Biên tập: Cá bơn vui vẻ
Chỉnh sửa: June
Mục Tinh Thần dựa gáy lên cổ Phó Tẫn, co lại trong ngực hắn, đầu tựa lên bả vai hắn. Khí lạnh khắp người được ấm áp nhanh chóng xua tan, cậu thoải mái nheo mắt lại, bởi vì mặc khá dày mà không phát hiện bàn tay trên lưng không biết từ khi nào đã dời xuống eo.
Phó Tẫn hoàn toàn không có cách nào khống chế hành vi, hắn lạnh mặt, cách quần áo thật dày sờ soạng nhóc hàng xóm mấy lần, lần sờ này chẳng những không thể tiêu tan dục vọng bừng bừng xuống, ngược lại tà hỏa càng nhiều hơn.
Ngón tay thon dài nóng bỏng vén áo khoác lông dày nặng lên, mắt thấy chúng sắp luồn vào trong quần áo.
"Có thể ăn cơm rồi."
Trong bóng tối, ánh mắt của Phó Tẫn lạnh lùng quét về phía Lâm Nhuyễn đang bưng đồ đi tới, mặt không biểu cảm nhanh chóng lấy cái tay sắp luồn vào trong quần áo Mục Tinh Thần ra, vỗ vỗ eo nhóc hàng xóm: "Xuống thôi." Giọng nói vẫn lạnh như thế nhưng nếu nghe cẩn thận sẽ phát hiện lúc hắn nói hai từ này, thật ra giọng nói hơi khàn khàn.
Mục Tinh Thần ấm áp không nỡ xuống, hai tay dán vào cơ bụng Phó Tẫn chậm rãi bò lên lồng ngực người đàn ông, nắm lấy áo sơ mi không dày, mềm giọng nũng nịu: "Lạnh quá, có thể không xuống không?"
Sức lực hai cái tay chậm rãi xê dịch trên người không khác gì vuốt ve, thái dương Phó Tẫn nhảy thình thịch, hắn vươn một tay luồn vào trong áo lấy hai cái tay đang dán chặt lồng ngực mình ra, bực bội gầm nhẹ: "Đã bảo cậu không được động tay động chân!"
Ngoài miệng nói vậy nhưng tinh thần lực lại vui sướng quấn quanh đẩy mông Mục Tinh Thần, dùng sức đẩy nó vào thân dưới phấn chấn của chủ nhân.
Mặc dù mặc quần áo dày nhưng Mục Tinh Thần vẫn cảm thấy mông bị vật cứng chọc vào, tuy nhiên cậu không cho rằng Phó Tẫn cương. Dù sao người này cũng ngoài lạnh trong lạnh, hiện tại quan hệ với nhân vật thụ chính còn chưa đâu vào đâu, căn bản không có lý do có thể làm hắn cương.
Hệ thống có thể nghe thấy tiếng lòng của ký chủ nên im lặng, nó bắt đầu nghi ngờ lúc mình khóa lại tình cảm của ký chủ ở thế giới trước, có phải đã không cẩn thận niêm phong một ít trí thông minh hay chăng?
Phó Tẫn cầm hai cánh tay Mục Tinh Thần, bởi vì thân dưới bị mông của nhóc hàng xóm ngồi lên nên trên trán hắn toát một tầng mồ hôi.
Mục Tinh Thần bị Phó Tẫn cấm không cho động tay động chân nhưng vẫn nắm tay cậu không ném cậu xuống liền nhận ra, hiện tại Phó Tẫn dễ nói chuyện. Cậu to gan dựa vào ngực hắn, cằm lặng lẽ chà xát bả vai người đàn ông, giọng mũi khàn khàn hừ nhẹ: "Lạnh quá mà~"
Phó Tẫn còn chưa phản ứng gì, Lâm Nhuyễn đã bưng đồ ăn ở bên cạnh, cười tiếp chuyện: "Ngại quá, vừa nãy nấu cơm phải dùng dị năng nên thu lửa lại, là tôi sơ sót."
Vừa nói dứt lời chính giữa liền bốc lên một ngọn lửa.
Mục Tinh Thần bọc tấm thảm ngồi trong ngực Phó Tẫn quay đầu nhìn ngọn lửa kia rồi nhìn Lâm Nhuyễn dù đang cười nhưng khiến cậu cảm giác không có tí ý cười nào. Cậu im lặng một lát rồi lại quay đầu vùi mặt vào cổ Phó Tẫn, có lửa cũng không chịu xuống.
