Sau khi cả nhà Quý Giai Thành đến xin lỗi thì cũng không xuất hiện nữa, Quý Trạch An nghe giọng Sầm Ân Thư cứ không tốt, nói rằng đúng là dễ dàng cho họ. Quý Trạch An dở khóc dở cười.
Chỉ biết là Quý Giai Thành xin nghỉ việc ở Cảnh thành do Quý Khâu Nguyên với Hạ Hoài San quyết định mang về Giang thành để kiểm soát người, lo rằng sểnh ra chút thì cậu ta lại gây rắc rối. Dù sao ở Cảnh thành cũng là trời cao hoàng đế xa, giữ người ở Giang thành thì bọn họ vẫn nắm được tình hình, không để xảy ra việc tương lai bất ngờ xuất hiện họa lớn nào. Ngược lại thì Quý Trạch An còn thấy thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ. Nghĩ thế nên cậu quay sang nhìn Sầm Ân Thư vẫn đang trưng vẻ mặt không vui ngồi trên sofa, khóe miệng nhếch lên.
Đám người đó đi hay ở cũng không làm thay đổi quan hệ của bọn họ. Nhưng mà, đi cũng tốt…
Có quan hệ họ hàng lại từng có ân nuôi dưỡng, tuy họ đối xử với cậu cũng không gọi là tốt nhưng gãy xương vẫn còn liền da. Có một số việc không thể không kiêng kị, Quý Trạch An không phải để ý đến ô danh chỉ là không muốn làm ác độc đến cùng.
Cậu vẫn muốn trở thành một người ngày càng bao dung hơn, chỉ cần không liên quan đến việc sống chết thì cậu muốn cố gắng để mình từ từ xử lý. Chính cậu khi nghĩ đến việc này chưa từng nói đến sợ hay không. Vì có vài vấn đề khiến cậu khó chịu nhưng cũng chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của cậu.
Về việc Mục Lạc Nhu, cũng chỉ là học tỷ gặp trong trường vài lần. Quý Trạch An chưa từng động đến cô ta, càng không nói đến việc gọi là đắc tội, cậu không nghĩ thông được lý do khiến cô ta làm những chuyện này với cậu và cũng chẳng muốn nghĩ. Chỉ là lần này Quý Trạch An không có ý định buông tha cho ả, sự bao dung của cậu cũng không nhiều đến thế. Dù sao hiện tại cậu chưa đến được cái cảnh giới bao dung chúng sinh. Còn tương lai thì cũng khó nói… Chẳng qua Quý Trạch An cảm thấy về sau cậu cũng chẳng làm được, chỉ có thể đứng từ xa nhìn và cũng cố gắng tiến gần đến mức đó mà thôi.
Quý Trạch An rất rõ với khả năng của mình bây giờ cũng chẳng làm gì Mục Lạc Nhu được. Nhưng cậu có thể ôm đùi lớn trong nhà mà, cậu không thấy ôm đùi là chuyện xấu. Dù sao cảm giác ôm đùi lớn rất thích.
Trong giới giải trí hiện nay thì Mục Lạc Nhu chưa phải rất quan trọng, tuy có fan hâm mộ nhưng bao nhiêu phần là thủy quân, thực sự fan hâm mộ còn bao nhiêu? Đối với loại người chỉ muốn trèo lên trên, coi người khác là đá kê chân thì lại dễ tìm được điểm chí mạng.
Chỉ cần khiến ả không có cách nào trèo lên trên là được rồi, có thể gọi là bên trên phong sát. Dù sao cũng chỉ cần một câu nói của Ninh Văn Ngạn, tuy không đến mức trăm phần trăm cô ta không xuất hiện trước công chúng nhưng “cánh cửa” bên trên sẽ từ từ đóng lại đến khi không thể có ánh sáng lọt vào.
Một tuần trước khi “Đăng Tiên” khởi quay, Quý Trạch An lại nhàn nhã. Công tác chuẩn bị trước đó cậu làm lâu rồi, chắc chắn là đốt tiền nhưng cậu không hối hận. Những việc làm theo cảm tính như thế cả đời cũng không chắc có thể làm được mấy lần. Kể cả cuối cùng phim không đạt được đến mức độ mong muốn, có thể lỗ nhưng cũng không đến cảnh lưu lạc đầu đường, cùng lắm thì làm lần nữa.
Một bộ phim cũng không phải cả cuộc đời của cậu.
Quý Trạch An tự an ủi mình như thế nhưng nói là hoàn toàn không lo lắng thì cũng không đúng.
Trong mắt cậu thì vẫn náo nhiệt như trước, bị các loại kí tự che kín nên cậu nhắm mắt nằm lên chiếc ghế võng lâu đời bên cửa sổ, che chăn điều hòa trộm lười một chút.
