- Ồ?
Tây Môn Soái sững sờ, làm gì vậy, giả chết vào lúc này à?
Đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu khác thưởng, vòng càn khôn cảnh báo. Chỉ thấy một đạo huyết tiễn đó thẫm từ vách đá bay xuống, Tây Môn Soái kinh hãi, không tốt, quên mất tên vương bát đản này còn có một sư muội. Tây Môn Soái kiến thức rộng rãi, biết rõ đạo huyết tiễn này thoạt nhìn bình thường, nhưng người thi pháp lại dùng tâm phách luyện chế, một khi dính phải, xâm nhập vào huyết mạch của mình, nghĩ tới hậu quả liền không chịu nổi.
Đạo hữu chết bần đạo không chết là được, Tây Môn Soái vội vàng dùng vòng càn khôn đón đỡ, huyết tiễn chui vào trong vòng càn khôn. Một nữ tử vóc người xinh đẹp từ trên vách núi hạ xuống, bởi vì huyết tiễn không thể thu hồi, cho nên tu vi của nàng cũng có chút hao tổn. Trong lòng Tây Môn Soái thầm cười khổ, cổ kiếm mất linh, bây giờ ngay cả vòng càn khôn cũng mất linh. Mặc dù tu vi của cô gái này chỉ mạnh hơn Lâm Phiền một chút, nhưng người ta là Huyết Ảnh tông, tất cả pháp bảo và pháp thuật của tà tông vốn dĩ đều khó lòng phòng bị.
Lại liếc nhìn Lâm Phiền, chỉ thấy đối phương vẫn còn giữ vững trạng thái thi thể, rõ ràng không định tham dự trận chiến lần này. Tây Môn Soái tâm niệm chợt động, lấy ra viên hồng ngọc, nữ tử kinh hãi, quát:
- Huyết Diệu thạch, tặc tử giết người cướp của…
Tây Môn Soái vội vàng sửa lại:
- Ta chỉ lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi. Viên Huyết Diệu thạch này cũng là do các ngươi đánh lén Bắc Hải Chân Nhân mới có.
- Hừ!
Nữ tử chuẩn bị ra tay.
Tây Môn Soái phất tay một cái, viên Huyết Diệu thạch bay đi, rơi lên người Lâm Phiền, sau đó cười nói:
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài.
Dứt lời, thân người nhẹ nhàng lướt đi.
Bỏ mẹ rồi, Lâm Phiền cấp tốc quyết định, cầm viên Huyết Diệu thạch trong tay bỏ chạy, nữ tử lại “hiến máu” lần nữa, huyết độn đến bên cạnh Lâm Phiền, Lâm Phiền kinh hãi, ném tờ phù chú đã chuẩn bị sẵn ra:
- Định Thân phù.
Định Thân phù này quá yếu, chủ yếu là dùng cho quỷ hồn và phàm nhân, tác dụng đối với người tu chân lại không lớn, chẳng qua dưới một vài tình huống thì tác dụng của nó rất lớn. Ví dụ như vừa rồi nam tử kial àm phép, dán một tấm định thân phù lên, liền cưỡng chế quá trình làm phép của hắn. Nữ tử vừa định thân, liền vươn tay chụp vào Lâm Phiền. Lâm Phiền dán lên người mình một tấm phù chú, toàn thân bao vây trong một tầng nhan thạch, nhưng không ngờ một trảo kia của nàng lại phá vỡ cả nham thạch. Lâm Phiền không khỏi cười khổ, quá hung tàn rồi.
Hắn chỉ có thể vung tay, ném Huyết Diệu thạch ra ngoài. Nữ từ vừa chộp tới thì Lâm Phiền cũng thay hình đổi vị, trao đổi vị trí với tảng đá. Nữ tử một kích thất bại, không rảnh chơi đùa với Lâm Phiền, liền xoay người phóng về phía Huyết Diệu thạch. Tây Môn Soái căn bản không chạy xa, Lâm Phiền vừa ném Huyết Diệu thạch ra, hắn liền hiện thân, bắt lấy Huyết Diệu thạch.
