Thị nữ bưng lên hai chén trà nóng, thay tách trà nguội của Cố Từ trước đó.
Cố Từ bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó cảm thấy có chút kỳ lạ, giống như vẫn luôn có người đang nhìn chằm chằm mình, cậu quay đầu lại nhìn, vừa vặn bắt được ánh mắt của Phó Ngôn.
Ban đầu, Phó Ngôn chỉ đang tỉ mỉ đánh giá Cố Từ, nhìn xem gần đây có gầy đi chút nào không, có chăm sóc tốt cho bản thân không. Ai ngờ nhìn nhìn, liền nhất thời quên mục đích trước đó, cũng chỉ lo một sức mà nhìn chằm chằm Cố Từ, sau đó không biết suy nghĩ cái gì, lại đỏ mặt, thậm chí ngay từ đầu muốn cái gì cũng không nhớ nổi nữa.
Cố Từ khó hiểu nhìn y một cái, Phó Ngôn chột dạ sờ sờ mũi, sau đó lại cười trừ với Cố Từ.
"Huynh có muốn uống không?" Cố Từ thấy y đang nhìn tay mình, còn tưởng rằng y khát nước, liền đẩy chén trà bên cạnh y về phía trước, "Đây là của huynh."
"Ừm, được." Phó Ngôn nghe lời nhận lấy, cũng không thèm để ý đến nhiệt độ của trà, trực tiếp uống, ai biết trà quá nóng, y thiếu chút nữa tự làm bỏng chính mình, vội vàng nhấp một ngụm, liền ho dữ dội.
Cố Từ vẻ mặt nghi hoặc hỏi y: "Huynh thật sự không sao chứ?"
Phó Ngôn hữu khí vô lực nói: "Thật sự là ổn rồi, ta thề."
Cố Từ nhìn y chằm chằm một hồi lâu, mới dời ánh mắt đi.
Bởi vì Phó Ngôn đến, Như Lam và các nàng cũng không thể phớt lờ y mà tiếp tục may quần áo cho Cố Từ. Vì vậy, sau khi công tử nói xong, các nàng liền buông công việc vừa rồi xuống, nhường lại cho hai người không gian trao đổi, quay sang làm việc khác.
Thu Liên đã hoàn thành công việc may và của mình, liền cầm hai đôi giày lại đây, đầu tiên nàng mỉm cười với Cố Từ, sau đó nhẹ nhàng nói: "Công tử, nô tỳ làm cho ngài hai đôi giày, ngài xem có chúng có vừa không?"
Đôi giày mà Cố Từ đang đi lúc trước đã có chút chật, sáng nay lúc thay giày, đầu ngón chân bên kia còn đỏ, sau mu bàn chậm thậm chí bị mài đến rách da một chút, khi Như Lam các nàng nhìn thấy, gấp đến độ muốn khóc, lập tức liền kêu người đi lấy thuốc trị thương lại đây đắp lên.
Cố Từ gật đầu, đang muốn thử đôi giày mới, Phó Ngôn đã nhận lấy đồ trong tay Phó Thu Liên, y lạnh nhạt nói: "Để ta làm." Nói xong, y liền cởi tất chân của Cố Từ ra, động tác nhẹ nhàng thay giày mới."
Vì Cố Từ không quen bị người khác chạm vào, theo bản năng muốn đem chân rụt về, nhưng Phó Ngôn tựa hồ đã đoán trước được điều này, nhẹ nhàng cầm lấy cậu, hoàn toàn không cho Cố Từ có cơ hội rút lui.
Cậu khó chịu di chuyển chân, Phó Ngôn ngẩng đầu nhìn cậu, không biết vì sao lại cười, trong mắt hiện lên một tia xúc cảm khó hiểu, khiến Cố Từ không được tự nhiên quay đầu đi.
Phó ngôn vừa thấy tốt liền nhận ngay, cũng không nên tiếp cận cậu quá nhiều, tránh để Cố Từ tức giận, trực tiếp đem y đuổi ra khỏi phòng.
Y tự hỏi bản thân mình không có gì phải sợ, chỉ sợ nhất là mắt Cố Từ đỏ lên, lần trước Cố Từ khóc, Phó Ngôn liền không biết phải làm sao, thậm chí ngay cả an ủi người như thế nào cũng quên, vụng về bối rối vô cùng, trong nháy mắt không nói nên lời.