"Cô ta thích Phó Tẫn."
"Ký chủ thật tuyệt, việc này cũng có thể nhìn ra."
"? Tôi nghi ngờ cậu đang giễu cợt tôi."
"Đúng vậy đấy."
Mục Tinh Thần bị hệ thống chọc cười, co lại trong ngực Phó Tẫn cong cong mặt mày, cảm giác bàn tay to của người đàn ông cầm hai tay mình định kéo ra, cậu vội vàng trở tay bắt lấy mấy ngón tay của nam nhân.
Biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai của Phó Tẫn không dao động lớn nhưng phản ứng của cơ thể rất lớn. Tinh thần lực cũng kích động phấn khởi, không ngừng đè mông của nhóc hàng xóm, đáng tiếc là cách quần rất dày, đè thế nào đi nữa cũng chỉ là ăn bánh vẽ.
Muốn cởi cái quần vướng bận kia xuống quá.
Phó Tẫn phát hiện mình có hơi không nỡ buông nhóc hàng xóm thơm thơm mềm mềm ra, hắn cụp mắt im lặng một lát, mặt lạnh mặc kệ hành vi dựa trong ngực không chịu xuống của cậu.
Trong lòng Mục Tinh Thần hơi lo lắng Phó Tẫn trở mặt, thấy người đàn ông thật sự không có ý bảo cậu xuống, lúc đó cậu mới nhẹ nhàng thở phào đồng thời cảm thấy Phó Tẫn thật tốt.
"Tinh Thần, có thể xuống ăn cơm rồi."
Mục Tinh Thần được nhiệt độ cơ thể Phó Tẫn sưởi ấm cực kỳ thoải mái, nghe thấy lời Lâm Nhuyễn, liền ngẩng đầu trông mong nhìn nam nhân được ánh lửa chiếu rọi càng đẹp trai hơn, cậu sững sờ nhìn nhau mấy giây với đôi mắt thâm thúy bình tĩnh kia, vô thức hỏi: "Anh Phó, em có thể ăn cơm trong ngực anh không?"
Lâm Nhuyễn đứng một bên: "..."
Phó Tẫn cũng hoàn toàn không còn gì để nói, dưới ánh mắt mong đợi của Mục Tinh Thần, hắn lạnh giọng nói: "Xuống dưới ăn."
Nét mặt Mục Tinh Thần tràn đầy tiếc nuối: "Dạ."
Mặc dù trong đội có dị năng giả hệ thực vật, nhưng thật ra khả năng thúc đẩy rau quả sinh trưởng mỗi ngày của dị năng giả hệ thực vật có hạn chế, đồ xào trong bữa cơm này không nhiều nhưng quả thật mùi vị không tệ.
Bình thường khẩu vị của Mục Tinh Thần tương đối nhỏ mà cũng không nhịn được ăn hai bát cơm, cậu nhìn về phía Lâm Nhuyễn đang lặng lẽ nhìn Phó Tẫn, cười khen ngợi: "Ngon quá!"
Vẻ mặt Phó Tẫn cứng lại, ánh mắt rơi vào gương mặt nhỏ nhắn đang cười xán lạn kia, bản năng dâng lên một tia không vui và chán ghét với Lâm Nhuyễn. Có gì đáng cười với một người xấu xí cơ chứ?
Lâm Nhuyễn cũng cười cười với Mục Tinh Thần, cô ta nhìn Phó Tẫn hỏi: "Không biết anh Phó có thích ăn cay không, lần này làm khá thanh đạm."
Phó Tẫn không nói chuyện, ngược lại Mục Tinh Thần nghiêm túc suy nghĩ, bản thân cậu vị nào cũng ăn được, cho nên bất kể là trước hay sau tận thế, cậu thường xuyên làm thay đổi ba loại khẩu vị cay nhạt thậm chí là ngọt, mỗi lần Phó Tẫn đều có thể ăn sạch sẽ, hẳn là không ghét cay.
"Anh ấy ăn được."
Đối với hành động trực tiếp trả lời thay Phó Tẫn của Mục Tinh Thần, Lâm Nhuyễn có hơi bất mãn, nhưng cô ta giấu tia bất mãn kia rất kỹ, cười đẩy món ăn khá cay duy nhất đến trước mặt Phó Tẫn: "Món này hơi cay, anh Phó nếm thử đi."
