Phương Nghiên Duy tự thấy mình không phải là một người hiền lành.
Mấy cái kiểu kiểm điểm như này, dù cậu không viết được một ngàn, nhưng cũng đã viết hơn tám trăm bản.
Nhưng từ trước đến nay đều là " Không mặc đồng phục" " Chống đối giáo viên" "Đánh nhau ẩu đả", mấy đề tài này nói ra không thấy mất mặt thậm chí còn thấy có chút tự hào.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy một bài kiểm điểm khiếm nhã như vậy.
Chuông kết thúc tiết vang lên.
Thầy Trần vừa đi, Phương Nghiên Duy đã đứng dậy, vòng qua Hà Tuế Tuế, đá vào chân bàn của Lộ Chấp: " Tránh ra"
Khi sự kiêu ngạo độc đoán của Phương giáo bá đã lên đến đỉnh điểm, phàm nhân phải lập tức dẹp ra.
Phương Nghiên Duy quét qua xung quanh, đám bạn học vốn đang cười trộm, vội vàng quay đầu, cầm quyển sách, làm bộ học bài.
Bạn cùng bàn của Lộ Chấp chính là ủy viên học tập của lớp, tên là Từ Chính Nghĩa.
Cú đá vừa rồi của Phương Nghiên Duy, vừa vặn đá vào ghế của bạn học Từ Chính Nghĩa kia.
Từ Chính Nghĩa nhíu mày, đập bàn đứng lên, trợn tròn hai mắt, hiên ngang lẫm liệt: " Tôi, tôi có chút việc ở văn phòng"
Sau đó chạy vội vàng vào nhà vệ sinh, nước tiể* như sắp rớt ra đến nơi.
Phương Nghiên Duy hợp lý hợp tình chiếm lấy ghế, ngồi xuống bên cạnh Lộ Chấp.
Lộ Chấp đang ngồi ngay ngắn, cúi đầu, viết công thức đề toán lên trên giấy nháp.
Bộ dáng bình thản này, như thể mọt người đứng ngoài cuộc, căn bản không quan tâm đến động tĩnh chỗ bọn họ.
Ngón tay hắn thon dài cầm lấy chiếc bút, tốc độ tính toán trông rất nhanh.
Chỉ là chữ kiểu này....
Phương Nghiên Duy híp mắt, trông có khác gì người vượn không chứ.
Cậu hơi dịch ghế ra sau, ghế quẹt mạnh xuống đất, cậu quat đầu nhìn Lộ Chấp, cao giọng hỏi:" Tính toán xong chưa?"
"Còn một tờ đề kiểm tra nữa." Lộ Chấp nói.
"....." Mẹ kiếp.
"Cậu cho rằng tôi sẽ không dám đánh cậu sao?" Cậu thò tay nắm lấy cổ áo Lộ Chấp kéo lên,"Tôi cho cậu ngồi sao?"
Lực đạo trên tay cậu bỗng nhẹ đi.
Lộ Chấp đứng lên, cao hơn cậu.
Ngồi có vẻ ổn hơn.
"Tôi câu dẫn cậu?" Phương Nghiên Duy không quên phải hỏi chuyện chính, " Tôi câu dẫn như thế nào vậy?"
"Các cậu nói muốn hạ độc tôi." Lộ Chấp níu
Trong lớp nổi lên một tràng nghị luận.
Phương Nghiên Duy cảm thấy nếu hỏi tiếp, cậu có thể tức chết trước.
Ngày hôm qua cậu mới nằm trên giường của Lộ Chấp, đánh củng không thể đánh, chỉ muốn làm chút hành động nhỏ giáo huấn hắn chút thôi.
Cậu ôm lấy cổ Lộ Chấp, kéo người về phía mình, dán vào tai hắn, gằn từng chữ nói "Tôi đấy thấy cậu chướng mắt mới đúng."
Chuông reo vào lớp.