"Được chưa?" Cố Từ thấy y cúi đầu mang giày cho mình, dường như còn chưa đi xong, nhịn không được hỏi.
"Được rồi." Phó Ngôn nhẹ giọng đáp.
Nhưng Cố Từ lại cảm thấy ngón chân của mình hình như bị nhéo nhẹ một cái, cảm giác này có chút ngứa ngáy, cậu hơi trừng to mắt, hoang mang nhìn lại Phó Ngôn, chỉ là thoáng qua, giống như vừa rồi chỉ là Phó Ngôn không cẩn thận đụng phải, càng miễn bàn sau đó y còn có vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn lại Cố Từ, như không có việc gì: "Lam sao vậy? Trên mặt ta có cái gì sao?"
Nói xong, Phó Ngôn còn tượng trưng chạm vào mặt mình.
"......." Cố Từ có chút trầm mặc.
Phó Thu Liên trực tiếp cúi đầu xuống, cố gắng che giấu sự kinh ngạc trên mặt mình, cùng với một chút cảm giác quái dị khó phát hiện trong lòng, nàng tuyệt đối không hề nghĩ tới, một người như huynh trưởng ngày thường nhìn qua đúng đắn như vậy, vừa rồi lại....đùa giỡn công tử?
Hơn nữa y còn vẫn tỏ ra nghiêm túc, hoàn toàn không thể nhìn ra bất thường gì cả.
Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Cố Từ trầm mặc hồi lâu, thật lau mới có thể nói ra một câu, cậu khó hiểu nói: "Không bẩn sao?"
Cố Từ hỏi những lời này, mặt câu dường như còn có chút đỏ lên, cũng không biết là vì trong phòng than củi đốt quá nóng khiến cậu nóng, hay là nguyên nhân khác.
"Hửm?" Lần này Phó Ngôn khó hiểu, y nghi hoặc nhìn về thiếu niên.
Cố Từ hơi quay mặt đi, nhỏ giọng giải thích: "Vừa rồi huynh chạm, chạm qua chân của ta, sau đó lại....lại sờ mặt của mình."
Cố Từ bị ám ảnh bởi sạch sẽ, cho dù cơ thể của cậu chỉ bị bẩn một chút, cậu sẽ cảm thấy khó chịu và muốn thay y phục ngay lập tức, nhìn thấy hành động này của Phó Ngôn, cậu thực sự là tâm tình phức tạp....
Thu Liên ở bên cạnh nghe thấy, cuối cùng không nhịn được bật cười, mặc dù nghĩ vậy có chút trái đạo lý, nhưng nhìn bộ dáng bị bóp méo của huynh trưởng mình, quả thật quá thú vị.
Phó Ngôn vội vàng dùng tay áo lau mặt mình, cố gắng khôi phục lại hình tượng y trong lòng Cố Từ, muốn giải thích rằng y không phải là người không thích sạch sẽ như vậy, hơn nữa, dù sao y cũng không cảm thấy có gì sai, mọi thứ về Cố Từ ở trong mắt y đều là tốt đẹp nhất.
Thu Liên cố gắng nhịn cười, hỏi Cố Từ: "Công tử, ngài đi vừa đôi giày này không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Cố Từ đi xuống vài bước, sau đó quay người gật đầu với nàng: "Đi vừa rồi, vất vả cho tỷ rồi."
"Không có gì, ta cũng không có việc gì khác làm, chỉ là muốn chia sẻ chút gì đó cho Như Lam tỷ tỷ." Nói xong, nàng mới nhớ ra dường như mình đã không để ý đến Phó Ngôn, liền nói với y: "Huynh trưởng, qua vài ngày nữa ta cũng làm cho huynh mấy đôi giày mới."
Thực ra Phó Ngôn cũng không nghe rõ nàng nói gì, chỉ tùy ý gật đầu, lại tiến đến bên cạnh Cố Từ, thấy bên cạnh cậu đặt mấy cuốn sách, liền bắt chuyện nói: "Những cuốn này ta từng đọc qua hết rồi, cuốn này rất thú vị...." Nói xong, y liền cầm một cuốn sách trong số đó, đặt ở bên cạnh Cố Từ.
Cố Từ nhìn, đáp: "Ta cũng đọc qua rồi." Cuối cùng, cậu nói thêm: "Những cuốn này đều là huynh đưa đến."
