"Kế hoạch coi như hỏng rồi?"
Âm thanh người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến, trầm ổn từ tính.
Người phụ nữ ngồi bên trong chiếc Limouse đắt tiền, lồng ngực bởi vì tức giận điên cuồng mà phập phồng, dùng hết sức bình sinh kiềm chế. Mười ngón tay tinh tế sơn màu đậu khấu cuộn chặt, nện một đấm xuống chiếc vô lăng xe, dường như chưa thoả mãn cơn giận tiếp tục nện thêm một đấm.
Trên mặt ả biểu tình âm u vặn vẹo, khiến người khác nhìn vào khiếp đảm, nghiến răng nghiến lợi nói "Chó má! Anh ta biết việc tôi tráo thuốc, thậm chí còn thẳng mặt cảnh cáo tôi."
Với một người đàn bà đầy kiêu ngạo và lòng tự tôn cao ngất như Lãnh Ly, ả làm sao có thể chấp nhận nổi sự sỉ nhục ấy? Tu Thần Khước từ xưa tới nay luôn để ả lưu bên mình, chí ít thì những việc mà ả làm hắn sẽ nhắm mắt làm ngơ coi như không quan tâm. Mà lần này lại thực sự chỉ mặt điểm tên ả, cũng chỉ vì mọi chuyện có liên hệ đến con khốn kia.
Nam nhân đầu dây bên kia im lặng một hồi, dường như cũng không quá bất ngờ đối với những gì mà Lãnh Ly nói "Cô tính như thế nào?"
Lãnh Ly ổn định lại tâm tình chính mình, hít sâu mấy hơi. Khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn chậm rãi treo lên một nụ cười, tựa như hoa hồng đỏ kiêu sa trong bình mặc ý nở rộ.
"Không ăn được thì đạp đổ chứ sao."
Ả thừa nhận ả yêu thích Tu Thần Khước nhiều năm, đem tình cảm minh bạch rõ ràng quang minh chính đại mà lưu ở bên cạnh hắn, cũng chưa từng bày ra mấy trò mưu hèn kế bẩn chỉ để chiếm lấy hắn, duy chỉ có lần này phạm sai lầm. Nhưng ai cũng vậy, Tu Thần Khước cũng vậy, thứ mà ả không thể có được thì tốt nhất nên tự tay mình huỷ hoại.
"Muốn làm gì thì tuỳ cô, nhưng tốt nhất đừng đụng đến cô ấy." Nam nhân lời nói nhẹ nhàng buông ra khỏi miệng lại thành cảnh cáo.
Lãnh Ly cười ha hả "Lawrence, theo tôi nhớ thì, hợp tác giữa chúng ta cũng kết thúc rồi mà nhỉ?"
"..."
"Đừng có dùng cái giọng điệu đó ra lệnh cho tôi, anh nghĩ tôi là con tốt thí mạng trên bàn cờ của anh đấy à?" Ả châm chọc "Rửa tai mà nghe cho rõ đây, Lãnh Ly tôi không thích nhất chính là hạng người tỏ ra bản thân cao cao tại thượng như anh, tôi xưa nay thích làm cái gì thì làm cái đó, muốn ngăn cản? Anh nằm mơ đi."
"Đừng có đụng đến Cố Tư Vũ."
Lời nói chậm rãi lặp lại một lần nữa.
"Đây là lời cảnh cáo cuối cùng, Lãnh tiểu thư, đừng có làm ra loại chuyện khiến bản thân phải hối hận."
Lãnh Ly hơi nhướn mày, tuỳ tiện châm một điếu thuốc lá hút, thong dong nhả khói "Hối hận? Hình như không có trong từ điển của tôi thì phải."
Lãnh đại tiểu thư ả, tình yêu, tiền tài hay địa vị. Bất kể là thứ gì, chỉ có hai lựa chọn, một là có được, hai là không có được, thì chính mình huỷ hoại.
Một tuần sau.
Lôi Báo sau khi biết tin Tu Thần Khước gặp tai nạn phải nằm viện điều trị ngay lập tức liền thu xếp nội trong hai ngày từ Los Angeles trở về nước.
Trực thăng đen ngòm hầm hố từ trên bầu trời đáp xuống sân thượng bệnh viện, khói bụi mịt mù cuốn bay đầy trời, toán đàn em trong các băng đảng Mafia nhỏ dưới trướng Lôi Báo mặt mũi bặm trợn chấn chỉnh xếp thành hàng lối cung kính nghênh đón.
