Con Mận rất ngạc nhiên khi thấy dạo này tôi không chửi nó ngu nữa.
Đã thế, mỗi lần có bài tập mới, vừa giải xong là tôi lật đật chạy qua nhà nó, giúi cuốn tập của tôi vào tay nó, nhiệt tình:
- Tao giải xong rồi nè. Mày chép đi!
Con Mận đón lấy cuốn tập, giọng cảm động:
- Sao dạo này bạn tốt với mình thế?
Tôi cười hì hì:
- Tao tốt với mày lâu rồi, tại mày ng… ng…
Tôi tính nói “Tại mày ngu nên mày không biết đó thôi” nhưng đến phút chót tôi tốp lại kịp. Nhưng con Mận đâu có ngu như tôi vẫn mắng nó:
Nó nhìn tôi, cười méo xẹo:
- Tại mình ngu nên không nhận ra hở?
- Tao đâu có định nói thế. - Tôi ấp úng đáp, mặt đỏ lên, đầu xoay như chong chóng để nghĩ cách nói dối - Thực ra thì… thì…
Thấy tôi ngắc ngứ một cách khổ sở, con Mận động lòng:
- Bạn không cần nói nữa. Mình hiểu rồi.
- Mày hiểu sao? - Tôi thót bụng lại, mắt vẫn bám cứng khuôn mặt dịu dàng của nó.
- Mình hiểu tại sao gần đây bạn tốt với mình.
Con Mận trả lời thật mơ hồ, nhưng cái cách nó nhìn tôi thăm thẳm đầy vẻ biết ơn cho tôi biết nó đang nghĩ gì.
Tôi bẽn lẽn đưa mắt nhìn lên tán cây trước sân nhà nó, cố lảng chuyện:
- Cây bời lời nhà mày trái nhiều quá há?
- Ờ, Thiều trèo lên hái đi!
- Đợi hôm nào chơi trò đánh trận giả, tao sẽ qua hái.
Trẻ con làng tôi thường chơi trò này. Chỉ cần một ống trúc bằng hai gang tay, chúng tôi chế ra một nòng súng rỗng và một que thụt. Khi bắn, chúng tôi nhét trái bời lời ở hai đầu ống trúc rồi dùng que thụt mạnh: đạn bời lời bắn ra kèm theo một tiếng “bốp”.
Trúng phải đạn bời lời không đau lắm, nhưng vạt áo dính lốm đốm nhựa xanh, lần nào chơi trò đánh trận giả bằng súng bời lời, tôi cũng bị mẹ mắng khi bà đem quần áo ra giặt.
Không biết nói thêm gì nữa, tôi nhìn con Mận:
- Tao đi nhé.
- Thiều qua nhà bạn Xin à?
Con Mận tự nhiên hỏi một câu cắc cớ làm tôi sững người. Nhớ đến lá thư hôm nào tôi gửi con Xin, mặt tôi lập tức nóng ran.
- Đâu có. - Tôi cắn môi, tự nhiên nói thêm - Tao hết thích chơi với con Xin rồi.
Con Mận có vẻ ngạc nhiên. Nó nheo mắt như thể bị chói nắng:
- Sao vậy?
- Tao cũng chẳng biết nữa. Bây giờ tao chỉ thích chơi với mày.
Tôi không hiểu tại sao tôi lại nói như vậy, vì thực ra tôi cũng không chắc lắm về điều đó. Trước đây, tình cảm tôi dành cho con Mận có lẽ không đủ cho một muỗng cà phê.
Nói xong, chợt nhận ra ý tứ trong câu nói, tôi lúng túng đưa tay xoa đầu, lại nhìn lên tán lá bời lời xanh ngắt.
Con Mận có vẻ cảm động lắm. Nó khẽ đụng tay nó vào tay tôi, thật thà:
- Mình thích chơi với bạn lâu rồi.