Thời điểm Tu Thần Khước được đưa đến bệnh viện, tình trạng càng lúc càng chuyển biến theo chiều hướng xấu đi.
Nam nhân ngày thường rất có khí chất, chẳng qua sẽ chỉ là biểu hiện một mặt lạnh lùng, giờ phút này được nhân viên y tế gấp gáp đưa từ trên xe cấp cứu xuống, quanh thân tồn tại rào cản phòng ngự bất khả xâm phạm, ngay cả khi hắn mất đi ý thức, cái loại chán ghét người ngoài mãnh liệt này tựa như ngấm sâu vào tận trong xương tuỷ.
Khuôn mặt hắn tái nhợt không còn chút nào huyết sắc tràn đầy máu tươi, từ trên vầng trán tinh anh ròng ròng chảy xuống, tất cả đều là đỏ thẳm, nhìn thấy ghê người. Chứng tỏ một điều rằng vụ va chạm kia mạnh đến mức nào, nếu lúc đó không phải hắn đỡ thay cô, chỉ e cái cơ thể này của cô liền phế đi.
Cố Tư Vũ chỉ cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn, thái độ cực kì khẩn trương, vội vàng chạy theo bên cạnh xe đẩy "Tình trạng anh ấy thực sự rất gấp, phiền các bác sĩ hãy chiếu cố anh ấy tốt một chút..." Lúc này, cô mới giật mình phát hiện giọng nói của mình khàn đặc.
Vị bác sĩ ngay lập tức ngắt lời cô "Phiền người không liên quan tránh đi, chúng tôi sẽ tiến hành sơ cứu vết thương ngay lập tức."
"Bác sĩ, xin nhờ cậy cả vào ngài." Mẹ Cố đi lên, bồi thêm một câu.
Lần này hắn thành ra như vậy, người nhà bà gánh hoàn toàn trách nhiệm. Tuy là sự cố ngoài ý muốn, nhưng mà người này là vị như thế nào chứ? Không tính đến gia thế bối cảnh, lại là vị hôn phu trên danh nghĩa của con gái bà, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thật, Cố gia kham không nổi.
Cố Tư Vũ thất thần nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, trái tim nặng nề quất vào lồng ngực. Tựa như mọi sức sống của mình trong nháy mắt bị hút cạn, phịch một cái vô lực ngồi xuống ghế ở chờ bên ngoài cửa.
Đèn đỏ báo hiệu nhấp nháy, dường như từng chút bòn rút đi sinh mệnh yếu ớt này của cô. Đầu óc cô trống rỗng, cô không biết, rốt cuộc từ khi nào bản thân cô trở nên như vậy? Cảm giác sợ hãi bủa vây lấy cô, bao quanh lấy tinh thần yếu mềm này của cô.
Trong lòng Cố Tư Vũ xẹt qua vài phần cảm xúc kì quái.
Cảm giác đau lòng chính là như vậy sao?
Cô không biết...
Ngay cả trước đây, cô cũng chưa khi nào hiểu được cảm giác đau lòng vì một người, cô ảo não, cô bất lực. Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn vì cô mà bị thương, trong đầu Cố Tư Vũ tái hiện lại hình ảnh khuôn mặt nam nhân thống khổ, chỉ cảm thấy ngực trái ẩn ẩn đau, sau đó không ngừng nhói buốt.
Tại sao cô lại trở thành bộ dáng như hiện tại? Chẳng phải kiếp trước kia, cô luôn chửi rủa hắn chết đi, thầm cầu nguyện hắn biến mất khỏi cuộc sống của cô đi hay sao? Thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn trái ngược, hắn thành ra như vậy, cô mới sẽ đau lòng.
Giật mình nhớ lại, kiếp trước thời điểm cô chết, khi trút xuống hơi thở cuối cùng, bộ dáng cuối cùng cô nhìn thấy lại là người cô uất hận nhất.
Hắn ta chạy đến bên cô, không còn bộ dáng cao quý lãnh đạm như ngày thường, nơi đáy mắt đen nhánh cũng không có lấy một tia do dự mà nhảy xuống nước, ôm chặt cô vào lòng.
Cố Tư Vũ nhiều khi tự hỏi, kiếp trước kia thời điểm sau khi cô chết đi hắn ta sẽ sống như thế nào? Có bộ dáng như thế nào? Bản tính chiếm hữu độc đoán của hắn lớn như vậy, khẳng định không còn có cô, hắn sẽ phát điên lên, sẽ đe doạ cô đủ kiểu, hoặc là sẽ cầu xin cô đủ kiểu.
