Quý Trạch An không khách sáo nói: “Chẳng qua là từng cùng bái sư mà thôi, trước kia mấy người không hề qua lại, hiện tại anh lấy lý do gì để gặp khó khăn thì tìm A Dịch? Anh nghĩ gì mà cho rằng A Dịch sẽ giúp anh chứ? Có phải anh quá tự mãn không?”.
Sự xuất hiện của Hoắc Nhất Tiệp đã làm cho tâm trạng của cậu tụt dốc không phanh.
Hiện tại giọng điệu của Quý An Trạch rất không tốt.
Ban đầu chỉ có ấn tượng không tốt đối với người này, sau là vì thái độ nhờ vả của người này. Cho dù có người đang cần giúp đỡ thì Quý Trạch An cũng sẽ không nghĩ rằng đó là trách nhiệm của mình. Đối với cậu, mạng sống của Du Dịch quan trọng hơn, sống chết của người khác có gì liên quan tới cậu? Vào lúc này Quý Trạch An càng ích kỷ. Cậu không muốn Du Dịch sẽ gặp một chút nguy cơ nào.
Cậu lại càng ghét suy nghĩ để Du Dịch gặp nguy hiểm của Hoắc Nhất Tiệp.
Cửa chính: “(? _?) Tui chỉ biết người này không có lòng tốt!”.
Hoắc Nhất Tiệp bị Quý Trạch An nói đến mức phải im miệng, vẻ mặt tươi cười biến mất.
Du Dịch dịu dàng nhìn Quý Trạch An, nhưng lúc nhìn Hoắc Nhất Tiệp thì không còn như vậy nữa, anh chỉ lạnh lùng nói: “Cậu đi đi.”.
“Sư huynh, anh không thể không nể tình sư phụ giúp em một chút!” Hoắc Nhất Tiệp nóng nảy, chuyện này còn khó giải quyết hơn so với hắn tưởng tượng, hắn không hề nghĩ tới biến số là Quý Trạch An sẽ xuất hiện, hắn cho rằng trên thế giới này ngoại trừ Du Dịch thì không một ai có thể ảnh hưởng tới Du Dịch, có vẻ như hắn sai rồi. Thái độ của Quý Trạch An lúc mới bước vào cửa cũng là một nguyên nhân dẫn đến tình trạng này, hắn có ấn tượng không tốt đối với Quý Trạch An. Nhưng hắn không hối hận, Hoắc Nhất Tiệp biết hối hận không có tác dụng.
Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, cậu không hy vọng Du Dịch đồng ý, cậu không muốn Du Dịch tham gia bất cứ chuyện gì khiến bản thân gặp nguy hiểm. Hiện tại Du Dịch có thể nhận một ít việc xem phong thủy đơn giản, cũng đủ tiền sinh hoạt hàng ngày, vậy việc gì phải đi mạo hiểm chứ? Vì Hoắc Nhất Tiệp? Vậy thì Quý Trạch An muốn nhìn xem quan hệ của hai người có thân thiết như vậy hay không.
“Tôi không nợ hắn.” Du Dịch nhìn Hoắc Nhất Tiệp nói.
Anh không nợ hắn cái gì cả, đều trả hết rồi, vậy ở đây còn có tình cảm gì đáng giá chứ?.
Chẳng qua là từng sống chung một thời gian dài, cùng bái một sư phụ mà thôi. Vì có mục đích nên ông ta mới nuôi dưỡng và dạy dỗ anh, nếu không ông ta sẽ chẳng nhận anh làm đồ đệ. Du Dịch biết thừa ông ta sẽ không nhận người có thể khắc chết mình làm đồ đệ.
Sau khi anh giúp ông ta làm xong chuyện kia, ông ta liền nói: “Du Dịch, tình nghĩa sư đồ của chúng ta chấm dứt ở đây.”.
Du Dịch cảm thấy người nọ cũng không có vị trí cao như vậy, mà cái gọi là sư huynh đệ cũng chỉ đến thế mà thôi, chưa nói đến quen thuộc.
Hoắc Nhất Tiệp liền nắm chặt tấm thảm trải ghế sopha: “Sư huynh, em không đi.”.
Anh không đồng ý hắn sẽ không đi, Hoắc Nhất Tiệp đã quyết định rồi.
Tấm thảm: “(┳◇┳) Buông tay! Anh xoắn tui đau quá!”.
Quý Trạch An thấy Hoắc Nhất Tiệp không chịu rời đi có hơi tức giận: “Anh cần tôi báo cảnh sát không?”.
Cảnh sát mời hắn đi thì hắn cũng phải đi chứ!
Hiện tại Hoắc Nhất Tiệp tạo cho Quý Trạch An cảm giác như cậu đang ép hắn đi chết vậy, Quý Trạch An rất tức giận, ngữ khí càng ngày càng không tốt. Thời điểm bảo vệ Du Dịch, Quý Trạch An cũng không muốn dùng bộ dáng lịch sự ngày xưa, cậu có vảy ngược của cậu, cậu cũng cất giấu gai nhọn.