Tây Môn Soái hiển nhiên hiểu rất rõ về Huyết Ảnh tông, biết phương pháp huyết độn này hạn chế thời gian phát động, bây giờ kéo dãn cự ly, Tây Môn Soái liền dễ dàng lấy đi Huyết Diệu thạch, thân hình nhẹ nhàng bay lên, nói:
- Tiểu đạo hữu, đa tạ.
- Khách khí rồi.
Lâm Phiền vẫn chạy trốn.
Nữ tử đang chuẩn bị truy đuổi thì trên không trung truyền đến thanh âm, hiển nhiên là vì không có người chủ trận nên truy binh cũng sắp phá vỡ pháp trận, truy đuổi xuống dưới. Nữ tử đành phải buông tha Tây Môn Soái, cướp đường mà chạy.
Tây Môn Soái vừa chạy xa, cười ha hả lấy Huyết Diệu thạch ra, không khỏi cảm thấy kiêu ngạo vì vừa rồi bản thân nhanh trí. Thế nhưng, hắn vừa nhìn Huyết Diệu thạch, liền chảy mồ hôi lạnh, vận khởi chân khí một vòng, Huyết Diệu thạch liền biến thành một hòn đá nhỏ. Tây Môn Soái lập tức phát điên, đây là chướng nhãn pháp, chính mình lại bị một cái chướng nhãn pháp cấp thấp nhất lừa gạt. Thiên tài ba ngàn năm mới xuất thế một lần, vậy mà bị chướng nhãn pháp lừa gạt? Nhất định là hiểu lầm… Nhưng đây quả thật là một tảng đá. Tây Môn Soái cắn răng nhìn về phía Lâm Phiền biến mất, lẩm bẩm:
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài.
Lâm Phiền lặng lẽ bay trở về Liên Hoa sơn, lấy Huyết Diệu thạch ra nhìn một chút, đồ chơi này dùng như thế nào? Chân khí không thể thúc nhập, đưa lên trời quan sát thì phát hiện trong Huyết Diệu thạch có một giọt máu tươi du động. Đập Huyết Diệu thạch vào đá thì không sứt mẻ chút nào. Lâm Phiền thấy Bạch Mục đã bố trí xong trận thế ở Liên Hoa sơn, liền hô lên:
- Mọi người xem xem, đây là vật gì?
Diệp Vô Song và Cổ Nham nhận lấy nhìn một hồi, đều lắc đầu, Bạch Mục nhìn qua, khẽ hỏi:
- Chẳng lẽ đây là Huyết Diệu thạch?
Quả nhiên là đệ tử Thanh Nguyên tông, không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ.
Lâm Phiền vừa uống nước vừa hỏi:
- Huyết Diệu thạch là cái gì?
- Nghe đồn lúc thiên địa sơ khai…
Lâm Phiền cắt ngang:
- Trực tiếp một chút.
Bạch Mục gật đầu, nói:
- Tổng cộng có năm viên giống như Huyết Diệu thạch, chính xác là chìa khóa, nghe đồn là vật cần thiết để mở ra một nơi nào đó. Ngoại trừ Huyết Diệu thạch ra, còn có Nhật Diệu thạch, Tinh Diệu thạch, Nguyệt Diệu thạch, Thủy Diệu thạch. Huyết Diệu thạch là trấn giáo chi bảo của Huyết Ảnh tông, ba trăm năm trước trong tà đạo đại chiến, văn hiến ghi lại rằng Bắc Hải phái đánh chết hộ pháp giữ bảo của Huyết Ảnh tông, đoạt được viên Huyết Diệu thạch này, cũng không biết cụ thể thế nào, nhưng đây là hoài nghi do văn hiến ghi chép lại. Nguyệt Diệu thạch trong Ngũ Diệu thạch là bảo vật của ma giáo, có ba viên bất đồng. Ma quân đời thứ bảy từng bế quan ba năm, mưu toan luyện hóa Nguyệt Diệu thạch, nhưng cuối cùng không có kết quả. Cho nên theo ghi chép, Ngũ Diệu thạch không thể luyện hóa, chỉ là chìa khóa mà thôi. Chỉ có điều, ma giáo ngàn năm qua vẫn một mực tìm kiếm bốn khối diệu thạch khác, chờ sau khi có đủ Ngũ Diệu thạch sẽ giải bỏ câu đố trong đó.