"Cút."
Tay bưng đĩa của Lâm Nhuyễn bỗng cứng đờ, khó chịu đặt đũa về chỗ cũ, mím môi tủi thân không lên tiếng nữa.
Mấy người Tiêu Thành hơi không nhịn được, nhưng hôm nay bọn họ đi theo Phó Tẫn ra ngoài một chuyến, biết rõ dị năng của người đàn ông trước mặt mạnh bao nhiêu nên không muốn trở mặt với hắn, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi: "Anh Phó, Nhuyễn Nhuyễn nấu cơm rất cực, anh đừng dữ với cô ấy thế."
Phó Tẫn cười lạnh, không mở miệng nói chuyện.
Mấy dị năng giả đều có chút xấu hổ, bầu không khí dần dần trở nên trầm mặc.
Chỉ có Mục Tinh Thần không nhịn được quay đầu nhìn biểu cảm của Phó Tẫn, nhìn cảm xúc trong đôi mắt không hề chập trùng kịch liệt, gần như có thể đoán được phản ứng của hắn đối với những lời kia của Tiêu Thành. Đúng vậy, Lâm Nhuyễn nấu cơm vất vả, nhưng liên quan cái rắm gì đến hắn?
Mục Tinh Thần xác định Phó Tẫn thật sự nghĩ như vậy, mặt mày cong cong, còn có một tia cao hứng.
Phó Tẫn mặt không cảm xúc ăn cơm, thông qua tinh thần lực thấy rõ Mục Tinh Thần cười, cảm xúc trong lòng càng điên cuồng vặn vẹo hơn: Còn cười nữa, cười cái rắm.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Nhuyễn đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cô ta cười với Mục Tinh Thần, nhẹ nhàng nói: "Tinh Thần, tôi làm cơm rồi, rửa chén đành phiền cậu nha."
Mục Tinh Thần ăn uống no đủ muốn về lại ổ ôm ấp ấm áp của Phó Tẫn, hiện tại cũng đã dịch đến bên cạnh người đàn ông. Cậu đánh giá khuôn mặt nam nhân, mặt ngập ngừng thò chân vào xem có bị ngăn cản hay không, không bị ngăn cản.
Nói rõ Phó Tẫn ngầm cho phép!
Mục Tinh Thần có chút mừng rõ, đỏ mặt trực tiếp dạng chân ngồi lên đùi Phó Tẫn, đội ánh mắt lạnh lùng của hắn, ngoan ngoãn nhanh nhẹ nhét tay vào trong áo khoác ấm áp hơn nữa của người đàn ông, cố gắng che giấu nhỏ giọng giải thích một câu: "Chỉ, chỉ là có hơi lạnh."
Có lửa sưởi, thật ra không lạnh nhưng ngồi trong ngực Phó Tẫn có cảm giác an toàn và rất dễ chịu, cậu liền tuân theo suy nghĩ trong lòng làm như vậy, hên là Phó Tẫn không từ chối.
Mà thái độ của Phó Tẫn làm Mục Tinh Thần cảm thấy mình đã thành công ôm được đùi hắn, có thể không cần thay cái đùi khác. Đối với việc Lâm Nhuyễn bảo cậu đi rửa chén, cậu trực tiếp lên tiếng từ chối: "Ngại quá, tôi chỉ là người bình thường, rửa chén lạnh lắm tôi không muốn rửa, dù sao hiện tại cũng có nhiều bát, mấy bát đĩa này vứt hết đi."
Lúc Mục Tinh Thần ngồi vào lòng Phó Tẫn, sắc mặt Lâm Nhuyễn rất khó coi. Thật nhiều lời châm chọc muốn nói nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm của Phó Tẫn, cô ta chỉ có thể mạnh mẽ nhịn lại, mềm mại yếu ớt nói: "Vậy, vậy thì thôi, tôi sẽ rửa chén, mặc dù là tận thế nhưng những thứ này đều là tài nguyên, có thể không lãng phí thì đừng lãng phí."
Tiêu Thành vội vàng nói: "Nhuyễn Nhuyễn tôi rửa giúp cậu."