“Giúp em đi sư huynh, em cầu xin anh!” Hoắc Nhất Tiệp thấy Du Dịch im lặng và Quý Trạch An đang uy hiếp liền phải hạ mình cầu xin Du Dịch. Nghề của bọn họ trong xã hội rất phức tạp, đặc biệt người của sở cảnh sát luôn coi bọn họ là kẻ lừa đảo, nếu bị bắt vào cục cảnh sát nhất định sẽ muộn giờ, lúc này Du Dịch mà biến mất, muốn bói toán một lần nữa cũng không dễ dàng.
Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, cậu không hy vọng anh xúc động như vậy.
Du Dịch quả thật không đồng ý, anh không muốn vì bất cứ việc gì lại quay về lẻ loi một mình: “Tôi không giúp được cậu.”.
“Vậy vì sao lúc đầu anh không đuổi em đi, còn để em vào!” Hoắc Nhất Tiệp càng tức giận hơn. Hắn cho rằng với tính cách của Du Dịch thì đã từ chối hắn từ ngoài cửa, nhưng anh không làm thế, Hoắc Nhất Tiệp nghĩ anh nể mặt mũi sư huynh đệ nên mềm lòng, nhưng hình như sự thật không phải như vậy. Du Dịch cho hắn vào rồi mới từ chối hắn, điều này làm cho Hoắc Nhất Tiệp có cảm giác bị lừa.
Chén trà: “(? ·?? ·?) Phép lịch sự cơ bản nhất mà người này cũng không hiểu, kém Du tiên sinh nhà chúng nó thật xa, còn không biết xấu hổ nhận là đồng môn, chậc chậc chậc.”.
Quý Trạch An nhìn Hoắc Nhất Tiệp, cố ý không nghĩ tới nỗi khổ tâm của hắn, cậu sẽ không vì lòng thương cảm nhất thời tràn ra mà đánh mất người quan trọng nhất. Cậu đưa ánh mắt sang nhìn Du Dịch, cậu vẫn lo Du Dịch sẽ bị người gọi là sư đệ này ảnh hưởng, Quý Trạch An không muốn nhìn thấy kết quả như vậy. Nếu cậu phát hiện một chút dấu hiệu nào thì sẽ lập tức ngắt lời anh.
Cậu chính là người ích kỷ như vậy, Quý Trạch An vẫn rất hiểu rõ bản thân.
Chờ Hoắc Nhất Tiệp nói xong, Du Dịch mới thản nhiên nói một câu: “Sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm.”.
Quý Trạch An và Hoắc Nhất Tiệp đều sửng sốt khi nghe câu đó, sau đó tâm tình Quý Trạch An bắt đầu ấm lại, mà lòng Hoắc Nhất Tiệp đã vô cùng đau đớn rồi.
“Anh……” Chẳng lẽ hắn ở trong lòng Du Dịch còn không đáng giá bằng những người xa lạ kia sao? Hoắc Nhất Tiệp trợn to hai mắt, nhìn dáng vẻ Du Dịch có phần đáng sợ: “Anh quyết định rồi? Sẽ không thay đổi nữa?!”.
Lúc này tầm mắt Quý Trạch An cũng nhìn sang Du Dịch.
“Ừ, cậu đi đi.” Du Dịch nói.
“Anh thật sự không giúp em?” Hoắc Nhất Tiệp nắm chặt hai bàn tay, gân xanh như muốn vỡ ra, thanh âm dường như là rít ra từ kẽ răng, nghe rất âm trầm. Hoắc Nhất Tiệp lúc mới vào cửa và Hoắc Nhất Tiệp bây giờ ở trong mắt Quý Trạch An như là hai người khác nhau, chẳng qua cậu thấy cả hai người đều đáng ghét như nhau.
“Đúng vậy.” Du Dịch khẳng định.
“Anh đừng hối hận!” Hoắc Nhất Tiệp đột nhiên đứng lên, động tác bất thình lình này làm chén trà trên bàn trà đổ cả ra ngoài. Ánh mắt hắn hung ác nhìn hai người Du Dịch và Quý Trạch An, nhất là thời điểm nhìn về phía Quý Trạch An, ý lạnh trong mắt như hóa thành thực thể, hận không thể nuốt cậu vào bụng.
Quý Trạch An cũng không sợ, cứ như vậy ngồi thẳng tắp đối mặt cùng hắn. Thời điểm thực sự muốn bảo vệ một người, Quý Trạch An là Quý Trạch An nhưng cũng không phải là Quý Trạch An kia, cậu khởi động lá chắn cứng rắn để bảo vệ, cho dù người đàn ông được bảo vệ còn mạnh hơn cậu hay đối thủ của họ hung ác hơn nữa. Thực ra não Quý Trạch An luôn có một suy nghĩ bằng bất cứ giá nào cũng chỉ đồng ý nhiệm vụ bảo vệ Du Dịch, còn ý kiến khác đều bị cậu bỏ qua, giống như sợ hãi.
Ngã trên bàn trà đến thê thảm không ai khác ngoài chén trà tiểu Viên, trà nóng trong chén đổ đầy bàn: “(’-w??) Đây không phải lỗi của tui.”.
Quý Trạch An nhìn Hoắc Nhất Tiệp đá cửa mà đi liền nói: “Đó không phải lỗi của cậu.”.