Phương Nghiên Duy trở lại chỗ ngồi của mình.
"Phương ca, gan dạ quá, cậu dám khiêu chiến cậu ta à." Hà Tuế Tuế nghiêng người nói.
Phương Nghiên Duy nghe thấy giọng nói của cậu ta, nhớ tới người khởi xướng vụ án oan uổng này còn một người nữa.
"Chỉ là một tên mọt sách thôi mà, tôi không thể ngang ngược với cậu ta sao?" Cậu hỏi tiếp, '' Cậu vừa rồi sao không hé răng câu nào vậy."
"Không giấu gì cậu, Phương ca, con người tôi có chút sợ giao tiếp xã hội, tan học không thích nói chuyện, chỉ có lúc trong lớp và trên mạng xã hội mới hoạt ngôn thôi.
Phương Nghiên Duy: "..."
Lớp học này chắc bị bệnh nặng hết rồi
Như vậy xem ra, Lộ Chấp ngược lại cũng coi như là một người bình thường.
Chỉ là một học sinh giỏi đầu gỗ thích cấu trạng mà thôi.
Lúc nãy mới gặp qua một lần, Lộ Chấp chắc sẽ không có thành kiến với cậu đâu.
Xem ra, vừa rồi có lẽ là một tai nạn.
Cậu nằm sấp trên bàn học muốn ngủ, vừa cúi đầu, đã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người mình.
Lộ Chấp đang tính đáp án trên giấy, đầu bút ngưng lại, cảm giác được động tĩnh ở hàng ghế trước.
Thiếu niên tóc nâu nhạt từ tư thế nằm sấp, đổi thành tư thế ngồi, duỗi thắt lưng, nhắm mắt lại, ngửa ra sau, gối đầu lên quyển sách của hắn.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính chiếu vào, làm cho sợi tóc màu nâu nhạt của thiếu niên có chút ánh đỏ, chiếc cổ trắng nõn ẩn giấu thấp thoáng trong cổ áo đồng phục, vết thương trên má khiến làn da càng thêm trắng hơn.
Một con cáo đỏ xinh đẹp, có làm cách nào cũng không thể giấu được cái đuôi đang ngoe nguẩy.
Nhìn thì đẹp nhưng tiếc là nó quá kiêu và không đủ an toàn.
Phương Nghiên Duy không chút do dự quay đầu nhìn Lộ Chấp từ trên xuống dưới, cuối cùng phát hiện trên cổ tay trái của Lộ Chấp có một chuỗi hạt gỗ được cuộn thành mấy vòng.
Đeo mấy thứ già cỗi như này, là muốn khai sáng chuyện học hành, muốn xuất gia sao?
Phương Nghiên Duy ngáp một cái," không cẩn thận" đụng rơi quyển sách đang ở góc bàn Lộ Chấp, xoay đầu trở về.
Tiết học này là Vật lý, giáo viên yêu cầu vẽ sơ đồ phân tích lực.
Phương Nghiên Duy vẽ lung tung mấy hình người lên trên giấy, cuối cùng vươn tay mượn Hà Tuế Tuế cục tẩy.
Hà Tuế Tuế ném một nửa cục tẩy bụi bặm của mình vào lòng bàn tay cậu duỗi ra
Phương Nghiên Duy hoảng sợ, vội vàng ném lên bàn: "Cậu không có cái gì mới được sao?"
" không.'' Hà Tuế Tuế tự hào nói," Đây là cục tẩy tôi mua hồi mẫu giáo, nó đã cùng tôi lớn lên, không bao giờ mất."
"..." Phương Nghiên Duy rút một tờ giấy ra, cách một tờ giấy cầm cục tẩy lên, xóa sạch người diêm trên tờ giấy.
"Người Miêu Cương cậu sạch sẽ à?" Hà Tuế Tuế hỏi.
