Phó Ngôn mỉm cười, "Ừm, vậy ta sẽ lại một lần nữa gả cho em, được không?"
Cố Từ không nói gì, chỉ dựa sát vào ngực y, trốn trong lòng Phó Ngôn, nắm chặt góc áo y.
Sau đó, mới gật đầu nhẹ.
Chóp mũi tràn ngập mùi máu, dường như mỗi hơi thở đều bị mùi máu bao quanh, Cố Từ không nhịn được quay đầu nhìn về phía Phó Ngôn, cậu đối với chuyện tình cảm quá mức ngây thơ, cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua chuyện yêu đương, nhưng Phó Ngôn cứu cậu hết lần này đến lần khác bất chấp nguy hiểm đến tính mạng.
Thanh niên vốn đã chậm rãi nhắm mắt lại dường như nhận ra ánh mắt Cố Từ, hơi mở mắt ra, thấy Cố Từ đang nhìn mình, y liền cười, đưa tay xoa xoa đầu Cố Từ.
Y thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Cố Từ...của ta..."
Giọng điệu ôn nhu, ánh mắt dịu dàng, giống như muốn quấn quanh lấy người Cố Từ.
Đồng tử Cố Từ vô hình giãn ra, hô hấp đình trệ, sau đó hít một hơi thật dài, thấp giọng nói: "Huynh...nghỉ ngơi một lát đi."
Nghe thấy Phó Ngôn gọi y như vậy, không hiểu sao, trong lòng y đột nhiên dâng lên một cảm xúc kỳ quái.
Chỉ là cảm xúc đến rồi đi rất nhanh, y còn chưa kịp suy nghĩ liền biến mất.
Phó Ngôn gật đầu, rất nhanh hơi thở y bình tĩnh lại, một lát sau khi Cố Từ nhìn về y, Phó Ngôn đã ngủ, nhưng ngay cả đang ngủ, y vẫn nắm tay Cố Từ không buông, giống như nếu buông tay ra, người sẽ biến mất.
Cố Từ lại không buồn ngủ, vào lúc này cậu không dám tùy tiện thả lỏng, mà mở to hai mắt, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
"Ngài ngủ đi, nếu có truy sát đến, 007 sẽ nói cho ngài biết trước khi bọn họ tiếp cận." 007 khuyên nhủ.
Cố Từ khẽ lắc đầu, "Ta không ngủ được."
Cậu ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài một hồi lâu, đột nhiên nói: "007, ngươi nhìn mặt trời lặn như vậy, có giống cảnh chúng ta nhìn thấy ở Long cung không?"
007 từ trong vòng cổ bay ra, yên lặng ngồi trong lòng Cố Từ, theo tầm mắt cậu nhìn ra bên ngoài.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, bầu trời dần dần hiện một tia hoàng hôn xinh đẹp, một mảng lớn màu đỏ ửng trải khắp bầu trời, nếu không phải tình cảnh hiện tại của bọn họ không thích hợp, khung cảnh hiện tại vào thời điểm này, đúng là cảnh đẹp hiếm có.
Hệ thống nhẹ nhàng liếm liếm lòng bàn tay Cố Từ, cẩn thận giúp cậu rửa sạch các vết trên tay, mặc dù Phó Ngôn bảo vệ cậu rất tốt, nhưng trên đường chạy trốn, da thịt Cố Từ không tránh khỏi bị cỏ xoẹt qua, để lại các thương nhỏ. Với làn da trắng nõn và mỏng manh đó, nhìn qua càng thêm dọa người.
Nó đã bảo vệ đứa nhỏ nhiều năm như vậy, luôn bảo vệ cậu ở phía sau, ngăn cản mọi gió tuyết, không để cậu chịu bất kỳ tổn hại đau khổ nào. Cố Từ từ nhỏ đã được nuông chiều, làm sao chịu khổ được như vậy?
