính mình bảo: "Lục đổng nói mình không có bạn à, nếu để đám bạn của cậu biết được thì e rằng bọn họ sẽ không vui đâu."
Không ai hiểu rõ bản thân mình hơn Phó Dĩ Nghiên cả, hắn nghe thấy sự kiềm chế của mình trong giấc mơ, một sự kiềm chế ngấm ngầm chịu đựng.
"Chỉ là bạn nhậu thôi mà." Lục Kiêu xua tay.
"Lục Kiêu, cậu không cần phải giả vờ giả vịt trước mặt tôi." Phó Dĩ Nghiên nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của mình, "Nếu những người đó xem như bạn nhậu thì giữa cậu và tôi càng không thể tính là bằng hữu."
Những lời này của Phó Dĩ Nghiên khiến cho ai cũng hiểu được, Lục Kiêu không giả ngu nữa, anh ta khẽ bật cười: "Đúng vậy, tôi và anh có thể làm bạn bè kiểu gì đây... Thậm chí còn chẳng phải kẻ thù."
"Anh đã thắng cuộc từ lâu rồi, thậm chí tôi còn chẳng có tư cách để làm kẻ thù của anh nữa." Anh ta đặt tay lên trán, cúi đầu trầm giọng cười, giọng điệu tràn đầy tự giễu.
Tuy nhiên, anh ta không khiến cho Phó Dĩ Nghiên ở trong mơ chấp nhận lời nói của mình như một sự yếu thế, thay vào đó là từng bước ép sát lại: "Nếu cậu đã biết mình không có tư cách thì còn dây dưa làm gì vậy."
"Bởi vì tôi không cam tâm." Lục Kiêu nhẹ giọng bảo.
Dứt lời, anh ta ngẩng đầu nhìn Phó Dĩ Nghiên, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt hoa đào lóng lánh nước kia lúc này lại trông có chút đáng sợ.
"Tôi không cam tâm."
"Anh khác tôi chỗ nào? Anh cũng là một tên cặn bã, anh cũng làm tổn thương cậu ấy, tại sao ——"
Giọng nói của anh ta bất thình lình dừng lại.
"Phó Dĩ Nghiên, anh còn ghê tởm hơn tôi nhiều... Anh đã làm tổn thương cậu ấy rất nhiều lần cơ mà."
Ánh mắt nhìn Phó Dĩ Nghiên của anh ta vẫn đáng sợ như trước, song viền mắt lại bất chợt trở nên đỏ hoe.
"Tại sao cuối cùng vẫn là anh?"
"Anh có thể, tại sao tôi lại không thể? Tại sao không phải là tôi?!"
"Lục Kiêu!" Phó Dĩ Nghiên chợt thấp giọng lạnh lùng ngắt lời anh ta.
Sau đó, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Hồi lâu sau mới nghe thấy Phó Dĩ Nghiên nói: "Bởi vì cậu đã bỏ lỡ, còn tôi thì không."
Lục Kiêu lại đột nhiên nở nụ cười.
"Anh thì không à?" Anh ta hỏi ngược lại.
"Nực cười thật đấy."
"Phó Dĩ Nghiên à, tôi sẽ không rời đi đâu. Tôi thật sự muốn xem cuộc hôn nhân bán sống bán chết, lừa mình dối người này của anh có thể kéo dài được bao lâu nữa."
Nụ cười và lời nói của Lục Kiêu giống như một mũi kim thép lạnh lẽo cứng rắn găm vào người Phó Dĩ Nghiên.
Rõ ràng là hắn chẳng hiểu Lục Kiêu đang nói cái gì cả.
Rõ ràng là hắn chỉ đang nằm mơ mà thôi.
Thế nhưng, hắn lại chợt cảm thấy hô hấp của mình khó khăn vô cùng, như thể sắp nghẹt thở đến nơi vậy.
Hắn đột ngột mở mắt, một lần nữa quay trở về phòng ngủ của mình, chiếc đèn chùm trên trần nhà lẳng lặng khúc xạ ánh ban mai.
Trời đã sáng trở lại.
...
Trình Nghi ở tổ tiết mục một tuần, kết thúc kỳ quay chụp thứ nhất, tổ tiết mục nói rằng có thể quay thành sáu tập, sau khi phát sóng sẽ trả cho Trình Nghi khoản thù lao tiếp theo.
Nếu sau khi phát sóng có phản hồi tốt thì sẽ quay tiếp kỳ thứ hai thứ ba. Tất nhiên, có Lục Kiêu trong kỳ này thì kết quả phát sóng không thể tệ được, trừ phi Lục Kiêu không tham gia kỳ thứ hai.
Hiệu suất của tổ tiết mục rất nhanh chóng, tập đầu tiên đã được cắt ra và đưa lên nền tảng.
