Biên tập: Moon Flower
Chỉnh sửa: June
***
Dù Mục Tinh Thần chỉ mới đến thế giới này được vài tiếng nhưng cơ thể và thói quen của cậu đã hoàn toàn dung nhập vào nhân vật, cậu ngủ một giấc này mãi đến khi mặt trời xuống núi mới tỉnh dậy.
Lâu quá không ăn gì nên dạ dày cũng đang kêu gào phản kháng, Mục Tinh Thần yếu ớt vuốt cái bụng đói đến phát hoảng, đặt bàn tay nhợt nhạt lên quan tài để ngồi dậy một cách khó nhọc, cậu yếu ớt nói: "Đói quá đi."
"Mau tìm nhân vật chính tấn công đi."
Lúc không có nhiệm vụ, Mục Tinh Thần sẽ không nhận được chỉ dẫn vị trí của nhân vật chính. Nhưng bây giờ thân phận của cậu đã khác và tình huống này cũng đặc biệt, coi như không có chỉ dẫn cũng có thể tìm được Arlos theo mùi hương trên người hắn. Dù sao máu của những người khác đều thối, chỉ cần nương theo mùi thơm đó thôi thì chắc chắn có thể tìm ra được.
Quan trọng nhất là sau một đêm thích ứng thì bây giờ mũi cậu đã có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trong nhà.
Mục Tinh Thần leo ra khỏi quan tài một cách khó khăn, bước chân loạng choạng đi tới phía cửa, lúc đi ngang qua gương cậu còn quay đầu lại nhìn trong vô thức, cậu sửng sốt vì chính bản thân ở trong gương, gương mặt ấy trắng bệch như kiểu lúc nào cũng có thể xuống lỗ đến nơi.
Lúc này mặt trời vừa xuống núi, bầu trời vẫn còn hừng sáng, Mục Tinh Thần yếu ớt đứng trên đường, cậu híp mắt lại để phân biệt mùi máu của Arlos và những thứ mùi hỗn tạp bên ngoài. Cậu lần theo thứ mùi hương quen thuộc, cuối cùng dừng lại trước một quán cà phê mà Arlos đang tụ tập cùng với bạn bè.
Mục Tinh Thần vẫn còn nhớ tối qua Arlos báo cảnh sát bắt cậu, còn nói đầu óc cậu không bình thường. Dù cho đã sắp bị mùi máu thơm ngào ngạt đó quyến rũ chảy nước miếng nhưng cậu cực kỳ cẩn thận trốn phía sau lưng nhân viên phục vụ rồi di chuyển theo.
Mục Tinh Thần ngồi vào chiếc ghế cách Arlos khoảng hai bước chân, cậu khó khăn nằm sải lên bàn thở hổn hển, liếm liếm chiếc răng nanh be bé xuất hiện vì mất đi khống chế, thèm khát đến phát khóc.
"Nghe nói hôm trước Lily cầu hôn mà mày từ chối à?" Vẻ mặt của người bạn nọ vô cùng ngạc nhiên: "Cô ấy lấy hết can đảm làm vậy luôn á?"
Trên gương mặt tuấn tú của Arlos hiện ra một nụ cười ôn hòa: "Đó không phải là cầu hôn mà cô ấy chỉ nhất thời bối rối thôi, bây giờ tỉnh táo lại rồi."
"Được rồi được rồi, ngày kia là sinh nhật của ông nội mày, mày có về không?" Người bạn đó cũng không tranh cãi gì về việc cầu hôn của Arlos nữa, hắn quá rõ tính tình Arlos thế nào, tên này là một kẻ theo chủ nghĩa độc thân, Lily theo đuổi biết bao nhiêu năm cũng không nhận được bất cứ sự hồi đáp nào của hắn.
Rõ ràng tính tình dịu dàng như vậy nhưng khi đối mặt với chuyện tình cảm lại lạnh lùng kiên định đến giật mình.