Cổ Nham kinh ngạc vì lai lịch của Huyết Diệu thạch, hỏi:
- Ta thấy nên nhanh chóng giao vật này cho môn phái. Lâm Phiền, làm sao ngươi có được thứ này?
- Phiên Vân phong loạn đấu, tà nhân của Huyết Ảnh tông xuất hiện, ta liền đuổi theo hắn, cuối cùng nhặt được viên Huyết Diệu thạch này.
Lâm Phiền chẳng muốn giải thích nhiều.
Bạch Mục nghi vấn:
- Người của Huyết Ảnh tông làm sao biết Huyết Diệu thạch ở Tiểu Đông châu?
Lâm Phiền nói:
- Nghe nói bọn họ đánh chết Bắc Hải Chân Nhân, đạt được Huyết Diệu thạch này.
- A, Bắc Hải Chân Nhân nửa năm qua vẫn luôn ở Thiên Âm tự tại Tiểu Đông châu.
Người của tà phái đoạt Huyết Diệu thạch, lại gặp chuyện bảo bối xuất thế, cho nên muốn thuận tay đoạt luôn, nào ngờ cuối cùng lại bị Tây Môn Soái và Lâm Phiền hãm hại.
Cổ Nham nghi vấn:
- Tại sao Bắc Hải Chân Nhân lại ở Thiên Âm tự lâu như vậy?
- Bắc Hải Chân Nhân đời trước đã chết, bây giờ là con của Bắc Hải Chân Nhân đời trước, tư chất bản thân quá kém, lại tham luyến nữ sắc, bị Bắc Hải phái trục xuất. Phụ thân của Bắc Hải Chân Nhân có quan hệ với trụ trì Thiên Âm tự, ta nghĩ đây chính là nguyên nhân mà Bắc Hải Chân Nhân đến Thiên Âm tự.
Bạch Mục trả lời.
Diệp Vô Song nói:
- Bây giờ làm thế nào truyền thừa dòng dõi?
Phụ thân truyền vị cho con là cách làm nhất quán, nhưng môn phái tu chân rất nhanh liền thấy tệ nạn. Lão tử anh hùng mà con thì cẩu hùng, loại chuyện này quá thường gặp nên đa số môn phái tu chân đều tuyển chọn chưởng môn nhân từ trong những đệ tử ưu tú nhất, nếu mọi người cho rằng chưởng môn phải xuống đài, các trưởng lão sẽ đứng ra tuyên án công khai, làm chưởng môn thì không thể có đệ tử trực hệ, cho nên không có quyền thế gì.
Nhưng không ít môn phái tu chân vẫn dựa vào việc kế nghiệp cha, tư chất kém một chút thì mọi người còn có thể chịu được, nhưng vô cùng ngu dốt hoặc tham luyến nữ sắc, hung ác,… thì chính là đại húy kỵ. Có một vài chưởng môn truyền thừa, toàn gây rắc rối, dựa vào quyền thế mà khinh nam hiếp nữ. Đạo đức chắc là không thể di truyền, nhưng cũng là thanh gươm hai lưỡi, một khi môn phái truyền thừa cho đứa con đầy hứa hẹn, sẽ nhanh chóng phát dương quang đại. Lý do? Lão tử sẽ đem toàn bộ mọi thứ để lại cho con, sư phụ thì tuyệt đối không đem toàn bộ lưu cho đệ tử, ít nhất sẽ không chỉ để lại cho một đệ tử. Trong đám đệ tử có vài người không phục nhau, cũng là căn nguyên của việc nội loạn.