Lời này cậu nói với chén trà tiểu Viên, cũng là nói với Du Dịch. Nếu lời từ chối hôm nay tạo thành kết quả không tốt thì kể cả mất đi một mạng người Quý Trạch An cũng sẽ không hối hận. Cho dù Hoắc Nhất Tiệp điên cuồng trả thù bọn họ, cậu cũng sẽ không hối hận. Quý Trạch An cảm thấy mình không sai, chỉ là giữa Du Dịch và người khác thì cậu chọn Du Dịch mà thôi.
Quý Trạch An đứng dậy, đặt chén trà tiểu Viên về vị trí cũ, sau đó bưng bộ ấm chén trà mang vào nhà bếp rồi cầm giẻ lau bàn trà sạch sẽ.
Bàn trà: “(??? 3??) Tuy rằng tui thích đắp mặt nạ dưỡng ẩm nhưng diện tích nhỏ thì không cần lau đâu, chưa kể là mùa đông mở lò sưởi tui còn lo sẽ bị cúm cho nên để khô sẽ tốt hơn, cảm ơn Tiểu An giúp tui lau khô~”.
Cầm lấy giẻ lau có hương trà nhàn nhạt, Quý Trạch An đứng thẳng người đối mặt với ánh mắt Du Dịch rồi nói: “Em không hối hận.”.
Bởi vì sự xuất hiện của Hoắc Nhất Tiệp, Quý Trạch An thay đổi hành trình, cậu không định ở Giang thành đến hết Tết Nguyên Tiêu nữa, cậu đổi chuyến bay, tối đó cậu báo cho Ninh Văn Ngạn và Sầm Ân Thư, hôm sau bọn họ ngồi máy bay bay trở về Cảnh thành.
Chiều ngày mùng tám, hai người đến Cảnh thành, trở lại Tứ Hợp Viện là nơi ở của bọn họ ở Cảnh thành, sau khi cất hành lý thì bắt đầu dọn vệ sinh, mang toàn bộ quần áo ra nhét vào máy giặt giặt sạch một lần rồi mỗi người đi vào một phòng vệ sinh riêng bắt đầu tắm rửa sạch sẽ.
Không như mấy lần trước, lần này Quý Trạch An cảm thấy rất mệt khi ngồi máy bay, có lẽ vì hôm trước bị Hoắc Nhất Tiệp làm phiền khiến cậu còn canh cánh trong lòng. Cậu đề phòng Hoắc Nhất Tiệp đổi ý nên mới vội vội vàng vàng đặt vé máy bay ba bốn giờ gấp rút trở lại Cảnh thành.
Mặc dù mệt mỏi nhưng khi xuống máy bay trở lại Tứ Hợp Viện, Quý Trạch An cũng không lơ là, trong mơ hồ càng chú ý hơn, giống như thả lỏng. Tắm rửa xong, Quý Trạch An mặc áo ngủ vào, cũng không muốn ăn cơm mà chỉ sấy khô tóc rồi ngã lên giường ngủ luôn.
Máy sấy: “(????)? Tiểu An An nhìn này, cậu có phải quên cất tui không, đừng ném tui ở đây, hôm qua tui cùng bạn tui hẹn nhau rồi, tụi tui có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa nói đó!”.
Quý Trạch An mệt mỏi nên quên mất cất máy sấy về chỗ cũ, cũng không nghe được phàn nàn nhỏ của nó, ngay khi đầu chạm vào gối cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Những phản ứng này của Quý Trạch An Du Dịch đều thấy, anh đứng bên giường nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng rồi sờ sờ đầu cậu, sau đó mới cầm máy sấy còn cắm điện cất về chỗ cũ.
Máy sấy: “(??  ̄? w ̄?)???? Chủ nhân thật tốt, nhưng tui không thổ lộ với anh giống chén trà nhỏ kia đâu ha ha ha!”.
Sau khi Du Dịch làm xong việc nhà cũng không muốn ăn cơm chiều, anh nhẹ nhàng bò lên giường nằm ở bên người Quý Trạch An, ôm lấy người ta rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc Quý Trạch An tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Du Dịch đầu tiên. Cậu không khách khí rút tay từ ổ chăn rồi dán lên mặt Du Dịch, lấy ngón tay chọc lên mặt anh, lướt xuống theo đường cong khuôn mặt. Cậu không cần vội vàng thức dậy nên nằm trong ổ chăn chơi đến khi Du Dịch mở mắt nhìn lại cậu.
“Buổi sáng tốt lành.” Quý Trạch An chủ động sáp lại hôn một cái lên mặt anh, đây là hôn chào buổi sáng.
Giường lớn: “(? o? 3??)? Sáng sớm hai người đã ngọt ngào như vậy, đáng thương tụi tui những thứ độc thân này.”.
Du Dịch cũng học theo dáng vẻ Quý Trạch An hôn hôn cậu: “Buổi sáng tốt lành.”.
Hồi trước Du Dịch thức dậy sớm hơn nên đều đơn phương hôn chào buổi sáng, mãi đến khi Quý Trạch An thức dậy mới chui vào phòng bếp hôn lại hắn. Giống như bây giờ, Du Dịch cảm thấy hai người ở trên giường lớn cùng nhau thức dậy sau đó cho đối phường một cái hôn chào buổi sáng cảm giác cũng rất tốt, anh rất thích mùi vị này, rất thoải mái và ấm áp.