Ghế võng già: “(?? 灬?) đung đưa~ đung đưa~ đến cầu nhà bà ngoại*~~~”
(*Là ca khúc thiếu nhi dựa theo dân ca của khu Quảng Đông, biểu diễn bằng tiếng Quảng Đông.)
Nếu Quý Trạch An mở mắt thấy câu nói trên ghế võng thì chắc chắn sẽ nghĩ đúng là một chiếc ghế võng có tuổi, chữ viết bên trên cũng có cảm giác cổ xưa. Tất nhiên trước hết cần phải xem được chữ viết đã.
Ghế võng già: “Bỗng có cảm giác bị ghét vì sưng rồi…? (? > 灬 <)?”
Du Dịch bê nước ép trái cây đến gần ghế võng mới thấy Quý Trạch An đang nghỉ ngơi nên cũng không làm phiền cậu mà chỉ để ly nước trên bàn chờ đá lạnh từ từ tan ra.
Quý Trạch An sợ lạnh nên Du Dịch cũng cố gắng không để cậu ăn đồ lạnh. Nước trái cây lúc đầu không định thêm đá nhưng anh không chịu được Quý Trạch An “năn nỉ” nên chỉ có thể thở dài nhượng bộ. Du Dịch phần lớn đều chiều theo ý Quý Trạch An, không chỉ do khoảng cách tuổi tác giữa hai người mà phần lớn là do anh yêu chiều cậu.
Ly thủy tinh 2: “(;*△*;) Vì sao tui được điều hòa thổi liên tục mà vẫn mồ hôi đầm đìa như cũ!”
Quý Trạch An đang nhắm mắt nên không thấy lời nó nói tất nhiên không trả lời được. Chẳng qua dù thấy được thì cậu cũng chỉ cười cho qua.
Du Dịch để ly xuống rồi ngồi ở sofa cách ghế võng không xa. Anh nhìn Quý Trạch An vài lần rồi mới cầm ipad để trên bàn lên để xem tin tức.
Quý Trạch An không ngủ, cũng cảm nhận được Du Dịch vào phòng và nghe được tiếng ly thủy tinh chạm vào bàn.
Chỉ là quan hệ giữa hai người không cần lễ phép nhiều như thế.
Không nghe thấy tiếng động nên Quý Trạch An hé mắt nhìn về phía ghế sofa anh hay ngồi. Thấy anh thoải mái dựa lưng ghế, một tay cầm ipad một tay hững hờ lướt màn hình, trên mặt cũng không nhiều biểu cảm.
Mặt anh vẫn luôn sạch sẽ, một chữ cũng không có như cũ.
Đến giờ cậu vẫn không biết tại sao chỉ có anh như thế.
Anh rất đặc biệt, cậu chắc chắn.
Trong tâm thì cậu cũng đặt anh ở một vị trí đặc biệt.
Chỉ có điều này cậu vẫn luôn không nghĩ ra, chẳng qua cậu không để tâm chuyện vụn vặt, cứ như hiện tại đã rất tốt rồi.
Sofa nhỏ: “(=? w?)? Chủ nhân, tui phát hiện Tiểu An trộm nhìn anh. Anh không phát hiện nhỉ, ha ha ha ha!”
Chẳng qua sofa nhỏ không rõ, Du Dịch biết chứ, chỉ là anh hưởng thụ khoảng thời gian này thôi.
Khoảng thời gian trước Quý Trạch An quá bận, đặt hết tinh lực vào “Đăng Tiên”. Du Dịch cũng biết chờ khởi quay sẽ càng bận nên anh chỉ muốn yên lặng tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm có này. Bảy ngày nghỉ ngơi chẳng qua cho diễn viên làm chuẩn bị cuối cùng và chuẩn bị chạy thử, cũng cho nhân viên trong đoàn làm phim thời gian khôi phục sau thời gian bận rộn.
Được người mình thích vụng trộm nhìn chăm chú…
Nếu để sofa nhỏ biết Du Dịch nghĩ thế thì chắc chắn sẽ đánh giá anh là “(. -`w′-) Muộn tao!”
Du Dịch thực sự là muộn tao, Quý Trạch An cũng biết rõ nên thích dùng cái đó để đùa anh.
Quý Trạch An xốc chăn điều hòa trên người rồi đứng dậy, bưng ly thủy tinh số 2 đang “chảy mồ hôi đầy mặt” lên uống một ngụm nước chanh hạnh phúc đến nheo mắt, khóe miệng tự nhiên cong lên.
Cậu cười nhìn Du Dịch đã để ipad xuống rồi nhào qua.
Đúng, chính là “nhào” đến.