007 nghĩ tới đây, hốc mắt liền ẩm ướt, trong lòng vừa tự trách vừa cảm thấy đau lòng.
"Ta không sao," Cố Từ sờ sờ đầu mèo đen nhỏ, nhỏ giọng nói, "Các ngươi bảo vệ ta rất tốt, cho nên...cũng đừng tự trách như vậy."
Hệ thống sửng sốt ngẩng đầu, lại thoáng thấy gương mặt nhu hòa tinh xảo của thiếu niên.
Đau khổ dường như chưa bao giờ làm ánh mắt cậu nhiễm nửa phần lo lắng, vẫn là ánh mắt trong veo khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu.
Cố Từ ngẩn đầu yên lặng nhìn bầu trời kia, ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời.
Chương 43 Thế giới thứ hai ---------
Phó Ngôn ngủ rất nông, hoặc có thể nói y hầu như không ngủ, chỉ để trấn an Cố Từ, y cố ý như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ mình đã ngủ một cách bình yên.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy y ngủ say, Cố Từ nhìn y thật lâu, cuối cùng rời tầm mắt đi, dựa vào người Phó Ngôn, không ngừng nhìn ra bên ngoài, giống như đang thất thần. Trải qua một phen lăn qua lăn lại như vậy, coi như là người làm bằng sắt cũng sẽ mệt mỏi, huống chi thân thể Cố Từ mới khỏe lại không lâu, làm sao chịu nổi?
007 mất rất nhiều công sức mới dỗ Cố Từ ngủ được. Đợi đến khi nó dùng móng mèo trấn an, vuốt ve mu bàn tay ký chủ, khẽ gừ gừ dỗ Cố Từ bằng cách dỗ người độc nhất vô nhị của loài mèo dỗ Cố Từ ngủ, hệ thống mới dịch chuyển tầm mắt.
Chỉ là cứ như vậy quay đầu, thiếu chút nữa làm nó sợ.
Phó Ngôn không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, nghiêng mắt an tĩnh nhìn hình dáng Cố Từ ngủ, y cũng không dịch chuyển, có lẽ sợ đánh thức thiếu niên thật khó mới ngủ say, thật sự không gẩy ra động tĩnh gì.
Một con mèo lớn như vậy đột nhiên xuất hiện ở đây, 007 sợ y phát hiện ra điều gì lạ, nhưng Phó Ngôn dường như không chú ý đến sự tồn tại của nó, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Cố Từ, không dư thừa tinh lực quan sát những thứ khác.
007 thở phào nhẹ nhõm.
Nó thận trọng di chuyển vị trí, nấp vào một góc, biến thành một luồng sáng trắng vay vào trong vòng cổ Cố Từ.
Chỉ là 007 không phát hiện, lúc nó rời đi, dư quang Phó Ngôn chậm rãi quét về phía đó, ánh mắt ngưng trệ trong chớp mắt.
Một lúc sau, y lại khôi phục lại vẻ điềm tĩnh tự nhiên, trầm mặc ít nói.
Cố Từ khẽ nhíu mày, dường như có chút bất an, thân thể khẽ run, giống như cảm nhận được lạnh lẽo, theo bản năng hướng về chỗ ấm áp vùi đầu vào.
Nhìn thấy động tác này của cậu, Phó Nhận cảm nhận được cơn gió lạnh ập đến, liền cởi áo khoác trên người ra, đắp lên người Cố Từ. Y hơi cúi đầu, cẩn thẩn dùng y phục đắp cho cậu, sau đó đưa tay nhẹ hàng vuốt lông mày Cố Từ, y âm thầm nghĩ, Cố Từ đang mơ thấy gì sao? Vì sao ở trong mơ, cũng cau mày.
Hơn nữa....
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như vừa rời y nhìn thấy một con mèo đen, rất giống con mèo Cố Từ nuôi trong phòng. Nhưng chỉ trong chốc lát, con mèo đen nhỏ kỳ lạ đã biến mất, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của y.
