" Cô lại muốn làm cái gì nữa? tránh ra cho tôi đi về " nó nhăn mày, chen vào họ để đi về, nhưng Mẫn Kim Phương lại đẩy nó về khiến lưng nó đập vào bồn rửa tay.
Cơn đau truyền từ lưng đến khiến nó nhăn mặt, hai tay chống lấy bồn rửa tay để đứng vững lên, lúc này, Mẫn Kim Phương tiến đến, nâng cầm nó lên giở giọng châm chọc :
" Mày biết không, nếu mày không xuất hiện thì người bên cạnh anh Thất Bát là tao! LÀ TAO!! " ả gắt giọng, nhéo cái cằm nó bằng lực rất mạnh, khiến nó đau đớn dùng tay đẩy ả ra.
" Hàn Thất Bát căn bản không yêu cô, nếu tôi không xuất hiện thì anh ấy mãi mãi sẽ không yêu cô " nó nghiêm túc nói cho Mẫn Kim Phương nghe.
" Hahahaha, mày nín đi, tất cả là tại mày, đừng có nói đạo lí gì ở đây hết "
" Nghe nói anh Thất Bát thích mái tóc dài của mày lắm nhỉ? " ả ta nói bằng giọng vô cùng ghê sợ.
" Cô.. cô muốn làm gì? "
[.....]
Ở Hàn Gia, tại phòng của Hàn Thất Bát, đã 4 giờ chiều rồi nó vẫn chưa về, hắn có chút cảm giác lo sợ, hắn mới gọi điện thoại cho nó.
" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được... "
Hắn bất an, cái cảm giác lo sợ bồn chồn không thôi, gọi điện cho Phương Yến, hên là lúc trước hắn có lưu danh bạ.
[ Ai vậy? ]
[ Là tôi, Xuân Nghi đâu ? ]
[ Em đâu biết, hôm nay nó không có đi cùng em ]
[ Chết tiệt... ] hắn quát lên một câu rồi tắt máy, vội vàng lấy chiếc áo khoác đang nằm trên chiếc ghế lao như bay ra khỏi nhà.
Ngoài cổng, hắn thấy một bóng người nhỏ nhắn lấp ló ở bụi cây bên ngoài cổng.
" Ai vậy? "
" Là... là em, bạn học của Xuân Nghi, Xuân Nghi có ở nhà không ạ" thì ra là Phương Uyên, cô nàng rụt rè trả lời.
" Không có, tôi đang định đến trường tìm đây "
" Sao? Xuân Nghi không có ở nhà? vậy đi đâu được chứ, em hẹn cô ấy đi uống trà sữa vì đã giúp em mắng mấy tên lưu manh khối 10, hôm nay cô ấy trực nhật nên em mới đứng ngoài cổng chờ, đợi mãi đến giờ không thấy Xuân Nghi đâu, nên em mới lên lớp tìm thử, một bóng người cũng không có, em lo quá nên mới chạy đến đây... " cô nàng lo lắng kể lại.
" Cái gì? lưu manh khối 10, là đứa nào " hắn nghi ngờ chắc là mấy tên đó làm rồi.
" Em cũng không biết, tụi nó có 3 tên, tên cầm đầu đẹp trai lắm, có đeo cái khuyên tai và xỏ khuyên mũi, trên cổ còn có hình xăm dài.. " Phương Uyên miêu tả lại hình dáng của thằng Dương.
Hắn không nói gì, nhanh chân lên con xe đắt tiền rồi chạy thẳng đến trường học.
Trường học lúc này vắng tanh, chỉ nghe thấy tiếng gió với những tán lá cây rì rào, hắn chạy trên hành lang, gọi to tên nó :
" Xuân Nghi! em ở đâu ? "
Hắn tìm ở dãy lớp nó, phát hiện nhà vệ sinh bị khóa.
" Xuân Nghi, em có trong đó không?? "
" Có.. " giọng nói yếu ớt của nó vang lên rất nhỏ, đủ để hắn nghe thấy.
Nghe thấy tiếng nó, hắn vừa vui mừng vì lo sợ, hắn lùi lại mấy bước, sút một cú mạnh vào cửa khiến cánh cửa bị văng ra, tìm kiếm xung quanh, thấy trong một góc nhỏ, nó đang ngồi co rúm trong đó, cả người ướt nhem, trên mặt còn có vài vết bầm, còn có... một đống tóc bên cạnh nó không xa nữa.
Trái tim hắn có một cái gì đó nhói đau, cục cưng mà hắn cưng như trứng hứng như hoa lại thành ra như thế này, còn cả mái tóc dài mà hắn thích nhất nữa, ĐM hắn thề ai làm ra chuyện này hắn sẽ khiến người đó sống không bằng chết.
Hắn vội vàng chạy đến ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu nó vỗ về :
" Không sao.. có anh ở đây rồi "
Lúc này, nó òa lên khóc, vùi đầu vào ngực hắn mếu máo :
" Tiểu Bát.. hức hức.. tóc của em.. mái tóc mà anh thích nhất bị cắt rồi.. "