Trước kỳ nghỉ thứ không thể thiếu chính là thi cuối kỳ, từ cấp một, cấp hai đến cấp ba, thậm chí đại học cũng không chạy thoát khỏi quy luật này. Thời gian thi được toàn trường thống nhất, cho nên không phải ai cũng được phân đến phòng đa phương tiện, mà Quý Trạch An cực kỳ bất hạnh phân vào phòng học bình thường, càng không may chính là điều hòa của căn phòng này bị hỏng
Quý Trạch An nhìn cánh cửa sổ mờ nhạt chịu không được bèn đưa tay lên xoa. Xoa đến khi nhìn thấy được bên ngoài, tay cầm bút cảm giác như bị đông lại cứng ngắc
(o°w°o) Có phải lạnh lắm không? Lạnh thì nhất định không được sờ nha, lạnh xuyên tim luôn đó ~
Nhìn dòng chữ trên cửa kính khiến Quý Trạch An cười nhẹ, cậu cúi đầu xuống bắt đầu làm bài thi. Cơ bản nếu là thi viết thì cậu không lo lắng gì, dù cho không ôn tập nhiều, bài thi luôn thích tự động phê duyệt đáp án cho cậu, sau đó cho số trước, cuối cùng còn thêm một lời bình. Lớp thi tiếng anh này là bắt buộc cho năm nhất, không phải môn chuyên ngành à chỉ là đào sâu hơn ngữ pháp hồi cấp ba, Quý Trạch An cũng không thấy khó khăn gì
take a bus drive a car.
Rather than ;(′-i_-`) không chọn tui thì cậu là đồ ngu
Regardless of – Lầu trên nói bậy đó rõ ràng tui mới là chân ái nha ==(づ′▽`)づ
of;(ฅ>w<*ฅ) Cậu nhìn tui nè, nhìn tui nhìn tui ~
herthan. Tui đến ăn hôi thôi (~ ̄△ ̄)~
Quý Trạch an cười cười, chọn a không chút do dự, so với đề thi đại học thì đề này khá là nghịch ngợm, còn cố ý lừa cậu, dù sao cậu cũng đã học qua nên có cơ sở, đương nhiên sẽ không bị bọn nó trêu đùa, nếu không bài thi của cậu sẽ bị gạch chéo thật lớn
take a bus (a) drive a car. √
Lời bình: Bingo! Không bị lừa rồi cậu đúng là chả đáng yêu gì cả (*/w*)
Quý Trạch An nhìn lên đề bài rồi cười nhẹ một cái, thỉnh thoảng xoa xoa tay, một hồi thi cử trôi qua nhanh chóng.
Mấy môn thi liên tiếp, Quý Trạch An thấy hai chân mình tê tê nên đứng dậm chân tại chỗ, chào tạm biệt Diệp Đồng vừa đi từ lớp bên cạnh ra rồi ôm vật dụng thi của mình ra chiếc xe đang đậu ngoài cổng
Du Dịch có nhắn cậu là anh chờ ở ngoài
Vừa đi đến gần Quý Trạch An đã thấy một người cao cao đang đứng bên cạnh chiếc xe ven đường. Dù cho một năm có cao lên thì Quý Trạch An vẫn rất ghen tị và ước ao chiều chiều cao của Du tiên sinh nhà mình
“Lên xe nào.” Nhìn mặt mũi Quý Trạch An đỏ ửng mà đau lòng, anh đến gần, lấy đồ trên tay cậu rồi mở cửa cạnh tài xế để Quý Trạch An vào trong. Giúp cậu đóng cửa rồi để đồ ra phía sau, sau đó đóng cửa xe lại, mở cửa xe, ngồi lên thắt dây an toàn và lái xe
“A Dịch không hỏi em là thi được không à?” Quý Trạch An chỉ tìm đại một chủ đề để nói chuyện với Du Dịch, cậu thích lảm nhảm cùng với Du tiên sinh nhà mình, không cần ý nghĩa hay bất cứ gì, chỉ muốn nói chuyện cùng anh mà thôi. Kỹ thuật lái xe của Du tiên sinh rất tốt nên cậu không lo lúc anh phân tâm sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên vừa đi xe vừa tủm tỉm đáp lời Quý Trạch An
Du Dịch nắm tay lái nghe cậu nói, ánh mắt anh thoáng nhìn qua khuôn mặt tươi cười của cậu rồi nói: “Anh tin em mà.”
“Lỡ như rớt thì sao?” Quý Trạch An biết Du Dịch sẽ nói như vậy
“Không sao.” Du Dịch mau chóng đáp
Quý Trạch An cười, bắt đầu kể cho anh những tính nết khác nhau của các bài thi, những thứ kia trước đó thật ra cũng không có ý nghĩa gì, cậu chỉ đơn giản muốn lảm nhảm việc nhà với Du tiên sinh của cậu mà thôi. Chờ đến khi cơ thể Quý Trạch An được ủ ấm bởi sự ấm áp trong xe thì lúc này cậu mới tháo khăn cổ xuống, không bất ngờ khi thấy dòng chử trên khăn cổ mắng cậu
(ΘwΘ) Tiểu An đúng là xấu xa, đã hack bài thi rồi còn dùng thành tích trêu ghẹo Du tiên sinh nữa chứ
Quý Trạch An dùng ngón tay vuốt nhẹ lên dòng chữ trên khăn cổ, xếp lại như thường rồi để ở phía sau. Không phải cậu xấu xa, chỉ là cậu muốn nói chuyện nhiều hơn với Du Dịch, Du tiên sinh đã quen im lặng rồi nên sinh bên cạnh Quý Trạch An thích biến thành kẻ nói nhiều. Du Dịch sẽ không vì phiền mà ghét cậu, cũng không quan tâm những lời cậu nói có nhàm chán hay không, anh chỉ chăm chú lắng nghe, có đôi khi sẽ phát biểu chút ý kiến của mình
“Nói xong khát nước đấy, ở cửa xe có bình giữ nhiệt kìa.”