"Phó Ngôn?" Cố Từ sửng sốt mở miệng, cậu vốn ngủ không say, mặc dù động tác của Phó Ngôn rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức cậu. Cố Từ mở hồ mở mắt, theo bản năng dụi dụi mắt, nhìn trời bên ngoài, phát hiện mình ngủ thiếp đi thời gian cũng không trôi qua bao lâu, dần dần, cơn buồn ngủ lại kéo đến, cậu cố gắng mở mắt, làm mình tỉnh tảo một chút.
"Em ngủ đi, nơi này rất hẻo lánh, bọn họ không tìm thấy đâu." Phó Ngôn vỗ nhẹ lưng cậu, an ủi.
Cố Từ mơ hồ trả lời, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn t, nhỏ giọng hỏi: "Huynh không ngủ sao?"
Khi cậu còn chưa tỉnh ngủ, thoạt nhìn qua vừa mơ hồ vừa ngây thơ, hơn nữa trong mắt còn có chút nước, càng lộ ra vẻ ngây thơ, làm cho người ta nhịn không được đem một vật trân quý trên đời này đến trước mặt cậu.
Trong lòng Phó Ngôn lập tức mềm nhũn đến rối tinh, không khỏi xoa đầu Cố Từ. Một trận đau đớn thấu tim ập đến vào lúc này, Phó Ngôn cố gắng kiềm chế vị tanh trong miệng, ôn nhu cười, lông mày mang vẻ nhu tình, nói: "Ta không buồn ngủ."
Phó Ngôn vẫn cười dịu dàng, hôn lên tóc cậu, "Ngủ đi, ta bảo vệ em."
Mặc dù mới qua nửa canh giờ, nhưng lo lắng đề phòng dường như đã làm cạn kiệt toàn bộ sức lực, chưa kể Phó Ngôn còn bị thương nặng, cả người chật vật, trong lòng y luôn lo lắng thân thể của Cố Từ, thời gian như vậy lại càng gian nan, sống một ngày bằng một năm.
Tuy nhiên, người của Huyền Âm giáo hẳn là rất nhanh có thể tìm tới.
"Ừm." Cố Từ khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ, đưa tay vuốt ve hình con mèo đen nhỏ, sau đó mới nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dán vào ngực Phó ngôn chậm rãi tiến vào mộng.
*
Người của Huyền Âm giáo lần theo ký hiệu Cố Từ lưu lại trên đường, cũng đã nửa canh giờ.
Bọn họ không dám một chút chậm trễ nào, sợ trì hoãn sẽ xảy ra chuyện gì không thể khống chế, vội vàng ra roi thúc ngực chạy tới, cuối cùng cũng tìm được Cố Từ bọn họ ở trong sơn động hẻo lánh bên vách núi.
Cố Trường Thanh cả người đầm đìa máu, tay cầm kiếm đi tới, toàn thân đều tản ra mùi máu tươi nồng nặc, chỉ là khác với mùi máu trên người Phó Ngôn, thanh kiếm trên tay hắn còn có máu người, dường như là của người khác.
Phó Ngôn sau khi nghe thấy tiếng ồn ào nhìn về phía họ, lúc đầu vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng sau khi nhìn rõ ai đang đến, vẻ mắc cuối cùng cũng hòa hoãn lại, gật đầu với bọn họ, sau đó đặt ngón tay giữa môi, làm một tiếng "Suỵt" ra hiệu bọn họ đừng đánh thức Cố Từ.
"Em ấy vừa mới ngủ, để em ấy nghỉ ngơi một lát." Phó Ngôn nhìn Cố Từ, thấp giọng giải thích, "Hôm nay nhất định rất mệt rồi."
Ánh mắt Cố Trường Thanh rơi vào người trong ngực, nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Từ, mặc dù đang ngủ vẫn bất an, vừa nghĩ đến thủ phạm của chuyện này, cũng bởi vì mình sơ sẩy buông lỏng mới khiến đứa nhỏ chịu khổ sở như vậy, trong lòng liền tự trách. Cho dù đem mấy người đó chém thành trăm mảnh cũng không cách nào bù đắp thương tổn cho hài tử hắn.
