Ghế sa lon không nhiều người ngồi chung một chỗ với Tu Thần Khước, chỉ bao gồm Lãnh Ly và Lục Thiếu Sơ, đằng sau lưng hắn còn có Adam cùng Hắc Huyền Bạch bảo tiêu.
Mấy vũ công Ba Tư uốn lượn thân hình theo điệu nhạc, các cô gái xinh đẹp yêu kiều đều có đủ, phong cảnh cực kỳ liễm diễm động lòng người.
"Em ra ngoài một chút." Lãnh Ly gọt xong đĩa hoa quả, bày gọn ở trên mặt bàn, mỉm cười nói với hắn.
Tu Thần Khước không để ý quá nhiều, cũng không buồn trả lời.
Lãnh Ly biết bản tính hắn vốn kiệm lời cho nên cũng không làm phiền quá nhiều, nhặt túi xách quăng ở một bên đeo vào "Chút nữa em quay lại." Ả nói xong liền nện giày cao gót năm phân rời đi mất.
Hắn lười biếng liếc mắt nhìn bóng lưng ả ta hoà vào trong toán người giữa trung tâm yến tiệc rất nhanh rồi thu mi về, hơi ngửa đầu về phía sau thành ghế sa lon để lộ ra yết hầu nam giới quyến rũ, rót dòng chất lỏng màu đỏ sóng sánh vào khuôn miệng khiến bên khoé môi hoa hồng còn vương lại một ít, hắn đưa đầu lưỡi nhỏ dài, chậm rãi liếm đi sạch.
Động tác uống rượu cực kỳ thu hút nhóm ong bướm đằng xa thiếu chút nữa phải thét lên vì ngưỡng mộ, cho dù là Cố Tư Vũ nhìn nhiều thành quen mắt nhưng mà cũng không tránh khỏi nhịp tim có chút rối loạn.
Cô ở ghế sa lon đối diện chỉ cách xa mấy mét, thấy một màn như vậy trong lòng liền động.
Người đàn ông này yêu nghiệt nhiều như vậy? Xưa nay vẫn luôn đi đến đâu đều cướp đoạt mắt người nhìn đến đấy, quanh thân bao trùm khí tức tôn quý, mặc dù cho yến hội mỹ nam soái ca nhiều vô kể, cũng không bất cứ ai lấn át được cỗ phong tình vạn chủng này của hắn.
Dường như cảm giác được ai đó đang nhìn chăm chú mình, hắn ghé mắt, chiếu thẳng tới hướng cô đang cùng Tri Tiết ngồi.
Cố Tư Vũ giật mình, vội vàng quay mặt qua hướng quầy bàn rượu, làm động tác nâng cốc giả vờ uống rượu...
Trái tim nhỏ trong lồng ngực thật lâu sau đó vẫn liên tục đập từng nhịp hỗn loạn.
Ánh mắt hắn nhìn cô trước đây luôn đặc biệt thâm tình, nhưng mà từ sau khi hắn mất đi trí nhớ, ánh mắt đó không còn giống nhau nữa. Lạnh bạc lãnh đạm, không có chút nào nhiệt độ tình người.
Mi mắt xinh đẹp rủ xuống nhìn chằm chằm cốc rượu màu vàng da cam, trong miệng vừa ngọt lại càng thêm gì đó cay nồng, khiến khoé mắt cô đột nhiên chua chát.
Hắn có nhận ra cô hay không...?
Chắc là không.
Cố Tư Vũ nâng đầu đỡ trán, suy nghĩ này vừa nảy sinh khiến cô cực độ không hề dễ chịu.
Tầm mắt Cố Tư Vũ càng lúc càng mơ hồ, Tri Tiết ở bên cạnh giúp cô gọi thêm Cocktail "Muốn vị việt quất không?" Anh cười cười đưa tới trước mặt cô ly Cocktail việt quất màu tím.
"Cảm ơn." Cô mỉm cười nhẹ gật đầu, không hiểu tại sao bản thân hiện tại lại có tâm trạng uống nó.