Chu Hiểu Diệp ngồi một bên hơi nhức đầu xoa xoa mi tâm, đứng dậy cùng theo vào phòng bếp, nói với Lâm Nhuyễn, cảm xúc rõ ràng không tốt: "Cậu đi với tôi ra ngoài, tôi có lời muốn nói với cậu."
Chu Hiểu Diệp là dị năng giả hệ không gian duy nhất trong đội, tất cả vật tư đều để ở chỗ cậu ta, có thể nói là người quan trọng nhất trong đội, thái độ của Lâm Nhuyễn đối với cậu không tệ, nghe thế liền đứng dậy đi theo rời khỏi nhà bếp, đi lên phòng trên lầu.
"Đội trưởng?"
Chu Hiểu Diệp nhìn dưới lầu một chút, hiện tại lại có zombie ở chỗ khác lảng vảng tới, gào thét tìm kiếm tung tích người sống, cậu nhìn mấy lần rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Nhuyễn đứng bên cạnh.
"Mục Tinh Thần và Phó Tẫn là một đôi, cậu khách khí với Mục Tinh Thần chút, đừng động tâm tư không nên động."
Lâm Nhuyễn không ngờ mình bị kêu ra đây chính là để nói cái này, cô ta bất mãn méo miệng: "Cậu ta là người bình thường, sớm muộn gì cũng không sống nổi, cậu bênh cậu ta làm gì!"
"Tôi không bênh cậu ta." Chu Hiểu Diệp nhớ lại ban ngày khi cùng ra ngoài kiếm vật tư với Phó Tẫn, đối phương thể hiện sự hùng mạnh, thở dài: "Phó Tẫn rất mạnh, có hắn thì chúng ta có thể an toàn tới thành phố Z, hai ngày nay hành động của zombie đã nhạy bén hơn so với lúc đầu, không phải cậu không biết."
Lâm Nhuyễn đương nhiên biết zombie ngày càng mạnh, nếu không cô ta cũng không nổi tâm tư quyến rũ Phó Tẫn: "Nhưng cậu cũng vừa nhìn thấy đấy! Mục Tinh Thần thậm chí cái bát cũng không chịu rửa, cậu ta là một người bình thường, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không chịu làm, đi theo chúng ta không phải sẽ là vướng víu sao?"
Chu Hiểu Diệp cau mày: "Cậu ấy là người bình thường hay phế vật thì liên quan gì đến chúng ta, có Phó Tẫn che chở cậu ấy, trước khi Phó Tẫn thay đổi thái độ với cậu ấy, tốt nhất cậu đừng có ý đồ gì."
Hơn nữa, Mục Tinh Thần chưa chắc cần bọn họ bảo vệ, Phó Tẫn mạnh như thế, e là sẽ bảo vệ cậu ấy rất tốt.
Lâm Nhuyễn tức Chu Hiểu Diệp không giúp cô, hừ lạnh một tiếng rồi chạy thẳng xuống lầu. Ghen ghét với Mục Tinh Thần trong lòng càng sâu, cô ta có dị năng mà bình thường còn phải đi theo đánh zombie, dựa vào cái gì một phế vật người thường như Mục Tinh Thần lại có thể được bảo vệ, không phải gặp nguy hiểm gì?
Mục Tinh Thần bị ghen ghét không phát hiện, một đám người đơn giản trò chuyện hàn huyên về tuyến đường đến thành phố Z rồi chuẩn bị ngủ.
Mục Tinh Thần đang muốn đi lấy chăn mền mình để trong tủ cho nhóm Chu Hiểu Diệp đắp ban đêm, chưa kịp đi lấy thì Chu Hiểu Diệp đã lấy đệm chăn nghỉ ngơi từ không gian ra.
"Chúng tôi chuẩn bị rồi, không cần lấy cho chúng tôi đâu."
Mục Tinh Thần gật gật đầu, nhìn Phó Tẫn đang ngồi trên ghế sa lon: "Anh Phó, muốn đi nghỉ chưa?"
Phó Tẫn đứng dậy, đi trước Mục Tinh Thần một bước về phòng.
Lâm Nhuyễn đang im lặng làm nền ngẩng đầu nhìn Mục Tinh Thần cũng vào phòng, cửa vừa khóa liền tức giận ném cái đệm đi.