Hai người nằm trên giường anh anh em em một hồi rồi mới cùng nhau rời giường, cùng nhau đánh răng rửa mặt, cùng nhau cạo râu, cùng nhau vào bếp chuẩn bị đồ ăn, cùng nhau ngồi trên bàn cơm ăn bữa sáng. Loại sinh hoạt bình thường lại tốt đẹp này chính là cuộc sống cậu đã từng mơ mà không được, nhưng chỉ vì hiện tại có được nên Quý Trạch An càng không muốn mất đi, cậu không thể chịu đựng được bất cứ người nào dùng bất cứ biện pháp gì mang Du Dịch rời khỏi cậu, cho nên ngày lễ tình nhân đó cậu đã mở ra tất cả gai nhọn trên người mình.
Bữaa sáng là một phần mì sốt, nhìn tưởng đơn giản nhưng không hề đơn giản, bên trong rất phong phú.
Quý Trạch An và Du Dịch im lặng dùng bữa, lúc này hai người đều không trò chuyện, chẳng qua là lẳng lặng cùng nhau ăn xong bữa sáng.
Bữa sáng kết thúc, sau đó là rửa chén, lau bàn xong, Quý Trạch An trở lại thư phòng đọc sách. Khi nhận được tin nhắn từ Vệ Lăng, cậu mới nhận ra hôm qua mình đi quá vội vàng nên chưa giải thích rõ với bạn bè, sau khi nói đơn giản một chút tình hình, Quý Trạch An không thể tập trung đọc sách nên ngồi trên sofa ngẩn ngơ.
Ghế sofa lười biếng: “? ·? w·??? Hôm nay An An ngồi đây làm biếng sao? Hiếm thấy à nha!”.
Hằng ngày sau khi Du Dịch bói toán xong sẽ tới phòng sách, nhìn Quý Trạch An đang lười biếng nằm trên thân ghế sofa thì cong khóe miệng, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu, cả hai đều ăn ý không nói gì. Chỉ lúc Du Dịch nằm xuống Quý Trạch An mới nhìn anh, rồi hai người liền yên tĩnh dựa vào nhau, buổi sáng trôi qua bình yên như thế.
Buổi chiều, Du Dịch nhiệt tình lôi kéo Quý Trạch An tinh thần có phần không tốt lắm ra cửa.
Trên thực tế là Du Dịch nói muốn cậu sửa vài bộ quần áo, ra ngoài ở đến khi khai giảng rồi trở về Quý Trạch An cũng không phản đối. Chờ Du Dịch thu dọn đồ đạc ổn thỏa, lúc anh nhận ra thì Quý Trạch An đã ngồi trên ghế phó lái, Du Dịch giúp cậu thắt dây an toàn.
Quý Trạch An ngạc nhiên, Du Dịch không phải người thích ra ngoài trừ những lúc cần thiết. Vì hiểu anh nên cậu rất bất ngờ.
Cái xe: “(*·?? ·?)? Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa? Trước kia tui còn cảm thấy chủ nhân nhà tui sẽ để tui đóng bụi trong nhà kho chứ, chưa từng nghĩ đến hiện tại mỗi ngày được chủ nhân lái đưa Tiểu An đi học khắp nơi đâu.”
Lúc này, kính chắn gió phía trước nổi lên hàng chữ thật to, Quý Trạch An nhìn thấy những chữ này không nhịn được cười.
Cậu thay đổi rất nhiều, có một phần là vì chỉnh bản thân, một phần là vì Du tiên sinh nhà cậu. Và Du Dịch cũng vậy, thay đổi vì cậu. Bọn họ ảnh hưởng lẫn nhau, cái cảm giác ảnh hưởng và bị ảnh hưởng thật sự rất tốt, hiện tại Quý Trạch An có thể hiểu được ý nghĩa của việc trở thành một gia đình là sẽ càng ngày càng giống nhau. Bọn họ sẽ bị ảnh hưởng bởi các thói quen nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày, bất giác thay đổi như người kia. Từ trong hành động và lời nói đều có đặc điểm của đối phương, đây chẳng phải là càng ngày càng giống nhau sao?.
Sau khi Du Dịch lái xe hai giờ đồng hồ thì bọn họ đến nơi.
Nhìn qua cửa sổ, lần đầu tiên Quý Trạch An biết rằng Cảnh thành có địa phương như thế này.
Phía trước là một cánh cổng sắt màu đen thật lớn, nhìn xuyên qua cổng thì đây là một ngọn núi được bao phủ bởi tường thành, đủ loại nhà gỗ nhỏ màu vàng nằm trên núi đều cách nhau rất xa, vì không muốn các vị khách bị ảnh hưởng lẫn nhau nên mới kéo giãn khoảng cách giữa các nhà gỗ. Ở trên đỉnh núi có vài đám mây màu trắng lượn lờ như tiên cảnh.
“Biệt thự Du Nhàn.”.
Đây là tên của căn biệt thự này, được khắc bốn chữ lớn trên tấm bia đá, trong đầu Quý Trạch An lập tức xuất hiện “Kiếp phù du trộm được nửa ngày nhàn”. Có lẽ những người đến đây nghỉ ngơi chỉ là để giảm bớt bận rộn thường ngày, cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi. Những người tới nơi này nếu không giàu thì cũng sang, Quý Trạch An chẳng hề ngạc nhiên khi Du Dịch có thể đến nơi này.
Điều khiến Quý Trạch An ngạc nhiên là vì sao Du Dịch dẫn cậu tới nơi này.
