Sau vài giây chần chờ, cuối cùng Mã Hoành Lượng cũng đành cắn răng nói: “Người đứng sau xúi giục tôi chính là Dương Uy! Dương Uy vẫn luôn muốn tìm cơ hội trả thù cậu, chuyện này đều do Dương Uy nghĩ ra hết, tôi chỉ phụ trách đi hành động mà thôi!”
“Ầm!”
Sau khi nghe thấy những lời này của Mã Hoành Lượng, sinh viên có mặt trong căn phòng này như bùng nổi, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Dương Uy.
Không ai có thể nghĩ được rằng, người đứng phía sau chỉ đạo tất cả những chuyện này lại chính là Dương Uy!
“Mã Hoành Lượng, cậu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy hả? Tôi xúi giục cậu làm vậy khi nào? Tôi cảnh cáo cậu đừng có ngậm máu phun người!” Dương Uy trừng lớn hai mắt, kích động quát.
“Chuyện này vốn dĩ là một tay cậu lên kế hoạch, trong điện thoại của tôi vẫn còn giữ những tin nhắn cậu gửi cho tôi trên Wechat, nếu cậu vẫn không chịu thừa nhận, vậy thì tôi có thể lấy đoạn tin nhắn đó ra cho mọi người xem ngay bây giờ!” Mã Hoành Lượng vội vàng phản bác.
“…”
Sau khi Dương Uy nghe được mấy lời này, ngay tức khắc, sắc mặt anh ta bỗng tái nhợt đi vài phần, trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, trong lúc nhất thời, anh ta cũng không biết nên giải thích thế nào.
“Trương Phong, nếu đã tìm ra được hai người muốn hãm hại cậu rồi, vậy thì giờ cậu định xử lý bọn họ thế nào đây?”
Triệu Vĩnh Xương đi tới trước mặt Trương Phong, nghiêm túc nhìn về phía Trương Phong hỏi.
“Những việc mà hai người bọn họ làm đủ điều kiện để đuổi học họ rồi chứ?”
Trương Phong chậm rãi nói.
“Đủ rồi!”
Triệu Vĩnh Xương vội vàng đáp lời.
Trương Phong quay đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Uy một cái.
Mà sau khi Dương Uy nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Trương Phong, anh ta cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại.
Hồi đó, để có thể đưa Dương Uy vào đại học Giang Thành học hành, ba anh ta đã tốn không ít công sức tiền của, vận dụng rất nhiều mối quan hệ mới có thể đưa được anh ta vào học tại.
Nếu giờ Dương Uy thật sự bị nhà trường đuổi học, ba anh ta chắc chắn sẽ đánh chết anh ta mất.
Cho nên Dương Uy thực sự lo sợ Trương Phong sẽ đuổi học mình.
“Trương… Trương Phong, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên hãm hại cậu, tôi cầu xin cậu, cho tôi một cơ hội nữa đi, chỉ cần cậu không đuổi học tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được hết!”
Một Dương Uy trước nay ngang ngược hoành hành trong lớp học, vậy mà cuối cùng lại phải cúi đầu trước Trương Phong, thái độ nói chuyện hèn mọn đến đỉnh điểm.
Đám sinh viên trong lớp nhìn thấy dáng vẻ khom lưng uốn gối của Dương Uy xong, trên mặt ai nấy cũng lộ rõ vẻ hoảng hốt, tất thảy những chuyện này, có chết họ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Ai mà ngờ được một người giàu có nhiều tiền nhất trong lớp giờ phút này lại cúi đầu cầu xin một đường sống từ một kẻ nghèo hèn đi giao cơm hộp như Trương Phong?
“Dương Uy, anh không cần cầu xin anh ta như vậy, anh ta là cái thá gì chứ!”
Trần Văn Văn dường như không thể chấp nhận dáng vẻ bại trận trước Trương Phong của Dương Uy, nên cô ta nhìn về phía Dương Uy hét với điệu bộ vô cùng kích động.
“Trương Phong, tôi cầu xin cậu, cho tôi thêm một cơ hội nữa đi! Chỉ cần cậu không đuổi học tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được…”
Dương Uy không thèm quan tâm đến Trần Văn Văn, vì để được tiếp tục ở lại học, anh ta chỉ có thể vứt bỏ tôn nghiêm và lòng tự trọng của bản thân, rồi ăn nói khép nép, cầu xin Trương Phong như bây giờ mà thôi.
Sinh viên có mặt trong phòng học ai nấy cũng ngây người sững sờ một chỗ, người nào người nấy tỏ rõ vẻ khiếp sợ.
Không một ai có thể ngờ được, chuyện ngày hôm nay lại có bước ngoặt kinh thiên động địa thế này!
Tên trộm thật sự hóa ra không phải Trương Phong, mà chính là hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng.
Mã Hoành Lượng chỉ khai một người là Dương Uy ra, là vì có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất chính là anh ta không muốn phản bội Diệp Mị, và nguyên nhân thứ hai là trong tay anh ta có chứng cứ Dương Uy đứng sau chỉ đạo mình, còn những người liên quan khác anh ta không có chứng cứ chứng minh, cho nên nói ra cũng không giúp ích được gì.
“Trương Phong, cậu định xử lý hai người kia thế nào?”
Triệu Vĩnh Xương biết rõ thân phận Trương Phong, cho nên việc xử lý Mã Hoành Lượng và Dương Uy ông ta đương nhiên sẽ giao toàn quyền quyết định cho Trương Phong.