Tri Tiết nhìn qua đồng hồ đeo trên cổ tay một lát rồi đứng dậy "Tôi ra ngoài chừng ba mươi phút, cô ngồi đây đợi tôi nhé?"
Cố Tư Vũ cũng không nghi ngờ gì nhiều liền đồng thuận, Tri Tiết giống như có việc cấp bách nhanh chóng rời đi.
Cô nâng ly uống vào thứ chất lỏng đẹp mắt kia, Mojito việt quất với vị ngọt ngào của syrup, chua nhẹ của chanh, the mát từ bạc hà, tất cả hương vị dường như hoà quện trước đầu lưỡi nhạy cảm, cô ngửa đầu uống một hơi hết sạch. Cocktail có nồng độ cồn nhẹ, tất nhiên không thể làm cho cô say được...
Tiếng nhạc du dương vang lên không dứt, như thể trộn lẫn tất thảy mọi thứ chung quanh vào với nhau, nhưng chỉ riêng lẻ cô tách biệt, hắn tách biệt, cả hai người yên lặng nhìn đối phương, trong thâm tâm ai cũng đều không phân rõ ràng ra được rốt cuộc là thứ tình cảm gì.
Thẩm Kiêu chơi đùa chán, cùng các vũ công nhảy múa trác táng phung phí tung tiền, bọn họ liền liều mạng quỳ xuống đất nhặt, cậu ta gấp một tờ năm trăm tuỳ tiện đút vào áo ngực cô gái mình ôm bên cạnh. Miệng cười không ngừng "Các em, thoải mái lên nào, có thiếu gia ở đây thì hôm nay các em cứ vui vẻ hết mình đi!"
Các vũ công rộn rã cười đùa vui vẻ, như con rắn quấn lấy quanh thân Thẩm Kiêu uốn éo, nhảy những động tác khiêu gợi nóng bỏng.
Hoắc Bắc Cảng ngồi một bên thi thoảng cũng tham gia trò vui, trêu hoa ghẹo nguyệt rồi lại thôi.
"Thẩm Kiêu, anh nói chú khi nào thì lớn đây?" Lôi Báo nhướn mày, giọng trào phúng.
Trong số bọn anh Thẩm Kiêu là bé tuổi nhất, cũng là kẻ ngông nghênh cuồng ngạo nhất. Ăn chơi tiêu tiền vô độ xa hoa, không khi nào thích dùng đầu óc mà chỉ dùng tới nắm đấm để giải quyết mọi việc, cho nên bọn anh luôn phải đi giải quyết hậu quả giúp cậu ta.
"Thế gian còn nhiều thứ để vui lắm đó, anh Lôi, con người ta sống không được bao lâu thì đừng biến cuộc đời mình thành bức tranh tẻ nhạt chứ?" Cậu ha ha cười, cánh tay không an phận vỗ lên mông cô gái vũ công bên cạnh.
"Vậy cho nên chú vẫn luôn chỉ là thằng bán chó." Lục Thiếu Sơ đẩy gọng kính vàng, nhàn nhạt mở miệng.
"Tôi có thâm cừu đại hận gì với anh hả?" Thẩm Kiêu trợn trừng mắt lườm anh ta "Tôi bán chó vì đam mê có được không?"
"Chính là lần đầu tôi thấy loại đam mê này."
Bọn họ còn đang náo nhiệt trò chuyện, duy nhất chỉ có Tu Thần Khước từ đầu chí cuối ngồi ở một góc ghế sa lon uống rượu, dường như mọi thứ không chút nào liên quan tới hắn.
Mấy cô vũ công nhảy múa điêu luyện, một cô gái xinh xắn thuận mắt, mắt phượng mày ngài, môi cong tô điểm son đỏ cuốn hút, đột nhiên tách ra khỏi đội múa uyển chuyển đi đến bên cạnh người đàn ông trầm tĩnh ngồi.