Người đàn ông như Tu Thần Khước, quá lạnh lùng, quá cố chấp, nhưng cũng quá si tình.
Kẻ si tình, thường sẽ rất khổ sở.
Nhưng cũng không thể trách cô vô tâm, đối với hạng người vừa gặp đã nói lời yêu như Tu Thần Khước tuyệt đối sẽ không có một chút hứng thú, chưa kể thời điểm năm mười lăm tuổi đó, cô đã qua lại với Tử Sâm.
Mà Tu Thần Khước sau khi biết việc này lại lộ ra bộ dạng như thể cô phản bội hắn, điều này khiến cô cực kỳ khó chịu, hắn còn không biết nói đạo lý, dùng cách thức gần như điên cuồng bệnh hoạn bắt ép cô ở bên cạnh, thậm chí còn bày ra vụ hôn ước kia, đe doạ gia tộc nhà cô. Đối với cô gái mới vừa thành niên, bản tính nóng nảy hiếu chiến, làm sao có thể bó tay chịu trói? Thế nhưng Tu Thần Khước hắn ta căn bản chỉ thích ăn mềm không thích ăn cứng, cô càng đối chọi gay gắt với hắn, hắn càng áp dụng những phương thức điên cuồng hơn điều trị.
Nam nhân này, cô tưởng mình hiểu hắn, nhưng rốt cuộc một chút cô cũng không hề hiểu. Bản thân cô đối với hắn càng lúc càng khác khi xưa, cô đặc biệt quan tâm đến hắn, thậm chí đối với hắn không còn cảm giác sợ hãi hay có ý định trốn tránh.
"Uống đi." Cố Tư Cảnh áp chai nước lạnh vào má cô, châm chọc nói "Trông bộ dạng thê thảm của em kìa, chỉ là một cái chấn thương, em làm quá lên làm gì?"
Cố Tư Vũ lúc này mới phát giác bên cạnh còn có người, như xác hoàn hồn, nhận lấy chai nước lạnh từ trong tay anh "Cha mẹ đâu?" Cô hỏi.
"Về trước rồi." Anh tuỳ tiện ngồi bên cạnh cô, cắn hạt dưa.
Cố Tư Vũ ngửa cổ tu nửa chai nước lạnh, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, mới hung ác trừng anh "Cũng tại anh đó, không phải anh trêu chọc em thì mọi việc không thành ra như vậy đâu."
Nhìn tên đầu sỏ gây ra vết thương cho Tu Thần Khước đồng thời vẫn ung dung ngồi đây nhằn hết hai gói hạt dưa, Cố Tư Vũ trên mặt tràn đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi đá thật mạnh vào chân anh.
Cố Tư Cảnh đau đến mức la oai oái, ôm chân nhảy lò cò "Aida, Tiểu Vũ à! Anh là anh trai ruột em đấy!"
"Hừ, em mới không dám nhận người anh này." Cô phát tiết xong cũng rất thoải mái, xì một cái.
"Đồ không có lương tâm nhà cô, còn xuất hiện ở chỗ này làm cái gì?" Giọng nói đầy giễu cợt vang lên, sau đó thân ảnh mỹ nhân yêu kiều xuất hiện ở hành lang bệnh viện, tiến thẳng về hướng này.
Cố Tư Vũ ngẩng đầu, con ngươi mắt ảm đạm đi vài phần.
Lúc mới đưa Tu Thần Khước đi cấp cứu, cô có gọi một cuộc điện thoại nói sơ qua tình hình cho Adam, vậy mà Lãnh Ly lại biết tin mò đến tận đây.
Lãnh Ly mặc trên mình một bộ váy màu đen sang trọng quý phái, đường thiết kế vừa tinh tế lại còn đắt tiền, toát lên vẻ tao nhã vốn có của cô ta, giày cao gót năm phân nện trên nền gạch, Lãnh Ly khinh thường nhìn cô "Hừ, không có mặt mũi, đến đây làm cái gì? Xem anh ấy thảm như thế nào sao?"
Còn chưa kịp lên tiếng Cố Tư Cảnh đã đứng chắn ở trước mặt cô "Lãnh tiểu thư, lời nói của cô có phần hơi quá quắt." Anh nhíu mày nhìn người phụ nữ xinh đẹp mà lời nói thâm độc rắn rết kia, trông thì cũng được phết đấy nhưng thật là khiến cho người khác chán ghét mà.