" 3 người có biết gắp không thế? " Xuân Nghi đứng bên cạnh bất lực hỏi, đã xài gần hết xu rồi vẫn không gắp được con nào, thà lấy số tiển đó mua gấu bông ở ngoài còn có ý nghĩa hơn.
" Từ từ, anh sắp gắp được rồi đây " Hàn Thất Bát chăm chú
sau khi xài được gần hết xu, cuối cùng họ cũng đã gắp được một con.
Xuân Nghi, Phương Yến, Mộc Tuyết vui vẻ ôm con gấu bông trong tay.
" Chơi ở đây chán quá, chúng ta đến khu vui chơi đi " Phương Yến háo hức đề nghị.
" Dạ được đó! em muốn đi tàu lượn siêu tốc !! " Mộc Tuyết cũng háo hức không kém.
" Vậy chúng ta đi thôi, Mộc Tuyết đi cạnh chị nào, kẻo lạc đấy " Xuân Nghi nói.
Thế là 3 ba người tung tăng đi ra khỏi trung tâm thương mại, ai cũng náo nức vì ai cũng thích chơi mấy trò mạo hiểm như thế. Còn Hàn Thất Bát, Tư Quốc Anh, Cố Minh, mặt ai cũng tái mét, họ ngậm ngùi nuốt nước bọt và tỏ ra mình mạnh mõe.
Hàn Thất Bát lái xe đến khu vui chơi, tụi con gái háo hức chạy vào trước mua vé.
Vừa lên tàu lượn siêu tốc, cài dây an toàn xong thì bọn họ ngồi đợi máy khởi động, Xuân Nghi háo hức ngồi ngó tới ngó lui, nhìn qua Hàn Thất Bát đang ngồi bên cạnh, thấy khuôn mặt anh đờ đẫn như người mất hồn, mồ hôi bên thái dương cũng tuông ra chút ít.
" Sao thế? anh sợ hả?? " Xuân Nghi nhịn cười hỏi, Hàn Thất Bát xưa nay cô biết không sợ trời không sợ đất, hôm nay lại sợ chơi tàu lượn siêu tốc.
" Làm.. làm gì có, em nghĩ nhiều rồi " Thất Bát quay mặt sang hướng khác tránh ánh mắt của Xuân Nghi.
Bỗng máy khởi động, RẦM lên một tiếng, tàu lượn bắt đầu phóng đi với tốc độ bàn thờ, Hàn Thất Bát một tay nắm chặt tay Xuân Nghi, một tay nằm chắc vào lan can, mắt nhắm chặt lại. Xuân Nghi đang háo hức nhìn sang anh, quả thật vô cùng buồn cười.
Không chỉ riêng Hàn Thất Bát, Tư Quốc Anh mặc dù rất sợ nhưng vẫn cố gắng quan tâm cô em gái nhỏ, Cố Minh hai tay nắm chặt lấy tay Phương Yến, miệng liên tục phát ra những câu vô nghĩa :
" Áaaaa kfjdjd*#&# jdsjkd "
Phương Yến kiểu : trời ơi cái quần què dì dẫy??
Hình ảnh nam thần soái ca lạnh lùng thường ngày của các anh đâu rồi?? Tất cả đều bằng 0 khi chơi mấy trò mạo hiểm như thế này.
Gần nữa tiếng sau, trò chơi kết thúc, bọn họ người háo hức người mệt mỏi bước xuống.
" Anh có sao không ? " Xuân Nghi đỡ tay Hàn Thất Bát choàng qua cổ mình, diều anh đi xuống.
" Anh không sao... ọe " câu trước nói không sao thì câu sau anh xém nữa làm một bãi nôn.
Xuân Nghi cười trên nỗi đau của người khác rồi cũng nhanh chóng đưa Hàn Thất Bát đến ghế đá đặt gần đó, mọi người cũng ngồi cạnh họ.
" Không chơi được thì nói ngay từ đầu đi, tỏ ra mạnh mõe làm gì chứ " Xuân Nghi cười đểu nhìn Hàn Thất Bát đang say sẩm mặt mày.
" Ai nói anh chơi không được... ọe " anh cứ ôm ngực ọe ọe như phụ nữ ốm nghén.
[....]
Sau một ngày đi chơi mệt mỏi, cuối cùng ai cũng về nhà nấy. Về đến nhà thì Hàn Thất Bát đã khôi phục được sự mạnh mẽ lạnh lùng rồi chứ không còn khi lúc ở khu vui chơi.
Cô chào mọi người đang ngồi ở phòng khách rồi đi lên phòng. Vừa mới bước vào, tiếng đóng cửa mạnh ở đằng sau vang lên. Cô quay đầu lại, là Hàn Thất Bát đóng cửa, mặt lại hầm hầm, lại lên cơn gì nữa đây?
" Anh làm gì đấy ? "
" Lúc nãy ở khu vui chơi, em dám nói anh cố tỏ ra mạnh mẽ "
Cô tròn mắt nhìn, chỉ vậy thôi mà cũng giận hả?? Con gái thật khó hiểu... à nhầm, con trai thật khó hiểu.
" Em đùa thôi mà, anh quan tâm làm gì chứ? " Cô mệt mỏi để túi xách lên bàn.
" Ọe... " bỗng nhiên Hàn Thất Bát lại có dấu hiệu giống lúc nãy.
Nghe thấy tiếng anh, cô lo lắng hỏi han :
" Anh lại bị sao nữa thế?? không phải lúc nãy còn bình thường sao ?? " vừa nói cô vừa vuốt vuốt ngực anh.
" Anh hình như có thai rồi, em phải chịu trách nhiệm "