" Không, tôi bị dị ứng với các sản phẩm cao su." Phương Nghiên Duy lau xong mấy hình vẽ hoạt hình, đẩy cục tẩy trở về.
Giáo viên dạy vật lý họ Vương, là giáo viên chủ nhiệm lớp 12(2)
Cô Vương đã thấy qua Phương Nghiên Duy một lần trong văn phòng ngày hôm qua, hôm nay lên lớp gặp lại vị giáo bá nhảy dù này có chút kiêng kỵ.
Nhưng Phương Nghiên Duy không đánh người, cũng không làm khó dễ người khác, chỉ im lặng ngồi trên ghế của mình vẽ tranh, bút trong tay rơi xuống mấy lần, nhưng nhặt rất chậm rất cẩn thận, cái gì xấu cũng không làm.
Cô Vương rất áy náy, cảm thấy bản thân cô lúc trước không nên phán xét học sinh mình như vậy.
Sau khi hoàn thành lớp vật lý, là đến giờ giải lao dài 30 phút của trường trung học Lộ Tự.
Tiếng chuông tan học vang lên, cô Vương cầm sách, đi ra khỏi phòng học, Lộ Chấp lấy từ trong ngăn kéo chiếc thẻ trực của hội học sinh đeo lên cổ, đứng..."
Không đứng được.
Lộ Chấp: ".."
Hắn cúi đầu nhìn xuống chân bàn, mặt không đổi sắc trầm mặc, khóe miệng bị ép thành một đường thẳng.
"Đi thôi, Tuế Tuế." Phương Nghiên Duy đẩy cùng bàn mới đúng dậy, cất cao giọng nói: " Ra ngoài với tôi một chút, đi tham quan trường mới."
Ánh mắt cậu và Lộ Chấp giao nhau giữa không trung, một người bình tĩnh thâm thúy, một người khinh thường, khiêu khích.
Phương Nghiên Duy nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười với Lộ Chấp, rồi cùng Hà Tuế Tuế ra khỏi phòng học.
"Cậu cười với cậu ta?" Hà Tuế Tuế nghi hoặc.
"Tôi tìm cho cậu ta chút phiền toái thôi." Phương Nghiên Duy nói.
Con mọt sách có thể sẽ tức giận, vừa rồi còn thoáng cười vào mặt hắn một chút.
Hà Tuế Tuế trong lúc ra chơi này giống như có chút sợ xã hội thật, hỏi một câu đáp một câu, Phương Nghiên Duy chỉ để cậu đi cùng, tự mình nhìn lung tung.
Cậu đẹp trai, trên mặt còn mang thương tích, đi ngang qua cửa sổ các lớp, luôn có người quay đầu lại nhìn cậu.
Trung học Lộ Tự không tính là lớn, bốn tòa nhà giảng dạy, trong khuôn viên trường trồng rất nhiều loại cọ to thường thấy ở đảo này.
ĐI ngang qua phòng học của lớp nào đó, màn hình máy chiếu sáng lên, trên đso đang ghi một chủ đề « điều chỉnh tâm lính, không sợ thất bại».
Hà Tuế Tuế nhìn thêm vài lần: " Tám phương pháp điều chỉnh tâm tính này, tôi nhớ kỹ rồi, nhưng lại cùng cậu xem lại lần nữa vậy."
"Tôi không cần." Phương Nghiên Duy kéo khóe miệng.
Từ khi ba mẹ cậu ly hôn, mẹ kế tác oai tác quái nhiều năm, thực sự đã lâu lắm rồi không gặp được cái gì có thể khiến cậu rối ren gì đó.
"Trốn học sinh trực ban đi." Hà Tuế Tuế giống như thấy cái gì đó, kéo cậu đến một cái hành lang khác.
"Sao lại phải trốn?" Phương Nghiên Duy hỏi.