Trong phòng, Phó Tẫn cởi áo khoác chuẩn bị nằm lên giường. Lúc xoay người thấy dáng vẻ nhóc hàng xóm lề mà lề mề không chịu nằm xuống chăn đệm dưới đất ngủ, hắn liền ngồi dậy, mặt không đổi sắc cởi quần, chỉ mặc quần lót nằm vào trong chăn.
Trong phòng rất tối, Mục Tinh Thần không nhìn thấy Phó Tẫn cởi quần ra. Sau khi nghe thấy tiếng kéo chăn mền lên, cậu ngồi xuống cạnh giường, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Anh Phó, em có thể lên giường ngủ cùng anh không? Em, em ngủ rất ngoan."
Dĩ nhiên là không tí nào! Cậu còn chưa quên việc mỗi sáng sớm tỉnh dậy đều chen trong ngực người ta, nhưng lúc như thế này nhất định phải nói là ngoan!
Tinh thần lực quấn quanh người Mục Tinh Thần đã bắt đầu ngo ngoe muốn động, Phó Tẫn im lặng khoảng nửa phút, cất giọng lạnh lùng nói: "Lên đi."
"Cảm ơn anh Phó ạ!"
Mục Tinh Thần vui vẻ, nhanh chóng xoay người ôm chăn mền dưới đất chuyển lên giường, động tác nhẹ nhàng cởi áo khoác ra rồi trực tiếp vén chăn lên giường.
Mặc quần ngủ dày chắc chắn không thoải mái, nhưng bây giờ trong nhà không chỉ có cậu và Phó Tẫn, còn có những người khác nên cậu không dám cởi quần, cũng sợ đột nhiên xuất hiện bất trắc, mặc quần rồi sẽ không phản ứng kịp.
Mục Tinh Thần vừa nằm lên giường, tinh thần lực của Phó Tẫn liền đẩy cậu vào cơ thể đang tỏa ra nhiệt lượng kia, Mục Tinh Thần ấm áp thoải mái ngâm khẽ, lại hơi sợ lực lượng dường như ở khắp mọi nơi kia, nhỏ giọng giải thích: "Em bị đẩy vào."
Đương nhiên Phó Tẫn biết cậu bị đẩy tới, hắn cụp mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nhóc hàng xóm, bỗng giang hai cánh tay, mang theo một tia thiếu kiên nhẫn nói: "Xích vào lòng tôi."
Mục Tinh Thần sửng sốt: "Anh, anh Phó?"
"Không lạnh hả?"
Sau khi xác nhận mình không nghe lầm cũng không hiểu sai ý, Mục Tinh Thần vội vàng dịch vào trong lòng Phó Tẫn, lỗ tai đều đỏ: "Bây giờ không lạnh."
Phó Tẫn khẽ hừ một tiếng, bị cái quần thật dày của nhóc hàng xóm cọ vào chân rất khó chịu, nhíu mày: "Cởi quần."
Nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng của người đàn ông, Mục Tinh Thần không dám dị nghị gì, cậu nghĩ dù sao bên trong còn mặc một cái quần khác, liền khom người chui vào chăn cởi quần. Bởi vì nằm rất gần nền lúc cởi quần, tay cậu đụng phải đùi Phó Tẫn, trơn bóng, hình như quần thu cũng không mặc?
Cho nên muốn cởi chỉ còn đồ lót hả?
Mục Tinh Thần đỏ mặt tự hỏi, động tác vừa chậm lại, đỉnh đầu liền vang lên tiếng nói càng mất kiên nhẫn hơn của người đàn ông: "Lề mề cái gì."
"Cởi cái này."
Một hồi âm thanh loạt xoạt cởi quần áo, Mục Tinh Thần đỏ mặt lột mình chỉ còn lại đồ lót mới lề mà lề mề nằm trở lại ngực Phó Tẫn, hạ thân không dám dán lên, còn cố ý chừa một khoảng cách.
Nhưng Phó Tẫn đã sớm không nhịn được ôm lấy eo mềm mại của cậu, bỗng dùng sức áp người trong lồng ngực mình, hai người dính sát vào nhau, hai cái đùi trơn bóng cũng thân mật quấn quanh, xúc cảm bóng loáng tuyệt vời gần như lập tức khơi dậy dục vọng của Phó Tẫn.
Hắn lại cứng rồi.