“Em trông rất mệt.” Dường như Du Dịch có thể đọc được suy nghĩ của Quý Trạch An, anh nói như vậy ngay lúc Quý Trạch An xoay người nhìn qua.
Cậu mệt mỏi, anh liền giúp cậu rũ đi mệt mỏi. Du Dịch không hy vọng, cũng không muốn nhìn Quý Trạch An vì ở cùng với anh mà cảm thấy mệt mỏi. Anh sẽ đau lòng, anh cũng sợ nếu ở trong hoàn cảnh này lâu dài cậu sẽ đưa ra lựa chọn. Có những lựa chọn đôi khi không phải là thật lòng chẳng qua bất chợt bị cảm xúc chi phối nói ra lời trái lương tâm, Du Dịch không muốn nghe những lời đó, chỉ nghĩ thôi cũng khiến anh thấy đau lòng.
“Du tiên sinh, chào mừng tới biệt thự Du Nhàn.”.
Sau khi kiểm tra thông tin thì anh bảo vệ đẹp trai trả lại thẻ thành viên cho Du Dịch, cửa chính được mở ra, Du Dịch cầm lại thẻ rồi ném vào một góc trên xe, lái xe đi thẳng vào.
“Anh rất quen thuộc?” Quý Trạch An thấy Du Dịch rất quen thuộc đường đi ở đây.
Du Dịch hơi đánh tay lái cho xe rẽ “Ừ, phong thủy nơi này là anh xem, chủ nhân nơi này để lại cho anh một cái nhà gỗ nhỏ chuyên dụng, rất sạch sẽ, đừng lo lắng.”.
_(: 3″ ∠)_ Không, cậu không hề lo lắng vấn đề sạch sẽ.
Trong nháy mắt Quý Trạch An có suy nghĩ muốn cầm bút viết những chữ này lên mặt mình, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, cậu sẽ không ngu ngốc mà làm việc này, khiến Du Tiên sinh nhà cậu “ghét bỏ” cậu.
Du Dịch đỗ xe ở trong gara riêng, hai người vừa xuống xe, Quý Trạch An liền thấy một người đàn ông mặc TSm đứng trước cửa. Đồng tử Quý Trạch An trong nháy mắt liền mở to, thật giống phong cách của Du tiên sinh nhà cậu nha!
“A Dịch, tôi rất bất ngờ khi cậu đến chơi, tôi tặng căn phòng này cho cậu từ lâu rồi mà đây là lần đầu tiên cậu đến ở.” Người nọ nói bằng giọng điệu rất quen thuộc nhìn Du Dịch dắt Quý Trạch An đi tới.
Đây là lần đầu tiên Quý Trạch An nghe được người khác gọi Du tiên sinh nhà cậu thân mật như vậy, tầm mắt liền đảo quanh hai người.
Du Dịch vỗ nhẹ vào đầu Quý Trạch An, ám chỉ cậu đừng nghĩ lung tung, anh cầm thẻ thành viên quay về nhà gỗ nhỏ quẹt cửa, dẫn cậu mang theo vali đi vào, mặc kệ người đang chào hỏi anh.
Dường như người nọ không quan tâm đến hành vi lạnh nhạt của Du Dịch, Quý Trạch An chẳng nhìn thấy bất kỳ chữ nào trên mặt người này. Người này nếu không phải rất giỏi diễn trò thì thật sự là không để ý, hắn tươi cười, cũng đi vào: “A Dịch, tôi không muốn phá hỏng thế giới riêng của hai người, nhưng với tư cách bạn bè, tôi cố ý đến chào hỏi cậu, cậu cũng keo kiệt không thèm đáp lại tôi sao?”.
Mặc Tử Chân nhìn bóng dáng Du Dịch, bắt đầu lải nhải.
Đây là lần đầu tiên Quý Trạch An nhìn thấy ngoài cậu ra còn có người không thèm để ý đến sự lạnh nhạt của Du tiên sinh nhà cậu, có thể nói lâu và nhiều như vậy. Quý Trạch An không cảm thấy có vấn đề gì, mà lại có một loại cảm giác đây mới là người bạn thật sự của Du Dịch, ánh mắt Mặc Tử Chân sáng lên một cái.
“Chao ôi, năm năm không gặp, cậu cũng không mặc áo dài nữa, với tư cách là fan hâm mộ số một của cậu tôi vẫn còn dùng phong cách quá khứ rõ ràng out rồi, lát nữa quay về tôi phải đổi phong cách mới được, sau này không mặc nữa.” Mặc Tử Chân nói xong lại nhìn về phía Quý Trạch An: “Chào cậu chào cậu, tôi tên là Mặc Tử Chân, thật xin lỗi, vừa rồi chỉ lo càm ràm A Dịch, chưa chào hỏi cậu, tôi chỉ có hơi kích động thôi.”.
“Chào anh, tôi là Quý Trạch An.” Quý Trạch An bắt tay với Mặc Tử Chân.
Mặc Tử Chân thành công thu được ánh mắt không mấy thiện cảm của Du Dịch.
Hắn cười thu tay: “Thật xin lỗi đã quấy rầy hai người lâu vậy, các cậu nghỉ ngơi đi, ngồi xe lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, đồ ăn vặt và đồ uống trong tủ lạnh đều là đồ mới bỏ vào hôm nay, các cậu có thể yên tâm sử dụng, tôi sẽ không làm phiền thế giới của hai người nữa, hôm khác cùng nhau uống rượu.”.