"À, ra là vậy, ta suýt chút nữa quên mất." Phó Ngôn ngượng ngùng cười, vắt hết óc muốn tìm đề tài khác để nói chuyện. Nhưng Cố Từ dường như không có tinh thần, chỉ ngồi trên giường, gần như xuất thần nhìn ra bên ngoài.
Phó Ngôn bỗng nhiên linh quang lóe lên, mở miệng nói: "Hay là ta dẫn em ra ngoài chơi?"
Nghe vậy, ánh mắt Cố Từ sáng lên, vui vẻ nhìn về phía y, hỏi: "Thật sao?" Tuy rằng bọn họ luôn nói với Cố Từ, cho qua một thời gian ngắn đợi thân thể cậu tốt hơn sẽ để cậu đi ra ngoài Huyền Âm giáo một chút, mà mấy ngày nay Cố Từ gần như đã bình phục, cũng không thấy phụ thân cậu nhắc đến chuyện này.
Cố Từ luôn hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, hầu như sẽ không làm người ta khó xử, nếu như bọn họ không đề cập đến, cậu cũng không cố ý yêu cầu họ làm điều gì đó. Sở dĩ trước đó mạnh mẽ xông vào, cũng chỉ là lo lắng thân thể Phó Ngôn, cũng không muốn để cho người khác vì mình mà bị tổn thương quá lớn.
"Thật." Phó Ngôn thấy Cố Từ bởi vì một câu nói của mình mà vui như vậy, lại nghĩ đến nguyên nhân trong đó, y liền nhịn không được có chút đau lòng.
"Vậy quyết định như vậy đi, không được đổi ý!" Cố Từ nghiêm túc nói.
Phó ngôn nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu cậu, cười đáp ứng: "Không đổi ý."
Như Lam không khỏi hỏi y: "Thật sự có thể sao? Nhưng thân thể của công tử..."
Khi các chủ nhân nói chuyện, với tư cách là một người hầu, nàng không nên mở miệng, nhưng sự lo lắng của nàng đối với sức khỏe của Cố Từ đã chiếm ưu thế, vì vậy Như Lam liền trực tiếp hỏi.
"Thân thể của em ấy đã tốt hơn nhiều rồi, Mục đại phu lúc trước cũng từng nói cho ta biết, thân thể Tiểu Từ đã không còn đáng ngại." Phó Ngôn thấy các nàng thật sự quan tâm Cố Từ, liền kiên nhẫn giải thích.
Cố Từ cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đỏi hỏi Phó Ngôn: "Vậy nếu huynh ra ngoài, có cảm thấy khó chịu không?"
Phó Ngôn sửng sốt trong giây lát, nhưng khi nhìn về phía Cố Từ, ánh mắt lại trở nên rất sáng, y nhìn thiếu niên mang vẻ mặt nghiêm túc lại mở hồ mang theo tia lo lắng, giờ phút này trong lòng hiện lên một cảm giác ấm áp bao quanh y.
Cố Từ nhìn y không nói lời nào, còn tưởng rằng Phó Ngôn có điều gì khó nói, cậu do dự một chút, thanh âm cực nhỏ mà bổ sung một câu, "Ta, ta kỳ thật cũng không phải rất muốn đi ra ngoài, huynh không cần miễn cưỡng chính mình, hay là...." Cậu cùng những người khác đi ra ngoài cũng được.
Chỉ là Cố Từ còn chưa nói xong, Phó Ngôn ở bên cạnh lại vươn tay về phía cậu, sau đó ôm Cố Từ vào lòng, hôn lên tóc Cố Từ.
Phó Ngôn ôm cậu, chỉ cảm thấy trái tìm mình sắp tan chảy. Cố Từ của y sao có thể tốt như vậy, rõ ràng rất muốn được ra ngoài, nhưng cậu vẫn sẽ lựa chọn từ bỏ một số thứ vì nghĩ cho người khác.
Thanh âm Phó Ngôn có chút khàn khàn, hơn nữa rất trầm, tựa như đang đè nén cái gì, cố gắng dịu dàng nói: "Ta không sao, đi ra ngoài cũng sẽ không có ảnh hưởng gì."
Cố Từ chỉ cảm thấy một cái chạm nhẹ trên tóc mình, cậu dường như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Phó Ngôn.
Cố Từ trong lòng thầm nghĩ, người này hình như rất thích hôn lên tóc cậu, lúc trước ở thế giới trước cũng là như vậy, chảng lẽ đây là biểu đạt tình cảm bẹn bè sao?