"Chắc cũng phải về thăm."
"Vậy lúc đó tao đi chung với mày."
Hai người trò chuyện mà không biết rằng ở một chiếc ghế nào đó cách họ hai bước chân, chú ma cà rồng đói khát đang dùng răng nghiến nhẹ mu bàn tay mình, suýt chút nữa không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn ngon.
Mục Tinh Thần thút thít hai tiếng, cậu sợ Arlos sẽ gọi cảnh sát đến bắt mình, bây giờ muốn đi tới hút máu quá, sau khi thiên thần trong đầu giao chiến được vài phút, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, hai con mắt đỏ rực đứng bật dậy khiến cái ghê dưới mông kêu lên rất to.
Hầu hết những người trong quán cà phê, bao gồm cả Arlos đều vô thức quay đầu. Vừa quay lại, ánh mắt lập tức chạm phải đôi mắt đỏ hoe, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp và làn da trắng phát sáng khiến anh vô cùng ấn tượng.
Không phải cậu bé điên tối qua à, sao hôm nay lại gặp rồi?
Mục Tinh Thần bước hai bước tới trước mặt Arlos, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông, yếu ớt mà lễ phép hỏi: "Xin hỏi, hôm nay em có thể hút máu anh không?"
Arlos: "..."
"Em xin anh đó, em thật sự đói mà." Mục Tinh Thần thèm thuồng nhịn không được tới gần cổ Arlos. Mùi máu tươi nồng đậm làm cậu phê pha nheo mắt, giọng nói nhẹ nhàng trôi vào lỗ tai người đàn ông: "Anh thơm quá."
Arlos vươn tay chặn khuôn mặt sắp áp vào cổ mình của cậu nhóc, cảm thấy rất đau đầu. Anh rất muốn hỏi xem nhóc con này trưởng thành chưa? Dám ở nơi công cộng mà trêu chọc một người đàn ông trưởng thành như vậy. Tuy nhiên sự giáo dưỡng tốt đã ngăn cản anh hành xử khó chịu với cậu.
Harold ngồi đối diện, hoảng hốt nhìn cậu bé dính chặt trên người bạn mình: "Cậu ta là?"
"Không biết." Arlos nhìn thiếu niên vùi mặt vào lòng bàn tay, biểu cảm si mê như kẻ mất trí. Anh bắt đầu nghi ngờ có phải cậu đã ăn trúng đồ gì kỳ cục không: "Bé con à, em tỉnh táo chút đi."
Mục Tinh Thần rơi nước mắt, khóc thút thít ôm chặt tay Arlos. Răng nanh không thể nào che giấu được sự sốt ruột, lấy lòng nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay anh. Cậu ngước mắt lên, đáng thương nhìn người đàn ông: "Hút một miếng nhỏ cũng không được ạ?"
Đôi mắt trong veo và sạch sẽ, không giống như người vừa hút thứ gì đó không tốt. Arlos nhíu mày suy tư, vẫn cho rằng đầu óc thiếu niên có vấn đề. Có lẽ cậu ảo tưởng mình thành nhân vật trong bộ phim nào đó rồi.
Tuy nhiên nhóc con này rõ ràng muốn cắn anh ra mặt, hai chiếc răng nanh be bé liên tục cọ xát lòng bàn tay anh nhưng không dám cắn xuống, có vẻ muốn nhận được sự cho phép mới dám cắn.
Arlos hơi buồn cười, nhóc con tâm thần lại lễ phép như thế không có nhiều.
Bởi vậy Arlos càng đối xử bao dung với Mục Tinh Thần hơn, mặc cho cậu ôm bàn tay của mình. Thế nhưng bàn tay còn lại của anh lại thò vào túi móc điện thoại ra, định gọi cảnh sát.