Nghe Du Dịch nói vậy, Quý Trạch An lập tức đua tay lấy một chiếc bình màu xanh đậm ở đấy. Vặn mở, khói bên trong bay ra, mùi thơm nhẹ nhàng lan dần trong khoan xe ấm áp. Là nước đường chưng mộc nhĩ bách hợp và tuyết lê, Quý Trạch An biết là anh cố ý làm nó cho mình, cậu híp mắt uống một ngụm, nước đường hòa quyện với vị ngot của mộc nghĩ và lập tức lan tràn trong miệng, đến mức trái tim Quý Trạch An cũng cảm thấy ngọt ngào.
Quý Trạch An uống xong sau đó lại nhìn chăm chú ở một phía, Du tiên sinh còn đang lái xe rất nghiêm túc, nhân lúc đèn đỏ tám mươi giây, Quý Trạch An mau chóng đưa bình tới để vào miệng Du Dịch để anh uống thêm vài ngụm nữa, sau đó mới thu tay lại, tiếp tục ôm bình mà uống
(●・̆⍛・̆●)Tú ân ái trước mặt chó độc thân nè, muốn đánh vào mặt cậu quá đi!!!
Bình giữ nhiệt bất mãn lại khiến Quý Trạch An càng vui vẻ hơn
****
“Tam ca, thi sao rồi ạ?” Diệp Đồng nhỏ giọng hỏi Quý Trạch An
Em tin Tam ca của em thi sẽ rất tốt luôn!
Quý Trạch An nhìn Diệp Đồng còn cao hơn mình một cái đầu nhưng lại đội một chiếc mũ gấu con đáng yêu trên đầu, nhịn không được vươn tay kéo hai cái lỗ tai giả kia sau đó rụt lại cho vào trong túi thật nhanh “Cũng không tệ lắm.”
“Tam ca thi xong thì về nhà ngay sao?” Diệp Đồng còn nhớ Quý Trạch An nói hai người sẽ về Giang Thành ăn tết. Bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi, vé máy bay cũng đặt rồi
(,,Ծ‸Ծ,,) Hơn một tháng không thấy Tam ca đâu luôn, buồn quá…
“Ừ, mua vé máy bay luôn rồi.” Du Dịch đã mua vé hai người về Giang Thành từ lâu, thậm chí lúc trước người này còn bay về để gọi nhân viên đến dọn vệ sinh ở căn phòng đó, rồi lại cố ý bay về ăn cơm tối cùng cậu, tất nhiên Du Dịch sẽ không khai báo thành thật như thế, mãi đến khi cậu phát hiện ra vé máy bay đã dùng rồi thì mới hỏi đến chuyện kia…
Quý Trạch An trông thấy dòng chữ trên mặt Diệp Đồng thì bổ xung một câu: “Tiểu Tứ em về nhà gặp lại gia đình chắc chắn sẽ vui lắm, đến khi khai giảng lại gặp nhau rồi không phải sao?”
“Vâng.” Diệp Đồng gật đầu
Nếu có thể ăn tết chung thì hay quá, nhưng mà ai cũng có nhà riêng của mình, nếu gần còn chúc tết nhau được, nhưng bọn họ ở các thành phố khác nhau nên không thể đến cửa chào năm mới được, chả vui gì cả (,,Ծ‸Ծ,,)
Quý Trạch An nhìn Diệp Đồng, nửa năm trôi qua nhiều không nhiều mà ít cũng không ít, nhưng đối với ba người bọn họ đã thay đổi rất nhiều điều. Nội tâm của Diệp Đồng vẫn phong phú như vậy, cậu bạn nhỏ hay xoắn xuýt. Nhưng Quý Trạch An thấy cậu ta vẫn rất dễ khiến cho người ta quý mến, nữ sinh trong lớp cũng cảm thấy Diệp Đồng rất ngốc manh
“Tết tớ sẽ gọi điện chúc tết mọi người, Tiểu Tứ nhớ nhấc máy nha.”Quý Trạch An nói xong chợt sau lưng có người ngắt lời cậu
“An An?”
Lại là giọng nói đáng ghét kia. Mặc dù khoảng thời gian này thật sự là nhiều việc nhưng không thể bỏ qua thi cuối kỳ được. Hôm qua không gặp thì hôm nay đã bất hạnh gặp phải, nụ cười Quý Trạch An tắt ngúm, giương mắt nhìn về hướng bên kia, quả nhiên là Nghiêm Cẩm. Quý Trạch An nhìn cô nữ sinh bên cạnh hắn, đột nhiên cảm thấy hơi quen quen…
“Đây không phải là em Quý học đệ sao? Hóa ra Tiểu Cẩm Nhi quen với Quý học đệ.” