Mùa đông bất tri bất giác lại tới, Trần Túy ôm lò sưởi, ngồi bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi dày đặc, nghe thấy tiếng pháo nổ mơ hồ truyền đến.
Sau khi Trần Kiều Kiều cầm ngọc bội, như nguyện trở thành chính phi của Triệu Quy, hôm nay là ngày bọn họ thành thân.
Thất Nhất cầm áo choàng khoác lên cho Trần Túy: "Công tử, cẩn thận coi chừng cảm lạnh."
Trần Túy ôm lấy áo choàng, tầm mắt vẫn dừng ở ngoài cửa sổ, hồi lâu, y chậm rãi nói: “Thất Nhất, chúng ta rời đi kinh thành đi.”
Thất Nhất nhìn không thấy sắc mặt của y, thầm nghĩ, chẳng lẽ công tử còn ái mộ Tam hoàng tử, không nở thấy Tam hoàng tử thành thân với người khác, nên muốn rời khỏi nơi thương tâm này sao?
Nhưng công tử rõ ràng đã nói với hắn là y không yêu Tam hoàng tử...
Vì sao công tử lại thích Tam hoàng tử chứ? Gã ta có gì tốt? Chưa kể trước khi cưới Trần Kiều Kiều đã có mấy phòng thiếp thất thông phòng nữa.
Trần Túy cắt đứt suy nghĩ lung tung của hắn: “Bây giờ con út trong nhà là Trần Kiều Kiều cũng đã lập gia đình, chỉ còn lại tôi đã lớn rồi lại không dễ nhìn, huynh nói coi phụ thân tốt của tôi sẽ tìm người nào cho tôi?”
Còn chưa nói xong lại ho khan vài câu, chậm lại một lúc, y lại tiếp tục nói: “Cho dù tìm được một người không tệ lắm, thì thân phận nam nhân của tôi nên giải thích với người ta thế nào đây? Vậy nên Thất Nhất, chúng ta rời khỏi kinh thành đi, đi vân du tứ hải, hoặc là tìm một địa phương giống như làng đào hoa, rồi cày ruộng trồng rau, sống qua những ngày khoái hoạt như thần tiên.”
Nói xong, trong đầu y liền hiện ra hình ảnh như thế, mặt mày cong cong, quay đầu, hỏi: “Được không?”
Thất Nhất làm sao không động tâm đây, chỉ là: “Công tử, thân thể không tốt, đi xa mệt nhọc quá vất vả.”
Hắn vừa nghĩ đến những ngày công tử miêu tả, liền nhịn không được nghĩ, lúc đó ở bên cạnh công tử chỉ có một mình hắn, thật sự quá mức hấp dẫn.
“Chuyện này không cần lo lắng, thân thể tôi yếu là bởi vì độc. Mẫu thân có để lại cho tôi thuốc giải, sau khi uống vào sẽ không sao nữa huynh yên tâm.”
Trần Túy có hơi bất đắc dĩ, Thất Nhất đối với y thật sự quá mức trung thành, y cũng sợ nếu tỏ tình với Thất Nhất, chắc chắn y sẽ bị từ chối: “Công tử, thuộc hạ không dám.”
Ở trong phủ Thượng thư làm cái gì cũng không tiện, Trần Túy nghĩ chờ y và Thất Nhất cả hai cùng rời đi, đến lúc đó y muốn làm cái gì cũng không cần băn khoăn thêm nữa.
Hừ, dù sao cuộc đời còn dài, y sẽ cố gắng trêu chọc Thất Nhất, cho tới khi nào hắn không chịu nổi nữa mới thôi!
Sau ngày đó, Trần Túy liền để cho Thất Nhất đem vật phẩm quý giá trong phòng đều mang đi, tuy nói y chỉ là con của vợ lẽ, nhưng phủ Thượng thư cũng không đến mức bạc đãi y.
Cuối cùng, hai người mang theo một khoản bạc lớn lặng lẽ rời khỏi kinh thành.
Lại không biết ngày hôm sau, sẽ có người đang điên cuồng tìm kiếm Trần Túy.