"Giữa giờ học dài sẽ có các ủy viên kiểm tra kỷ luật trong trường." Hà Tuế Tuế nói," Quy định đặc thù của trung học Lộ Tự, mỗi ngày sẽ có một học sinh trực ban khác nhau, đều là người của hội học sinh, mỗi học sinh sẽ có KPI 10 điểm, phát hiện ai không tuân thủ sẽ trừ một điểm hai điểm, trừ xong coi như kết thúc ngày trực."
Nội quy kỉ luật của trường học, Phương Nghiên Duy cũng từng xem qua, không xem trọng cho lắm.
"Cá nhân bị trừ hết 10 điểm,sẽ được thường cho đứng dưới cờ một lần." Hà Tuế Tuế nói
" Vậy các cậu cũng được thoáng đấy chứ." Phương Nghiên Duy nói:" Trừ hết 10 điểm, chắc cũng phải tích góp vài tuần."
Hà Tuế Tuế nói, ngài là dân lão làng, người bình thường như chúng em đây bình thường 3 năm cũng không góp được 10 điểm đâu.
Phía sau tòa nhà giảng dạy, có một gian bí mật, trông rất thích hợp để lén hút thuốc, Phương Nghiên Duy đã ghi nhớ kỹ địa điểm.
"Các học sinh trực ban cũng không khó, thứ hai cẩn thận Chấp ca là được rồi." Hà Tuế Tuế nói.
"Ai? Lộ Chấp?"
"Đúng vậy, cho nên tôi bảo cậu đừng ngang ngược với cậu ta" Hà Tuế Tuế nói, "Chấp ca trừ điểm tương đối nghiêm, hơn nữa cậu ta là tốc chiến tốc thằng, nguyên tắc lân cận, cậu ta ở đâu thì bắt chỗ đó, tóc dài một chút, màu tóc không đúng, mấy loại sai lầm nhỏ này cậu ta đều trừ."
"Mọt sách đúng là phiền toái mà."
Phương Nghiên Duy đánh giá.
Còn nguyên tắc lân cận nữa cơ à, nửa phần không nói đến tình cảm, rất phù hợp với logic hành động của đầu gỗ nào đó.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
"Lão Trần đã nói với cậu ta nhiều lần rồi, bảo cậu ta đi ra ngoài trừ điểm lớp khác, đừng trừ trong lớp này." Hà Tuế Tuế nói, "Cho nên trong giờ ra chơi dài này mỗi thứ hai, mọi người bình thường đều sẽ vui vẻ tiễn Lộ Chấp ra ngoài, viết tắt là "Tiễn ôn thần". "
Hà Tuế Tuế: "Vậy nên, đừng lo lắng, miễn là anh ấy ra khỏi lớp, chúng ta sẽ rất an toàn." "
Phương Nghiên Duy tưởng tượng một chút, biểu cảm mọt sách đần thối, bộ dáng được tiễn ra ngoài, nở nụ cười.
Sau đó nụ cười cứng đờ trên mặt cậu——
"...... Hôm nay có thể sẽ không tiễn đâu. ", cậu nói.
Hà Tuế Tuế: "what? "
Phương Nghiên Duy im lặng hai giây, nói: "Tôi buộc dây giày của cậu ta vào chân bàn. "
"......?"
"......"
"Mẹ kiếp." Hà Tuế Tuế hoảng sợ nói, "SAo cậu lại nhốt cậu ta ở nhà."
Vừa dứt lời, trên đài phát thanh trường bắt đầu phát sóng kết quả trừ điểm của hôm thứ hai ——
"...... Lớp 12 (1), Hà Tuế Tuế, trừ 1 điểm; Lớp 12 (1), Phương Nghiên Duy... Hả? "
"Phương Nghiên Duy, trừ 9 điểm!"
"Trên đây là kết quả làm nhiệm vụ của hội sinh viên hôm nay, nếu có bất đồng, xin hãy gặp trực tiếp bạn học Lộ Chấp lớp 12(1)"
Phương Nghiên Duy: "..."