Nhận ra người đàn ông định làm gì, Mục Tinh Thần bỗng nghiêng người giật điện thoại lại. Nửa thân trên đè trên đùi Arlos, càng lúc càng yếu, tức đến nổ phổi: "Sao anh lại báo cảnh sát chứ?! Tại sao?! Rõ ràng em rất ngoan mà!"
Arlos cúi đầu nhìn cậu thiếu niên nằm trên đùi mình với đôi mắt tròn xoe, bị dáng vẻ thở phì phò chọc cười: "Em nói thật cho tôi biết tại sao em ở đây thì tôi không báo cảnh sát nữa."
"Em tới gặp anh mà." Mục Tinh Thần tội nghiệp hít hà mùi thơm trên người Arlos, bao tức giận vừa nãy lập tức bị mùi thơm phân tán: "Anh thơm quá, em ở nhà mà còn ngửi thấy."
Sống 28 năm, lần đầu tiên Arlos được người khác đuổi theo khen thơm, bất đắc dĩ thở dài. Anh chợt ý thức được mình không thể nào giao tiếp được với cậu nhóc này, nhưng khả năng câu đầu của cậu không phải lời nói dối, có thể cậu ấy đến tìm anh thật. Còn tại sao tìm được thì anh không muốn tìm hiểu tới tận cùng.
"Đưa điện thoại cho tôi."
"Em không đưa!" Mục Tinh Thần ôm chặt điện thoại rời khỏi đùi Arlos, trước tiên tủi thân lùi lại rồi mới hèn mọn nói: "Vậy nếu không cho em hút thì anh có thể cho em liếm chút chút chứ?"
Arlos bị cái yêu cầu thẳng thắn mà táo bạo này làm cho giật mình, đau đầu nhíu mày: "Bé à, em không giữ miệng là bị phạt đó."
Mục Tinh Thần được mùi máu tươi thơm ngát của Arlos bao bọc, đáng thương áp mặt tới. Từ cổ truyền đến hai tiếng rên hừ hừ khó chịu: "Liếm hai miếng giải thèm cũng không được ạ?"
"Không được."
Harold, người hoàn toàn bị phớt lờ lặng lẽ lấy điện thoại ra rồi chụp hình cậu thiếu niên đang kề sát thằng bạn mình. Hắn cảm giác thằng bạn độc thân bền vững sẽ dây dưa rất lâu với thiếu niên này.
Quấn Arlos hơn mười phút mà vẫn không được cắn hoặc liếm miếng nào, Mục Tinh Thần tranh thủ lúc Arlos lấy lại điện thoại vội vàng đứng dậy bỏ chạy một cách đáng thương.
Nhìn thiếu niên loạng choạng rời khỏi quán cà phê, Arlos bóp ấn đường, bất đắc dĩ giải thích với thằng bạn chí cốt tràn đầy tò mò đối diện: "Tao không biết thật, đầu óc em ấy hơi có vấn đề, có khả năng là em ấy tự ảo tưởng mình thành nhân vật nào đó trong phim siêu nhân."
Điều càng khiến anh đau đầu hơn là cậu mới thỏ thẻ bên tai anh nói, liệu một tiếng sau anh có bằng lòng cho cậu ấy hút máu không.
Trừ khi anh cũng bị điên, bằng không thì đời nào anh đồng ý cái yêu cầu vô lý của một kẻ điên.
Harold biết bạn mình sẽ không bao giờ nói dối, cho nên cậu thiếu niên xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật kia bị bệnh thật, hắn không khỏi tiếc nuối: "Sao cậu ta lại tới tìm mày vậy?"
Nghe được câu hỏi này, Arlos bất đắc dĩ cười cười: "Cậu ta bảo tao thơm."
"Bảo mày thơm? Đừng bảo cậu ta cố tình giả bệnh tâm thần để tiếp cận mày nha?" Mấy chuyện này xảy ra trên người Arlos cũng không kỳ lạ, Harold gần như lập tức cho rằng thiếu niên đó đóng kịch.