Trong nháy mắt nào đó, thậm chí Phó Tẫn còn sinh ra ảo giác hoang đường rằng nhóc hàng xóm thật ra là xuân dược thành tinh, nếu không sao chỉ mới tiếp xúc đơn giản đã khiến hạ thể hắn cứng phát đau?
Không có quần dày ngăn cản, Mục Tinh Thần cảm giác rõ ràng dương vật cứng rắn của Phó Tẫn chọc vào cậu, dọa cho tay chân cứng ngắc, hoàn toàn không dám động đậy.
Trong bóng tối, tiếng hít thở dần dần nặng nề.
Giọng nói lạnh lùng hơi khàn của Phó Tẫn vang lên: "Tôi không xác định được mình có thích đàn ông hay không, cậu giúp tôi nghiệm chứng."
Gương mặt Mục Tinh Thần đầy vẻ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Phó Tẫn, nhưng quá tối cậu không thấy gì cả: "Nghiệm, nghiệm chứng thế nào?"
"Hôn tôi."
"Anh Phó."
Trong bóng tối, Phó Tẫn cụp mắt, ánh mắt như sói như hổ nhìn chằm chằm nhóc hàng xóm ngửa đầu với gương mặt đỏ bừng: "Cậu không muốn giúp tôi?"
"Không, không phải."
"Thế thì hôn tôi đi."
Mục Tinh Thần bị yêu cầu xuất hiện đột ngột của Phó Tẫn làm cho căng thẳng không thôi, nhưng nhưng người cũng đã cương, vậy hẳn, hẳn là có ý với đàn ông ha? Cậu không nói ý tưởng này ra, sợ làm người đàn ông mất hứng, dù sao giọng của đối phương nghe cũng không khác gì bình thường.
Có lẽ, có lẽ là bất ngờ cứng thôi? Không có nguyên nhân gì khác?
"Cậu đang lãng phí thời gian đấy."
Mục Tinh Thần ho nhẹ, tay phải giấu trong chăn vươn ra cẩn thận từng li từng tí dò tìm mặt Phó Tẫn. Sau khi xác định vị trí hắn xong, cậu hồi hộp nghiêng người về trước, nhỏ giọng nói: "Vậy em hôn đây, nếu anh nghiệm chứng được rồi thì đẩy em ra."
Nói xong, bờ môi khẽ run dán lên đôi môi mỏng kia, môi Phó Tẫn mềm hơn so với tưởng tượng, Mục Tinh Thần dán một hồi rồi duỗi đầu lưỡi liếm một cái lên khóe miệng mím chặt kia.
Bàn tay đặt trên lưng thình lình siết chặt, Mục Tinh Thần bị siết đau, khẽ rên lùi lại: "Anh Phó, anh nghiệm chứng xong chưa?"
Sức tay của Phó Tẫn không buông lỏng, đè nén khát vọng điên cuồng kêu gào đè người dưới thân hung ác chịch, giọng nói lạnh lùng: "Tiếp tục."
"Vậy anh nhẹ chút, em hơi đau."
Được cánh môi thơm thơm mềm mềm lần nữa hôn lên, Phó Tẫn kiềm chế hé miệng, để mặc đầu lưỡi thơm ngọt xông vào trong miệng, môi lưỡi dính nhau tuyệt vời khiến hô hấp của hắn dần dần rối loạn, bàn tay nắm eo nhỏ mềm mại ngày càng chặt.
Nhẹ cái rắm, căn bản không chế nổi chính mình!
Dịu dàng kiềm chế hôn lưỡi hơn một phút đồng hồ, cuối cùng Phó Tẫn không nhịn được, nắm eo Mục Tinh Thần khẽ dùng sức, đè người lên người mình, bàn tay cũng bất động thanh sắc rơi xuống hai gò núi vểnh cao ngạo nghễ kia, xoa nắn thịt mềm, không nhẹ không nặng áp nó lên dương vật cứng rắn sắp nổ của mình.
Khoái cảm đáng sợ trào dâng, sức Phó Tẫn ngày càng mạnh, mông thịt trong lòng bàn tay cũng bị bóp biến hình.
Mục Tinh Thần đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng căn bản không nhận ra tình cảnh bây giờ của mình. Cậu chậm rãi thinh thích nụ hôn hoàn toàn chủ đạo này, đến mức đồ lót không cánh mà bay lúc nào cũng không phát hiện.
Hôn Phó Tẫn thật là thích quá mà.