Làng Mai Gia là một ngôi làng nhỏ dựa vào núi và nước, hai tháng trước, một ngôi nhà tre mới được xây dựng ở góc làng, nơi hai người trẻ tuổi đang sinh sống.
Cái người cao lớn kia luôn nghiêm mặt, chỉ lộ ra dịu dàng với tiểu công tử tuấn tú ở cùng hắn.
Hai người như hình với bóng, nhìn vô cùng xứng đôi, người trong thôn hoài nghi bọn họ là hai vợ chồng son. Phu phu ân ái như vậy thật sự là rất hiếm thấy, nhưng mọi người cũng đều chúc phúc cho bọn họ, một ít tiểu cô nương có khi còn cảm thán sao nam nhân đẹp luôn ở bên nhau thế?
Nhưng một số ít người, ví dụ như con gái của trưởng thôn Mai Như, nàng ta không hiểu tại sao cả hai người bọn họ lại ở bên nhau.
Mai Như nghĩ, nam nhân nên ở bên nhau với nữ nhân, mình và tiểu công tử kia mới xứng đôi nhất, làm sao có thể để cho công tử ôn nhuận như ngọc kia và một nam nhân cứng nhắc đó ở bên nhau được chứ?
Nàng ta không phục.
Trần Túy và Thất Nhất lúc ra khỏi cửa còn trực tiếp bị trêu chọc, bởi vậy bọn họ biết người trong thôn hiểu lầm.
Trần Túy đối với việc này không thèm để ý, y nghĩ một ngày nào đó cũng sẽ thành sự thật không phải sao. Mà Thất Nhất thấy công tử vậy mà không hề phản bác, suy nghĩ quá trời, cuối cùng chọn coi như không biết.
Hôm nay, Trần Túy đang vẽ tranh, chờ y vẽ xong tranh, lại phát hiện Thất Nhất ở bên cạnh ngẩn người.
“Thất Nhất, tôi vẽ đẹp không?”
Thất Nhất hồi thần lại, liền thấy Trần Túy đang cầm lấy bức tranh vừa vẽ xong cho hắn xem, người trên bức tranh kia... Là chính mình mà!!
Hắn lắp bắp: “Vẽ rất đẹp, rất đẹp.” Thì ra trong lòng công tử hắn lại đẹp như vậy sao?. Ngôn Tình Sắc
“Nói đi, huynh vừa cái nghĩ gì đó?” Trần Túy đặt bức tranh trở lại bàn, ôm lò sưởi ngồi xuống.
“Công tử, hôm nay trên trấn có một lễ hội hoa đăng, nghe nói rất náo nhiệt.” Hơn nữa hắn nghe nói, lễ hội hoa đăng là ngày mọi người bài tỏ với người mình yêu, rất nhiều người muốn có người yêu sẽ chọn đến đó kết đôi đi chơi.
Hắn không nghĩ mình sẽ bài tỏ tâm ý của mình cho công tử biết, nhưng lại muốn cùng y ra ngoài ngắm đèn hoa đăng.
“Vậy tối nay chúng ta đi xem thử.” Trần Túy nội tâm chỉ nói, nếu mình không đề cập trước, thì Thất Nhất lại phải rối rắm một phen.
Màn đêm buông xuống, Trần Túy khoác một chiếc áo choàng đỏ rực, cùng Thất Nhất đến trấn.
Trấn treo đầy hoa đăng, ven đường bày các loại quầy hàng nhỏ, phồn hoa náo nhiệt. Chỉ cần nhìn thấy tình cảnh này thôi, trong lòng cũng sẽ bị bầu không khí này lây nhiễm, thêm mấy phần sung sướng.
Trần Túy giữ chặt tay Thất Nhất, vừa đụng phải Thất Nhất liền rụt trở về: “Nắm lấy, nhiều người, phòng ngừa bị lạc mất.”
Thất Nhất lúc này mới nắm lấy tay y, Trần Túy đan vào, cùng Thất Nhất một mươi ngón tay đan vào nhau. Bàn tay của Thất Nhất lớn hơn tay y rất nhiều, đặc biệt ấm áp, tay y tựa như bị một cái lò sưởi vây quanh vậy.