“Hai người các cậu đều không muốn bị đuổi học đúng không?”
Trương Phong hơi do dự một chút, híp mắt nhìn về phía hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng hỏi.
“Đúng vậy, chỉ cần cậu không đuổi học tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được hết!” Dương Uy không cần suy nghĩ, vội vàng đáp.
“Được thôi, nếu cậu đã nói như vậy, thì tôi đây sẽ cho các cậu một lối đi…”
Nghe thấy lời này của Trương Phong, hai người Mã Hoành Lượng và Dương Uy đồng loạt thở phào một hơi.
Nhưng lời nói tiếp theo của Trương Phong, lại khiến hai người bọn họ phải chau mày.
“Nhưng mà, tôi muốn hai người các cậu quỳ bên ngoài phòng học đến bảy giờ tối, nếu làm theo tôi sẽ buông tha cho các cậu!”
Trương Phong nói với nét mặt không cảm xúc.
Mà sau khi nghe thấy lời này của Trương Phong, những sinh viên có mặt trong lớp học đều há hốc mồm.
“Trương Phong, anh làm vậy có phải quá đáng quá rồi không? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà đi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước…”
Trần Văn Văn tiến lên một bước, đôi mắt hồ ly của cô ta trừng lớn, cái miệng hướng về phía Trần Phong hô.
“Nếu cô cảm thấy tôi làm vậy là quá đáng quá, vậy thì bọn họ có thể lựa chọn không quỳ, bị đuổi thẳng cẳng cũng hay!” Trương Phong quay đầu liếc mắt nhìn Trần Văn Văn một cái, nói với giọng điệu lạnh băng.
“Anh…”
Nhất thời, Trần Văn Văn như bị mắc nghẹn tại cổ họng, không biết phải đối đáp với Trương Phong thế nào.
Mà Dương Uy cũng nhịn không được trừng mắt với Trương Phong một cái, anh ta cảm thấy yêu cầu này của Trương Phong thật sự quá đáng, anh ta thật sự không thể chấp nhận được.
Nhưng nếu anh ta không chấp nhận, vậy thì chỉ có thể đối mặt với nguy cơ bị đuổi học.
“Trương Phong, dù sao mọi người cũng đều là bạn học với nhau, không đến mức phải tuyệt tình như vậy chứ?”
“Đúng vậy, cậu bắt Dương Uy quỳ gối bên ngoài phòng học, như vậy có phải là quá đáng quá rồi không?”
“Trương Phong, cậu làm vậy có hơi quá đáng đấy!”
Sau khi nghe xong yêu cầu của Trương Phong, những sinh viên khác có mặt trong lớp đều thi nhau đứng dậy, lên tiếng bênh vực kẻ yếu là hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng.
“Tôi quá đáng?”
Mà Trương Phong nghe xong những lời bọn họ nói xong, anh không nhịn được cười khẩy một tiếng, sau đó nói với nét mặt không cảm xúc: “Trước đó khi hai người bọn họ hãm hại vu khống tôi là ăn trộm, tại sao các người lại mồm câm như hến không bênh vực lấy một câu, bây giờ lại nói tôi quá đáng?”
“…”
Mọi người nhìn về phía Trương Phong với nét mặt có phần ngượng ngùng, do dự trong chốc lát, sau đó, không còn người nào đứng ra nói đỡ hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng nữa.
“Quỳ hay là không quỳ?”
Trương Phong đi tới trước mặt Dương Uy, lạnh giọng hỏi.
“Trương Phong, xem như cậu lợi hại! Tôi quỳ, tôi quỳ được chưa?”
Dương Uy nghiến răng nghiến lợi hô lên một tiếng.
Mã Hoành Lượng thấy Dương Uy đồng ý yêu cầu Trương Phong đưa ra rồi, anh ta cũng vội vàng hô lên: “Tôi cũng quỳ, tôi cũng quỳ…”
Mà những sinh viên khác có mặt trong phòng học nghe thấy lời chấp thuận của hai người Dương Uy, ai nấy cũng sững sờ một chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt với nét mặt cực kỳ khiếp sợ.
Bọn họ có chết cũng không dám nghĩ, hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng lại thật sự đồng ý yêu cầu vô lý đó của Trương Phong.
Tần Lan híp mắt nhìn Trương Phong, cũng không nói thêm gì.
Cô ta cảm thấy sở dĩ Trương Phong hành động tuyệt tình như vậy, nguyên nhân cũng là vì anh đã bị đám người Dương Uy coi thường bắt nạt trong suốt thời gian dài, hơn nữa Dương Uy còn cướp luôn cả bạn gái Trương Phong.
Thù mới hận cũ chất chồng lên nhau, nên mới khiến Trương Phong làm ra chuyện như vậy.
Cho nên Tần Lan cũng chẳng có gì để nói thêm.
Sau khi trừng phạt xong hai người Mã Hoành Lượng, Trương Phong quay đầu nhìn về phía những sinh viên khác trong lớp học.
Những sinh viên trước đó còn đứng ra lớn lối sỉ nhục Trương Phong, giờ phút này, khi thấy ánh mắt dò xét của Trương Phong, người nào người nấy đều lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Bởi vì bọn họ biết sau khi Trương Phong xử lý xong hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng, anh nhất định sẽ ra tay với bọn họ.
“Các người vẫn còn nhớ những lời trước đó tôi đã nói với các người đúng không?”
Trương Phong nhìn về phía đám sinh viên có mặt trong lớp, nói với vẻ mặt không cảm xúc.