Mặc Tử Chân biết điều xua tay rồi rời khỏi nhà gỗ nhỏ của bọn họ.
Sau đó Quý Trạch An và Du Dịch lại bắt đầu một vòng tổng vệ sinh mới.
Tuy rằng không có ý tứ oán trách nhưng Quý Trạch An vẫn cảm thấy gần đây hình như luôn tổng vệ sinh không ngừng……
Quần áo của Quý Trạch An: “(//▽//) Cần cù mới là bạn nhỏ tốt, tui không ngại cậu giúp tui giặt nhiều đâu, dù sao màu sắc tự nhiên của tui cũng không bị phai, hí hí~”.
Quý Trạch An cúi đầu nhìn chữ trên quần áo mình, sau khi quét tước dọn dẹp xong liền cầm quần áo sạch mang vào nhà tắm, cởi quần áo bẩn ra nhét vào trong máy giặt. Quý Trạch An đang lau tóc thì thấy Du Dịch mới vừa mới tắm xong đứng ở cửa.
“Làm sao vậy?” Quý Trạch An hơi bất ngờ nhìn Du Dịch đứng trông giữ cửa.
Du Dịch dắt tay Quý Trạch An, kéo cậu đi đến sân sau. Tới nơi Quý Trạch An chưa kịp phản ứng, Du Dịch liền chủ động giúp cậu cởi quần áo.
“Ngâm suối nước nóng.” Một trong những nguyên nhân Du Dịch mang Quý Trạch An đến đây chính là vì có suối nước nóng thiên nhiên này, ngâm nước nóng rất có lợi đối với cơ thể, nghỉ ngơi cũng tăng hiệu quả kì diệu.
Dưới tầm mắt Du Dịch, Quý Trạch An khỏa thân bước xuống suối nước nóng, ngồi bên trong suối, cậu ngơ ngác nhìn Du tiên sinh đang cởi quần áo trên bờ, thấy cơ bụng của anh, tuyến nhân ngư của anh, đến …… Cuối cùng cặp chân dài bước vào nước ấm, Quý Trạch An cảm thấy mạch máu đang căng ra khi thấy bắp thịt cuồn cuộn chắc nịch kia, cậu rất lo lắng mình sẽ chảy máu mũi liền đặt tay lên mũi trong vô thức.
Dưới ánh nắng ấm áp, phía sau tảng đá đen ở trong suối nước nóng có những đóa mai vàng nở rộ, kèm theo đó là hương mai thanh nhã hòa lẫn với mùi lưu huỳnh. Một cụm mai vàng có tạo hình duyên dáng được cố ý bao bọc bởi những cọc trúc, thân trúc cao cao tỏa ra màu vàng, đỉnh chóp đặc biệt được vót tròn, nhìn qua cảm giác rất đẹp.
Quý Trạch An đặt tay lên khối đá đen có phần tương tự như tay Quý Trạch An: “(?? ·? w? ·??) Tui cảm thấy cái mặt đen kịt của tui cũng nhiễm màu hồng rồi, đá háo sắc nha! Trả lại màu xanh đậm tuyệt đẹp cho tui! Ui chao! Tui cảm thấy mắt tui muốn mang thai luôn rồi làm sao bây giờ!”.
“A, A Dịch ……” Quý Trạch An bỗng dưng hồi hộp, rõ ràng không phải lần đầu tiên “thẳng thắn gặp mặt nhau” mà, đây là sắc đẹp hại người sao? Quá hấp dẫn cậu rồi! Cậu cũng là một người đàn ông!
Du dịch sẽ không nói bản thân có suy nghĩ cố tình, anh chỉ muốn nhanh chóng loại bỏ những cảm xúc tiêu cực trong đầu Quý Trạch An mà thôi, nhưng xem ra hiện tại đúng là rất thành công. Nhìn Quý Trạch An, Du Dịch còn cố ý nhếch miệng cười tự nhiên, hiếm thấy nhất chính là đây không phải tươi cười lướt qua.
Dây cung trong đầu Quý Trạch An “Ba” một cái đứt luôn.
Bất chấp cái gì mà rụt rè, cũng quên luôn bản thân cảm thấy thẹn thùng, trực tiếp đứng lên từ trong suối nước nóng, lao về phía Du Dịch.
Quý Trạch An thầm nói: “Thật! Con! Mẹ! Nó! Quá! Dụ! Người! Phạm! Tội! Rồi!”.
Dù là Quý Trạch An, hiện tại cũng muốn nói tục một lần, Du tiên sinh nhà cậu còn có thể cho cậu nhiều bất ngờ hơn nữa không?!.
Đẩy Du Dịch vào trong nước, Quý Trạch An ngồi lên chân anh, Du Dịch tựa lưng vào tảng đá màu đen được mài hết sức bóng loáng, Quý Trạch An nheo mắt lại nhìn Du Dịch, trong mắt tràn đầy “nguy hiểm”.
“Anh hư rồi.” Âm thanh của Quý Trạch An bị kích thích trầm xuống không ít.
“A!” Du Dịch cười rộ lên, thuận theo tư thế này ôm Quý Trạch An vào lòng rất là hưởng thụ.