Chương trình này bao gồm Lục Kiêu, Trình Hoài Lễ, Dương Mộng Dao, còn có Trình Nghi nổi tiếng bằng scandal, trước khi phát sóng, toàn bộ mạng xã hội đã bàn tán không ít rồi. Tổ tiết mục thông báo sẽ phát sóng vào 7 giờ tối ngày 15, vô số người bắt đầu lót dép chờ đợi từ lúc 6 giờ, đúng 7 giờ thì nhấp vào video.
Cảnh quay bắt đầu từ trên xe, cả xe nói cười rôm rả, người quay phim còn đặc biệt quay cận cảnh Lục Kiêu một đoạn siêu dài. Thế nhưng, Lục Kiêu chỉ mở miệng nói vài câu, thời gian còn lại chỉ nhìn về phía trước xe mà không nói chuyện. Dù vậy, đạn mạc (*) vừa mở ra đã tràn ngập tiếng gào thét, chồng chất dày đặc, có thể nói chỉ cần mở đạn mạc ra là khỏi nhìn thấy gì nữa.
Những vị khách mời khác ngồi trong xe cười đùa với nhau, ai ngồi một mình thì tán gẫu với người phỏng vấn, chỉ có Trình Nghi là ngủ suốt chặng đường.
Ngụy Mân còn yêu cầu người trong tổ tiết mục giữ im lặng.
Đạn mạc: [...]
[Không biết phải nói thế nào nữa, mắng cũng lười mắng.]
Đạn mạc này vừa thổi qua, theo sau là vô số +1.
Sau khi đến nơi thì đạo diễn nói về nhiệm vụ tối nay, ống kính chuyển qua bãi đất mà tổ tiết mục đã chuẩn bị.
Tổ tiết mục quay cận cảnh khoảng sân mọc đầy cỏ dại um tùm cùng căn nhà phủ đầy bụi và mạng nhện.
[Hay thế, đây là nơi con người ở được sao??]
[Có cảm giác như nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào vậy.]
Sau khi Vương Minh giao nhiệm vụ cho mỗi người xong, ống kính lập tức ghi lại hình ảnh sục sôi của tất cả mọi người. Ngay khi đạn mạc vẫn đang cảm khái căn nhà này quá mức lộn xộn mục nát, e rằng không thể hoàn thành trong tối nay, Trình Nghi đã dọn dẹp xong trong một nốt nhạc.
[Đỉnh vãi, giống như làm ảo thuật vậy, tôi vừa mới thấy căn nhà này không có ai ở được mà bây giờ lại đột nhiên trở nên khá ấm áp rồi??]
[Đúng là bậc thầy thu dọn, cả đống lộn xộn đó đã được cậu ta sắp xếp vô cùng ngăn nắp.]
[Dù sao cậu ta cũng là thái tử hàng thật giá thật lưu lạc ở bên ngoài mà, trên người cũng phải có chút kỹ năng chứ.]
[Cười ẻ, ý của lầu trên là cậu ta có khí chất thái tử trên người à.]
Sau đó, mọi người nhìn thấy Trình Nghi làm xong thì không làm gì nữa, y chỉ nhìn mọi người bận rộn.
[Này? Sao không đến giúp mọi người đi? Làm xong thì đứng đó vậy hả?]
[Nhưng khối lượng công việc như nhau mà, hơn nữa, phần của cậu ta còn mệt hơn chút lau chùi cọ rửa này đó.]
Đạn mạc đang nói thì Dương Mộng Dao đã gọi Trình Nghi lại, nhờ y giúp đỡ một tay.
Đạn mạc nghĩ rằng Trình Nghi sẽ đáp ứng, ai ngờ Trình Nghi quay đầu lại từ chối thẳng thừng, còn hỏi đạo diễn liệu y có thể ra ngoài hay không.
Hậu kỳ còn p (photoshop) cho Dương Mộng Dao một cái meme toát mồ hôi vì xấu hổ.
[Trên người có kỹ năng là thật, không có giáo dục cũng là thật.]
[Cũng có phải học sinh tiểu học đâu, những nhiệm vụ này vốn để giải trí mà, Trình Nghi lại tỏ ra khó coi như vậy, EQ thấp đến mức khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.]
Cho dù đạn mạc có nói gì đi nữa, Trình Nghi trong ống kính vẫn đi ra ngoài, đi dạo xung quanh không có mục đích.
[Ra ngoài đi lung tung làm gì, không bằng quay trở lại đi.]
[Rốt cuộc đang phát sóng cái gì vậy... Không bằng quay Lục Kiêu nhiều hơn một chút đi, Lục Kiêu chỉ nhổ cỏ thôi mà cũng đẹp trai quá.]