Tuy rằng trong lòng cậu nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nhàn nhạt nói cho cậu biết, không phải như vậy, bạn bè sẽ không thân mật như vậy.....
Trong đôi mắt trong veo, dần nhiễm lên nghi hoặc cùng khó hiểu.
Chỉ là Cố Từ cũng không dây dưa quá nhiều nữa, mà là trực tiếp đưa tay về phía Phó ngôn, xoa đầu y an ủi, nhẹ giọng nói: "Ừm."
Phó Ngôn nhìn cậu, không ngừng mỉm cười, nụ cười trong mắt y không thể che giấu được nữa. Y cúi đầu, cọ nhẹ Cố Từ, sau lại nhẹ giọng gọi: "Cố Từ."
"Hửm?" Cố Từ nghi hoặc.
Nhưng Phó Ngôn chỉ mỉm cười, không ngừng cọ nhẹ vào người cậu, đồng thời trong lòng cũng gọi tên Cố Từ một tiếng rồi lại một tiếng, giống như đang ôm bảo bối, cẩn thận cất giữ nó ở nơi quý giá nhất.
Cố Từ lấy tay che mặt y, nhăn mũi nghiêm túc nhấn mạnh: "Đừng lại gần quá, ta nóng quá."
Nhưng đáp lại Cố Từ vẫn là tiếng cười khẽ của Phó Ngôn. Chỉ cần có thể ở bên Cố Từ, cho dù bị cự tuyệt, y cũng sẽ rất vui vẻ.
Tác giả có điều muốn nói: Tiểu kịch trường
Phó Ngôn tưởng tượng: Ngao ngao ngao, QAQ Cố Từ của ta thật là hiểu chuyện, biết quan tâm, lại ấm áp, huhuuu, muốn.....
?
Ngươi nghĩ cái gì vậy?
Phó Ngôn: [nghiêm túc nhấn mạnh] muốn.....hôn hôn ôm ôm em ấy lên cao. QAQ
(ôm kiểu bế lên cao ấy, nó kiểu như vầy:P)
Phó Ngôn sau khi xem các bình luận-----
Phó Ngôn: Từ giờ trở đi, tôi, Phó Ngôn, sẽ là bạn trai của Tiểu Từ! Phó Ngôn là cái quái gì chứ, tôi không biết hắn ta, ném hắn ta ra ngoài đi!
Vâng, bọn họ điên rồi, đã nhân cách phân liệt, vì cướp kịch mà không từ thủ đoạn.
(hình như trong đoạn kịch này phía trên là Phó Ngôn thế giới thứ hai, sau khi xem bình luận là Phó Ngôn thế giới thứ nhất 😪, bác nào hiểu đúng thì bảo mình để mình sửa nhá.)
Chương 36: Thế giới thứ hai-----
Sau khi Kỷ Thiện rời khỏi Huyền Âm giáo, cũng không hồi cung trước, mà đi đến một nơi khác.
Khi đó Cung thân vương đang lật xem mật báo do mật thám truyền đến, lại phát hiện tin tức bên Huyền Âm giáo kém xa không ít, trước kia tin tức được truyền đến rất đúng giờ và chính xác nên hắn có thể kiểm soát được nhất cử nhất động nơi đó, nhưng mấy ngày gần đây bên kia phát sinh bất cứ chuyện gì, dĩ nhiên cũng không để lộ ra một tia gió nào.
Chẳng lẽ Cố Từ đã xảy ra chuyện? Như vậy, chẳng phải Cố Trường Thanh sẽ không gượng dậy nổi, từ nay về sau thế lực thuộc về Thái tử nhất mạch cứ như vậy xuống dốc, như vậy Kỷ Thiện cũng không có gì phải sợ.
Nhưng.....
Luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cung thân vương nhìn thư, đột nhiên hỏi thuộc hạ: "Huyền Âm giáo gần đây không có động tĩnh gì sao? Cố Trường Thanh lại phái người đưa thư sao?"
"Không ạ. Tiểu nhân chưa từng nhận được bất kỳ tin tức gì ở bên kia, bất quá....những gián điệp từng liên lạc bên đó gần như mất liên lạc. Theo lời người nhà hắn, hắn tựa hồ không cẩn thận ngã từ trên núi xuống, hiện giờ đang nằm trên giường."