“(“▔*▔) Ngày hôm qua cái gì tui cũng không thấy!”.
Quý Trạch An tỉnh lại, khẽ lật người liền nhìn thấy dòng chữ trên chiếc cốc sứ cao màu trắng ở tủ đầu giường. Cậu khởi động thân mình, đưa tay muốn lấy cốc uống nước, cậu rất tin tưởng Du Dịch nhất định đã chuẩn bị nước ấm rồi. Chưa kể cậu luôn có thói quen rời giường liền uống nước, ngày hôm qua lớn tiếng như vậy, hôm nay cậu cảm thấy cuống họng khô khốc, không uống nước không được, khô khan khó chịu, còn có chút hơi nhoi nhói.
Ngày hôm qua cậu thật sự là hiểu cảm giác củi khô rồi, hồi trước đều là Du tiên sinh nhà cậu đem củi đốt, cậu chờ lửa cháy là được.
Trong quá trình ân ái thì nhiệt tình tốt đẹp, còn sau đó ấy mà…..
Quý Trạch An cảm thấy tự mình trải nghiệm là tốt rồi, có một số đồ vật này nọ vẫn nên ít dùng tới thì tốt hơn.
Vươn tay ra, ngón tay vừa mới chạm vào quai cốc, Du Dich từ ngoài vào liền bưng cốc nước qua, ngồi bên giường nâng người dậy, đưa cốc cho cậu uống nước.
“Ừng ực ừng ực….”.
Toàn bộ một cốc lớn bị Quý Trạch An uống sạch.
“Còn muốn không?” Du Dịch nhìn đáy cốc hỏi.
Quý trạch An gật gật đầu, hiện tại cậu cố gắng hết sức không dùng miệng nói chuyện, cái loại đau đớn này rất đột ngột, Quý Trạch An cảm thấy không tốt lành gì.
Du Dịch giúp Quý Trạch An nằm xuống, mang cốc nước trống không ra ngoài phòng khách rót đầy nước độ ấm vừa phải rồi quay lại. Lần này Quý Trạch An uống hai phần ba rồi không uống nữa.
Đặt cốc sứ lên tủ đầu giường, Du Dịch giúp Quý Trạch An xoay người để cậu được nằm tư thế thoải mái. Anh ngồi bên giường, tay luồn vào trong chăn, xoa bóp trên thắt lưng cậu. Lúc bắt đầu Quý Trạch An còn rất hưởng thụ Du Dịch mát xa nhưng dần dần có hơi không đúng lắm, bàn tay ấm áp kia theo vạt áo ngủ chui vào, bắt đầu ở trên eo cậu di chuyển.
Sau khi Quý Trạch An nhận ra liền vội vàng đè lại tay người này rồi quay đầu nhìn hắn.
Trên mặt Du Dịch vẫn không có biểu cảm gì, nhìn tư xa hoàn toàn là vẻ lạnh lùng, nhưng Quý Trạch An có thể nhìn ra ham muốn tình dục trong đôi mắt kia. Thật ra Quý Trạch An có hơi bất đắc dĩ, định lực của Du Dịch tốt hơn cậu nhiều, thể lực lại càng không nói, hiện tại cậu muốn hung hăng cắn lên vai anh cho hả giận, Quý Trạch An chắc chắn sẽ không thừa nhận mình ghen tị gì đó đâu.
“Đừng quậy.” Trong giọng nói Quý Trạch An Tràn đầy cảnh cáo, hiện tại cậu cần phải nghỉ ngơi chứ không phải tiếp tục cùng hắn đánh lộn.
“Không quậy.”.
Nghe được Du Dịch nói ngược lại, Quý Trạch An bị anh chọc cho cười: “Được, anh không quậy, bỏ tay ra.”
“Mát xa.” Du Dịch rất đàng hoàng nghiêm túc.
Cái chăn: (? >?).
Quý Trạch An nhìn thấy Du Dịch liền đỏ mặt, lúc này không phải xấu hổ mà là tức giận.
“A Dịch.” Quý Trạch An lần đầu tiên trông thấy Du Dịch đùa giỡn lưu manh nghiêm túc thế này, có hơi dở khóc dở cười.
Nhưng Du Dịch vẫn có thể tự do di chuyển trong lúc Quý Trạch An đang ôm anh, sức lực gì gì đó Quý Trạch An hoàn toàn không thể đánh lại Du tiên sinh nhà cậu, chỉ có thể nuốt nước mắt mặc kệ người ta điều khiển.
Khăn trải giường: “(?????) Khà khà khà khà khà khà khà …….”.
Quý Trạch An lần thứ hai tỉnh lại, cũng chẳng còn sức lực mà tức giận với khuôn mặt của Du tiên sinh. Quý Trạch An giống như bị Du Dịch đánh một cú hăng máu gà, bốc đồng như thanh niên trạc tuổi đôi mươi. Bọn họ tranh thủ lúc rảnh rỗi đến biệt thự Du Nhàn nghỉ ngơi, vì sao cậu lại càng ngày càng mệt mỏi, lúc này cậu ngay cả sức bò xuống giường cũng không có, Quý Trạch An nằm yên trên giường hưởng thụ toàn bộ phục vụ của nam bảo mẫu, cậu trực tiếp bỏ qua việc động tay động chân của người nào đó, có đôi khi bị chọc cho phát bực cũng chỉ trừng anh một cái.