Thất Nhất có chút phiêu, đi đường đều là bị dẫn, hắn không thể dừng suy nghĩ: “Tay công tử thật nhỏ, và mềm mại, không giống tay mình đầy sẹo.”, “Nắm tay thì nắm tay, công tử vì sao phải đan mười ngón thế? Hắn có nên hiểu nó có ý nghĩa khác không?”, “Tim đập thật nhanh quá, may mà đường đi náo nhiệt, công tử hẳn là không nghe thấy đâu.”
Thẳng đến khi một miếng bánh ngọt được nhét vào miệng, Thất Nhất mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại.
Tiếp theo, hai người bọn họ vừa đi dạo vừa mua đồ, Trần Túy lúc thì mua các loại bánh ngọt, lúc thì lại thích hồ lô đường phèn bên kia, đối với các loại đồ trang sức nhỏ cũng rất có hứng thú.
Thất Nhất đi theo phía sau trả tiền, hắn cùng Trần Túy đều là lần đầu tiên trải qua, thấy Trần Túy chơi vui vẻ, hắn liền không kiềm được nhếch khóe miệng.
Trần Túy đem cả con phố dạo một vòng, chỉ thiếu một chuyện cuối cùng —— thả đèn sông.
Hắn và Trần Túy mỗi người có một chiếc đèn lồng thả lên sông, mỗi người viết tâm nguyện trên tờ giấy, rồi bỏ vào trong đèn, để những chiếc đèn tràn ngập những mong muốn tốt đẹp trôi dạt theo dòng nước.
Trên đường về nhà, Trần Túy chơi đến mệt mỏi, Thất Nhất cõng y về nhà.
Trước khi Tần Túy ngủ, y nói với Thất Nhất: “Huynh có biết trên đèn lòng tôi viết cái gì không?”
“Viết cái gì?”
Thất Nhất hồi lâu không nhận được đáp lại, cảm nhận được trọng lượng trên vai, biết Trần Túy ngủ mất rồi.
Thất Nhất cười khẽ, bất đắc dĩ lộ ra sự dịu dàng.
Hắn cõng công tử của mình, bước chân rất ổn định, dưới ánh trăng, từng bước từng bước, hướng về phía nhà bọn họ.
Lúc này, phủ Tam hoàng tử.
“Còn vẫn chưa tìm ra? Một người đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất? Ngay cả một nữ nhân yếu đuối cũng không tìm được giữ các người lại làm chi nữa!” Triệu Quy hung hăng ném chén trà.
“Điện hạ, ngược lại tra ra thị vệ Thất Nhất của Trần tiểu thư... Chỉ thẩy hắn đang ở bên cạnh một công tử tuấn tú.” Trong số những người đang quỳ thì thầm nói.
“Tên thị vệ kia tên là Thất Nhất?” Triệu Quy nhớ tới kiếp trước, lúc gã lâm vào tình thế tuyệt vọng, chính là trắc phi mà gã chưa bao giờ để ý giúp gã chắn kiếm. Chính gã còn nhớ rõ tên thị vệ này, sau khi Trần Túy chết, hắn ta nhờ chiến đấu mà sống sót. Thị vệ nhất quyết muốn giật lấy thi thể của Trần Triệt từ gã ta…
“Các người đi tra một chuyện.” Triệu Quy nghi ngờ công tử tuấn tú kia chính là Trần Túy.
Phân phó xong, Triệu Quy lại nhắm mắt lại, tại sao, kiếp này lại khác với kiếp trước chứ?
Ai mà biết được sau trọng sinh gã đã hạnh phúc đến nhường nào, nhưng người thành thân lại từ Trần Túy biến thành Trần Kiều Kiều, nghe tin Trần Túy mất tích đã giáng cho gã một đòn cực kỳ nặng.
Cho dù cuộc đời này có khác biệt gì đi nữa, gã nhất định sẽ tìm được Trần Túy và đối xử tốt với y.