Lôi Báo từ trên trực thăng tiêu sái sải bước, theo sau còn có hai thủ vệ thân cận là Chử Hồng và đầu hổ.
Một thiếu nữ chạc mười tám tuổi, tóc đen nhánh như suối thả phía sau lưng, ngũ quan thanh tú yêu kiều sắc nước, hoa nhường nguyệt thẹn, ăn vận lại cực kì giản dị duy chỉ một chiếc váy trắng tối giản, có thắt đai buộc quanh eo thon nhỏ, nhưng cũng không lấn át đi nổi vẻ ngoài mĩ miều của cô, sánh ngang bên cạnh Lôi Báo toàn thân trang phục chuẩn mực ông trùm Mafia. Áo bành tô đen khoác bên ngoài, quần âu màu bạc, đi đôi giày da bạc nhám.
"Lôi đại ca, hoan nghênh anh đại giá quang lâm." Tên đàn em lạ mặt từ đằng xa bước đến, bắt đầu nịnh nọt.
Lôi Báo xua tay "Tao mới đi chưa đầy một tháng nay, mày làm màu làm mè cái gì?"
"Không có thưa anh, chúng em chẳng qua là bày tỏ chút sự sùng kính của mình đối với bậc bề trên thôi ạ."
"Tốt, nghe lọt tai đấy." Anh bật cười "Chử Hồng, cho nó theo mày."
Lôi Báo thực chất là thể loại đàn ông hào phóng, tính khí trái ngược hoàn toàn với Tu Thần Khước, là một kẻ khá ưa thích những lời nịnh nọt.
Chử Hồng một bên cung kính cúi đầu "Vâng, thưa đại ca."
Anh dường như chỉ vui vẻ đối với những việc ngoài lề vài giây ngắn ngủi, ngay sau đó liền quăng sau ót. Hướng phía thiếu nữ sánh bước bên cạnh mình nhìn tới, một mặt ấm áp "Tiểu Đồng, có đau chân hay không?" Giọng nói người đàn ông ôn hoà, khác một trời một vực so với khi bình thường.
"Không đau." Lôi Đồng nhàn nhạt đáp.
Người đàn ông trên mặt nguyên vẹn nét cười, một bước đến bên cạnh cô, chiều cao hai người chênh lệch thật lớn, anh cao 1m90, Lôi Đồng chỉ cao có 1m68.
"Anh bế em nhé?"
Dứt lời, không kiêng dè chút nào, Lôi Báo cúi người động tác dứt khoát bế thiếu nữ lên.
"Lôi Báo." Lôi Đồng thực sự nổi giận vì bị anh đột ngột bế xốc lên, đầu óc quay cuồng, nắm một nắm tóc đen nhánh của anh kéo mạnh "Thả em xuống."
Lôi Báo hơi nghiêng đầu, ngược lại hưởng thụ cái nắm tóc thiếu nữ chạm lên đầu anh, thậm chí còn chính mình cọ cọ vài cái. Cong mắt cười, để lộ ra hàm răng trắng như đêm trăng sáng tỏ, càng làm nổi bật lên nước da ngăm đen khoẻ khoắn của anh "Chẳng phải bế như vậy em đỡ mỏi chân à?"
Toán đàn em trông thấy anh mang vẻ sủng nịnh này đối với một thiếu nữ thành niên, ai nấy đều khiếp đảm mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Chiến thần tiếng tăm lừng lẫy bá chủ Hắc Đạo là đây sao?
Phòng bệnh hạng thương gia.
Không khí xung quanh bao trùm bởi màn khí tức lạnh lẽo phấp phới như sương mù tháng tám thổi. Vị bác sĩ chuyên môn đang kiểm tra khái quát tình hình cho Tu Thần Khước, trên cái trán cao giăng kín tầng mồ hôi, sống lưng căng thẳng, đến thở thôi cũng không dám thở mạnh.
Nửa đời ông ta gắn bó với cái ngành bác sĩ này, thân là một chuyên viên y nhân cấp cao, thăm khám qua nhiều vô số những nhân vật tai to mặt lớn, nhưng lần này thật sự là gặp phải đại nạn...
Chính là lần đầu tiên, ông ta gặp phải một người bản tính khó ở như vậy.
Muốn kiểm tra khái quát tình hình bệnh trạng, thế nhưng mà không cho phép người khác có đụng chạm thân thể thì biết làm như thế nào để kiểm tra a?!
Ông ta thực sự tức đến độ muốn chửi thề rồi!