Cô ngước mặt lên nhìn người đang đứng chân trước mặt mình. Bóng lưng có chút quen thuộc, nhưng cô không nhận ra đó là ai, đến khi tiếng nói trầm, ấm của người đó vang lên :
" Mày làm cái trò gì thế? Chắc tao kí đầu mày quá ! " đây là giọng của Mai Hoàng Nhất Dương, em trai của cô.
Lúc này trong lòng cô như đang bắn pháo hoa, chưa bao giờ cô yêu quý đứa em trai này như vậy, may là Dương đến kịp lúc, nếu không thì co cũng chẳng biết phải làm sao.
" Liên quan gì đến mày? Cút " Lưu Hắc Tâm cau mày, khuôn mặt khó chịu quát lên.
" Đây là chị gái tao, chẳng lẽ không liên quan? Hôm nay mày chết chắc "
Dương bật chế độ lạnh lùng, khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt chim ưng sắt bén nhìn về phía 3 tên đứng đôi diện, anh bẻ khớp tay vài cái, xoay xoay cổ kêu rắc rắc. Nhìn thân hình cao lớn và khuôn mặt hắc ám kia làm cho Lưu Hắc Tâm hơi bất an lo sợ, hai tên đàn em cứ lay lay tay hắn, thôi bỏ chạy là thượng sách.
" Tha cho tụi bây " nói rồi Lưu Hắc Tâm tay trong tay với 2 tên đàn em rồi cao chạy xa bay.
Bọn chúng đi rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm :
" Cảm mơn cậu, làm tôi sợ hết hồn "
" Ừm, sau này sẽ không có ai bắt nạt chị nữa, có em ở đây " Nói rồi Dương nhếch một bên lông mày, sau đó vác balo trên vai rồi đi về phía lớp học.
" Ê ai vậy ? " Phương Yến khều khều tay cô, trước đến nay cô vẫn chưa biết chuyện Xuân Nghi có em trai cùng cha khác mẹ.
" Em trai tao đó, ngầu không ? "
Cô mỉm cười nhìn bóng lưng đã đi xa. Cô cảm thấy vô cùng vui vẻ vì có một người họ Mai mà không hắc hủi cô.
[...]
Tan học, cô cùng Giang Thần Xuyên, Phương Uyên, Phương Yến đi bộ ra cổng trường. Cổng trường vô cùng đông đúc, chẳng hiểu hôm nay sao lại đông hơn. Cô ngóng qua ngóng lại nhìn, một người con trai đang đứng dựa lưng vào cửa chiếc xe hơi đậu sau lưng. Bóng hình quen thuộc, mái tóc đen và dài của anh bay từng nhịp theo gió thổi, nhìn thấy cô, anh mỉm cười. Đứng từ xa, cô liền nhận ra anh. Xuân Nghi vui vẻ chạy vèo đến, chen qua hàng trăm người mà bay thẳng vào lòng anh.
Anh cũng dang tay đón nhận, ôm cô vào lòng. Mùi hương nam tính quen thuộc phộc vào mũi cô. Mới có mấy tiếng không gặp thôi mà cô cảm thấy nhớ anh vô cùng, nếu lỡ xa nhau cô không biết phải sống sao.
Cô ngước mặt lên nhìn anh, cười hỏi :
" Anh không bận sao mà đến đón em ? "
" Hôm nay anh được về sớm, nhớ bé quá nên đến đón " Anh cúi đầu cười đôn hậu nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu cô.
Bé - Vợ - Phu Nhân - Em Yêu - Cục Cưng là những cái tên Hàn Thất Bát dùng để gọi Xuân Nghi.
Hai người show ân ái trước cổng trường, cảnh ngọt ngào này khiến mọi người phải dừng bước để ngắm nhìn, họ quả thật vô cùng, vô cùng hạnh phúc.
Lúc này, Lưu Hắc Tâm cùng hai tên đàn em của mình đi ra về, bước đến cổng trường thì ăn phải cơm chó ngập mồm.
" Ê bây, nhỏ đó nhìn quen quen " Lưu Hắc Tâm nheo mắt nhìn về phía Xuân Nghi đang được Hàn Thất Bát ôm vào lòng.
" Hình như nhỏ hồi sáng đại ca ghẹo đó "
" Đù, có bạn trai luôn, lái xe Bugatti luôn kìa bây, hổm giờ đòi ông bà già nhà tao mua cho chiếc đó mà ổng bả chưa mua nữa "
" Mà khoan... đại ca, nhìn thằng đó quen lắm luôn "
" Hửm? để tao coi coi " Lưu Hắc Tâm nhìn anh quả thật rất quen, hình như gặp ở đâu đó rồi, nhưng mãi vẫn không nhớ ra được.
" Hàn thiếu gia với Xuân Nghi kìa !! "
" Lãng mạn quá, hai người họ yêu nhau gần 3 năm trời rồi đó, ghê thiệt "
Lưu Hắc Tâm ngóng lỗ tai lên nghe ngóng cuộc đối thoại giữa 2 người nữ sinh đứng bên cạnh. Hắn nhớ ra rồi, là Hàn Thất Bát - con trai duy nhất của Hàn gia!
Tự nhiên Lưu Hắc Tâm cảm thấy rùng mình, vội chạy ngay đi trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn. Vừa chạy thụt mạng ra khỏi trường nhanh mất có thể vừa cầu nguyện rằng Xuân Nghi sẽ không méc Hàn Thất Bát việc hắn đã làm sáng nay. Đừng mà, Lưu Hắc Tâm này chưa muốn chết !!