Cố Trường Thanh đang muốn đỡ lấy cậu, nhưng một lúc sau lại thu tay lại, cởi áo khoác dính đầy mùi máu tanh, chỉ để lại áo trong sạch sẽ, mới duỗi tay ra lần nữa muốn ôm người trở lại vòng tay mình.
Phó Ngôn im lặng nhìn hắn, vốn không di chuyển, nhưng Cố Trường Thanh vẫn duy trì hành động vừa tồi, không rút lại cũng không thay đổi bất kỳ hành động nào, chỉ nhìn y với đôi mắt lạnh lùng. Cuối cùng, y mới ôm Cố Từ, đưa người về tay Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, hắn nhìn thấy y phục trên người Cố Từ hiển nhiên có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn thấy Phó Ngôn chỉ mặc độc nhất áo trong, liền đi tới nói với Phó Ngôn: "Cảm ơn ngươi, ta sẽ ghi nhớ ân tình này."
"Không phải ân tình," Phó Ngôn nói, "Là ta cam tâm tình nguyện."
Cố Trường Thanh không nói gì.
Cố Từ theo bản năng cảm giác được thay đổi cái ôm, theo bản năng liền nhíu mày, lại cọ cọ vào cánh tay Cố Trường Thanh, dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, liền nghi hoặc nghiêng đầu, giống như đang phân biệt cái gì đó, sau đó cậu nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo phụ thân, trốn vào vòng tay của hắn, tìm chỗ thoải mái tiếp tục ngủ.
Cố Trường Thanh ậm ừ vài câu, giọng điệu giống như một bài đồng dao cổ nào đó, Cố Từ dưới sự trấn an của hắn, lông mày vốn đang co lại từng chút giãn ra. So với sự bất an vừa nãy ở sơn động, chỉ khi Cố Từ trở lại bên người thân, cậu cuối cùng mới khôi phục thả lỏng ban đầu.
"Những người khác thế nào?" Phó Nhiên hỏi, tất nhiên, những người hầu đi cùng họ, cũng như những dân làng sống gần trường tư thục. Y kỳ thực đang thay Cố Từ hỏi, bởi vì Phó Ngôn hiểu tính cách của Cố Từ, biết cậu tâm thiện, nhất định sẽ lo lắng cho những người vô tội kia, liền thay Cố Từ hỏi trước, để y có thể biết trước tình hình.
"C.h.ế.t rồi, tất cả đều bị g.i.ế.t." Không một ai may mắn thoát khỏi.
Những sát thủ kia vì nhiệm vụ đảm bảo, có thể chắc chắn bắt được Cố Từ, đã sớm g.i.ế.t tất cả những dân làng gần đó trước khi cậu đến, để chúng ngụy trang tốt.
Sở dĩ bọn họ đến không thấy một bóng người, cả thôn im ắng cũng chính bởi vì nguyên nhân này.
"Ta sẽ chăm sóc tốt cho người thân của những người đó. Còn chuyện này...." Cố Trường Thanh tựa như phát hiện ra điều gì, cúi đầu nhìn Cố Từ, nhưng đứa nhỏ vẫn nhắm chặt mặt, yên lặng nghỉ ngơi, còn nói thêm, "Chỉ là đừng để Tiểu Từ biết."
Phó Ngôn gật đầu.
"Đi về trước rồi nói sau, hôm nay nhất định rất mệt mỏi rồi." Cố Trường Thanh dặn dò xong câu này, liền ôm Cố Từ lên xe ngựa.
Chỉ là bọn họ không biết là, khi Cố Trường Thanh ôm lấy Cố Từ, cậu đã tỉnh lại, chỉ là không có mở mắt ra, mà là chuyên chú nghe bọn họ nói chuyện.