Sofa nhỏ: “(*??? *) Tiểu An nhiệt tình thật!!! Tui cá chủ nhân đang cười trong lòng luôn! Cược một lần spa!”
Ly thủy tinh số 2 đối diện sofa nhỏ lập tức đáp lời: “Tui đoán chủ nhân đang đỏ mặt mừng thầm trong lòng (*ФwФ*)! Tui cược hai lần spa. Người thua nhớ phải nói với Tiểu An về các lần cược đó!”
…
Bất kể các đồ vật suy đoán nội tâm của Du Dịch thế nào thì hiện tại mặt anh vẫn chẳng có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt là sáng hơn trước.
Quý Trạch An bổ nhào vào trong ngực Du Dịch, ngồi quỳ trên đầu gối của anh, ôm cơ bụng gầy gò mà cậu thích, ghé đầu lên cổ Du Dịch, ngửi mùi hương dễ chịu không biết tên rồi dùng mặt cọ lên da cổ của anh.
“Sao vậy?”
Giọng Du Dịch nghe rất bình thản, chỉ là hô hấp của anh nặng hơn mấy phần, cả đôi tay đang ôm Quý Trạch An cũng căng hơn.
Trong khoảng thời gian này Du Dịch luôn bị Quý Trạch An “vắng vẻ”.
Tuy không đến mức bất mãn vì Du Dịch vẫn thông cảm cho cậu nhưng nói không mong chờ thì chắc chắn là nói dối.
Anh đã từng ăn mặn rồi!
Vẫn là một người có tuổi từng ăn chay một thời gian rất dài.
Tuy rằng Du Dịch không thích người khác so sánh hai người rồi nói anh già…
Nhưng khoảng cách tuổi tác giữa hai người không thể bỏ qua.
“Vụ Mục Lạc Nhu giải quyết chưa?” Việc này do Ninh Văn Ngạn cùng Du Dịch giải quyết, cậu chưa từng hỏi. Với cả trong thời gian này cũng không mở tivi, máy tính xem tin tức giải trí. Đến điện thoại cũng không có sóng di động khiến người luôn luôn xem tin tức, học tập trên mạng có thói quen không dùng trong vài ngày.
Sofa nhỏ: “(;? д?) Thời điểm như này mà bàn về đứa con gái khác được sao…”
Ly thủy tinh 2: “o(-`д′-?) Cậu có biểt rằng nam nhân đói khát sẽ nổi điên đó…”
Đèn treo: “Tiểu An còn trẻ, không biết lão nam nhân đói khát sẽ đáng sợ đến mức nào ( ̄◇ ̄;).”
Ghế treo: “(? •? 灬 •?)? Gào gào gào, tui chỉ xem thôi…”
Quý Trạch An dán vào cổ Du Dịch, không chú ý quần chúng xung quanh phun trào. Còn Du Dịch là không nhìn thấy bọn chúng nói nhiều.
Nhưng mà bây giờ mọi người nói đúng.
Du Dịch thực sự không vui.
Anh thấy thời gian hiếm có này không cần nhắc đến đứa con gái đáng ghét kia. Ả chỉ là một khách qua đường rất đáng ghét thôi. Người ở sau lưng ả cũng chỉ là con rơi mà thôi…
Cảm giác người yêu trong lòng lại nói về người khác…
Dù trong lòng Du Dịch hiểu rõ người đó với người yêu mình không có quan hệ gì nhưng cảm giác đó thực sự khó chịu, anh vẫn thấy không vui. Còn là quang minh chính đại không vui. Thế là khó có khi Du Dịch thể hiện cơn giận, thuận thế cắn cổ Quý Trạch An.
Không đau mà chỉ bị răng của người kia mài mài trên một vùng da nhỏ.
Nhưng rất kích thích!
Quý Trạch An là một người nhanh trí.
Cậu ý thức được vấn đề ở đâu nên lựa chọn ngậm miệng không nói đề tài này nữa, chôn ở cổ anh cười.
Sau đó cậu cũng học động tác kích thích vừa rồi của anh.
Một lần lại một lần, nhiệt độ trong không khí dường như tăng lên.
Từ cắn cổ đến hôn nhau.
Không phải dồn dập mà là từ từ, chầm chậm tiến dần lên. Không có thăm dò mà là nụ hôn thường ngày giữa tình nhân.
Ve vuốt bờ môi nhau, hai người vẫn phải khắc chế mấy phần.
Không phải không buông ra mà là đang hưởng thụ quá trình này.
Cũng không biết ai cạy mở miệng của ai trước.
Môi lưỡi quấn quít, hòa quyện với nhau.
Đèn treo: “Đang giữa ban ngày, cuối cùng cũng không bị tắt rồi khà khà khà khà…”