Nhưng Arlos lại lắc đầu, hắn chắc chắn cậu nhóc kia không giả vờ, là đầu óc có bệnh thật, dù sao tâm trạng vội vàng muốn cắn của cậu nhìn không giống giả vờ lắm.
Để đề phòng bé điên một tiếng sau lại tìm tới, Arlos không ngồi ở quán cà phê nữa, tạm biệt thằng bạn xong liền lái xe về nhà.
Mục Tinh Thần tội nghiệp không xu dính túi, sột soạt sột soạt lết theo hương vị của Arlos trên đường cái, mấy lần vừa mệt vừa đói suýt nữa ngất ven đường.
Cậu chật vật chùi nước mắt, lên án với hệ thống: "Dù sao nhân vật của tôi cũng là quý tộc mà, cho dù nghèo túng nhưng đừng tới mức một xu cũng không có chứ!"
Hệ thống không lên tiếng, ai bảo đây là thiết lập của nhân vật.
Bởi vì Arlos chạy ô tô, Mục Tinh Thần chỉ có thể dựa vào hai cẳng đi đường nên không thể thực hiện kế hoạch cứ một tiếng lại hỏi người đàn ông ấy có thể cho cậu hút máu không, tuy nhiên trên đường cậu lại nhận được một nhiệm vụ khác.
Vội vàng nhìn chỉ dẫn phương hướng của nhiệm vụ, phát hiện phương hướng này trùng với hướng đi của mình, Mục Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra. Cậu tiếp tục đi theo chỉ dẫn, cuối cùng xuất hiện trước cổng nhà Arlos sau hai mươi phút.
Arlos sống một mình trong căn nhà có sân rộng, Mục Tinh Thần thoáng ước ao nhìn qua khe cửa. Cậu bấm chuông rồi ngồi xổm trước khe cửa ghé mắt nhìn vào trong, miệng ghen tị cảm thán: "Nhà to thế này chắc chắn chứa được quan tài bự lắm."
Arlos đã nhìn thấy Mục Tinh Thần qua chuông cửa camera vừa vặn nghe được câu này: "..."
Lúc này, Arlos mới chợt nhận ra rằng mặc dù bề ngoài trông cậu thiếu niên rất vô hại và lễ phép nhưng thực chất cậu chính là kẻ điên đầu óc có bệnh. Tên điên nhỏ không chỉ theo dõi anh mà còn đuổi theo anh tới tận nhà, thậm chí còn tơ tưởng đặt quan tài trong nhà anh, như vậy chứng minh điều gì?
Nó cho thấy rằng tên điên nhỏ có xu hướng giết người.
Arlos móc điện thoại ra gọi cảnh sát, lúc cảnh sát hỏi có chuyện gì thì anh bỗng hơi do dự, đại khái nhớ tới đôi mắt vô cùng trong suốt sạch sẽ ở quán cà phê, anh chỉ nói là: "Có cậu nhóc bị tâm thần đứng trước cửa nhà tôi, làm phiền các anh đến đưa cậu ấy đi với."
Rõ ràng Arlos thơm ngào ngạt đang ở trong nhà nhưng mãi vẫn chưa thấy anh mở cửa, Mục Tinh Thần yếu ớt thở dốc đặt mông ngồi trước cửa, yên tĩnh chờ nhân vật chính ra đón mình.
Cho nên khi nhân vật chính thụ theo mùi thơm đi tới, lại thấy đồng loại chật vật dường như lúc nào cũng đói của mình, cậu ta im lặng không biết gì nói gì cho phải.
Rõ ràng tối qua nhóc con này còn nhanh chân tìm thấy đồ ăn cậu me trước một bước, sao bây giờ lại thành dáng vẻ sắp chết đói như vậy?
Nghĩ tới đây, nhân vật chính thụ không rời đi ngay mà đứng ở xa chào một tiếng, hỏi: "Cậu nhịn đói mấy hôm rồi?"