Quý Trạch An không còn thời gian để nghĩ về những thứ khác, mục đích của Du Dịch cũng đã thành công.
Chẳng qua Du Dịch có hơi muốn ngừng mà không ngừng được, cảm giác không muốn thu tay lại.
“Ăn canh.” Du Dịch để Quý Trạch An nằm trên người mình, bưng một chén canh, đút cậu uống từng thìa một, “thái độ phục vụ” vô cùng tốt, có thể so với phục vụ sáu sao.
“Rất ngon, canh gì vậy?” Quý Trạch An chẹp chẹp miệng một chút, cảm thấy hương vị khá ngon, rất tươi, mùi vị cũng rất đậm.
Du Dịch nghe được câu hỏi của Quý Trạch An, khóe miệng anh cong lên ở sau lưng cậu: “Canh ba ba cẩu kỷ bách hợp.”.
Quý Trạch An nghe được hai chữ ba ba liền cười ha ha, bảo sao lúc Du Dịch vừa bưng canh vào phòng ánh mắt có chút ý tứ sâu xa.
“Bổ hư, tráng dương, dưỡng âm lương huyết” đây là công dụng của canh ba ba.
Lần đầu Quý Trạch An cảm thấy Du Dịch thật đen tối.
Ăn no ấm áp sinh tư dục!
*Ăn no thì sẽ có những suy nghĩ đen tối.
Đây là kỳ nghỉ dài nhất, thời gian trôi qua thật thoải mái, cậu không cần đi học, người này không còn gánh nặng nữa? “Ăn” buông thả?.
Quý Trạch An muốn nhe răng trợn mắt, lúc uống đồ nóng vẻ mặt tràn đầy oán hận.
Mặc dù không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt cậu lúc này nhưng Du Dịch phía sau Quý Trạch An có thể đoán được đại khái. Vợ Tiểu An của anh vẫn đáng yêu như ngày nào, Du Dịch nhìn gáy Quý Trạch An khi cậu cúi đầu uống canh, tình cảm trong mắt tràn ra như suối ấm.
Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, Quý Trạch An và Du Dịch đến chỗ Ninh Văn Ngạn và Sầm Ân Thư ở cùng nhau, bọ họ cùng chuẩn bị bánh trôi, Quý Trạch An rất thích ăn loại vị trái cây này.
Hai người họ trở về Cảnh thành muộn hơn Quý Trạch An và Du Dịch một chút, khi quay lại họ biết cả hai đã đến biệt thự Du Nhàn, Sầm An Thư muốn đi theo hỏi thăm tình hình nhưng đều bị Ninh Văn Ngạn ngăn lại khiến anh phải đợi đến Tết Nguyên Tiêu.
Bánh trôi: “ヽ(.?? vдv?? ;)? Tui có phải là người đáng yêu nhất trong bát không?”.
Quý Trạch An vừa múc một viên bánh trôi thật to liền thấy trên cơ thể tròn trịa trắng nõn của nó một dòng chữ nho nhỏ. Gật gật đầu, Quý Trạch An muốn làm bánh trôi “sáng mắt”, sau đó không chút do dự nuốt vào.
“Ăn ngon không?” Ninh Văn Ngạn nhìn thấy Quý Trạch An ăn vui vẻ liền gọi người lấy thêm một bát, vì lo lắng bệnh sạch sẽ của Du Dịch nên bọn họ cố ý thuê người làm bánh trôi này, quá trình đúng là diễn ra rất chậm nhưng để Du Dịch yên tâm ăn uống, Ninh Văn Ngạn đặc biệt chỉ đạo, còn mời người tới giám sát. Tất nhiên, tiền công thuê thợ làm bánh trôi cũng rất cao, Ninh Văn Ngạn sẽ không đối xử tệ bạc với họ vì những phiền phức mà họ phải trải qua.
“Dạ.” Quý Trạch An đang ăn một chiếc bánh trôi nên cậu dùng giọng mũi đáp, sau khi nhìn ánh mắt của Ninh Văn Ngạn cậu gật gật đầu.
Ninh Văn Ngạn thấy Quý Trạch An rất hài lòng còn nói: “Con cùng Du Dịch đem một ít về đi, những thứ này chúng ta đặc biệt mời người tới làm, vật liệu cũng là tự mua, quá trình làm bánh tuyệt đối đảm bảo, cha còn sắp xếp người đi giám sát đó.”.
Quý Trạch An nghe Ninh Văn Ngạn nói, nuốt bánh trôi vị ô mai trong miệng, cười híp mắt trả lời: “Cảm ơn cha lớn, con sẽ không khách khí.”.
Ninh Văn Ngạn không chỉ lo lắng cho cậu mà còn lo cho Du Dịch, điểm này làm Quý Trạch An càng vui vẻ hơn. Ít nhất với lời giới thiệu ông ấy vừa nói cũng đã khiến Du Dịch không chê mà ăn nhiều hơn mấy cái bánh trôi rồi.
Ăn tết thì phải phải nếm chút mùi vị ngày lễ chứ.
Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch nâng thìa lên, bên trong còn một chiếc bánh trôi béo vẫn đang lăn lộn, trong lòng rất dễ chịu.