"Đại nhân..." Giọng nói cô gái mềm mại nhu tình đem lòng người khác làm nhũn, cô gái lả lướt ở trước mặt hắn, lớp váy roan mỏng màu đen lấp lánh chu sa như có như không mặc để lộ mảng thịt trắng trẻo nõn nà cùng núi đôi nhấp nhô "Đại nhân tại sao lại một mình buồn tẻ ở đây a? Mau cùng em đi vui vẻ khiêu vũ a..."
Động tác kế tiếp cô ta chính là rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, hai cánh tay mảnh mai ở trên cần cổ người đàn ông quấn quanh như sợi dây leo, tình cảnh xảy ra chưa đầy quá ba giây đồng hồ.
Giữa tháng tư tiết trời không mấy lạnh, không khí trong yến tiệc lại càng ấm áp có nhiệt người.
Vậy mà thời khắc sau hành động vừa rồi của cô gái vũ công, không gian chung quanh hạ thấp xuống, đem lòng người khác thấp thỏm lo âu.
Lôi Báo cùng Hoắc Bắc Cảng, Lục Thiếu Sơ ngồi ở bên đối diện, mắt trợn ngược.
Adam, anh em Hắc Huyền Bạch đứng phía sau bảo hộ biểu cảm trên khuôn mặt thiên biến vạn hoá, trên trán phủ thành tầng mỏng mồ hôi lạnh, trong lòng đã sớm bị thiêu thành tro nguội...
Nửa khắc ngắn ngủi, trong buổi yến tiệc toàn bộ tựa băng thiên tuyết địa, mỗi con người chứng kiến màn cảnh vừa rồi xảy ra đều tưởng tượng tới bản thân đang đi dạo quỷ môn quan một vòng.
Thời điểm này cô gái vũ công kia lại càng không biết điều, không biết bản thân gây ra chuyện oanh tạc gì, ở trên cổ áo hắn ta tiếp tục ôm lấy không buông.
Tu Thần Khước dù có biểu hiện tức giận ra mặt hay không đều khiến mọi người kinh hồn táng đảm, một giây trôi qua như một năm.
Người đàn ông ngũ quan không chút thay đổi, bất quá cũng chỉ là một cái ghé mắt, con ngươi đen nháy thanh nhuận lương bạc đánh lên trên cơ thể cô gái vũ công, không khí tràn đầy hơi lạnh chung quanh có thể đem mọi người đông cứng.
Buổi yến tiệc sôi động náo nhiệt như thế đột nhiên yên tĩnh tới mức có thể nghe được âm thanh đế ly thuỷ tinh chạm xuống bàn, khuôn mặt lạnh bạc của hắn phóng ra một tia ngoan lệ.
Cô gái kia còn ngu ngốc chưa nhận diện được sự nguy hiểm cực hạn chết người này, làm liều quá giới hạn bàn tay luồn xuống nắm lấy bàn tay hắn ta...
"Đại nhân? Ngài sao vậy? Cùng em chơi đùa một chút nha..." Giọng cô gái nỉ non như tình nhân lần nữa vang lên.
Chung quanh, mọi người đều mắt trợn trắng.
Trận gió rét lạnh vô phương quét tới, chỉ kịp nghe thấy âm thanh bang thành tiếng lớn, cô gái vũ công bị nắm tay người đàn ông quật trúng bụng mang theo cỗ lực đạo khủng bố như bom nổ pháo vang.
Cô ta thét lên một tiếng rồi theo sức lực to lớn quỳ ngã trên sàn, tiếng kêu rên rỉ đầy đau đớn gắt gao cắn chặt ở trong miệng, không có lá gan phát ra ngoài. Bàn tay co quắp ôm ở trước bụng nhỏ của mình, mặt mũi hoàn toàn thất sắc...
Tu Thần Khước ở trên ghế sa lon thẳng tắp đứng dậy, đáy mắt sâu thẳm một mảnh băng hàn tựa như bậc đế vương cao cao tại thượng nhìn xuống tên nô tài hèn mọn không đem theo chút xúc cảm.
"Dơ bẩn." Trong miệng hắn phun ra hai âm tiết, giọng nói của người đàn ông trầm thấp nhàn nhạt, mang theo lạnh lùng vô tình, làm đôi tai người khác phải rỉ máu.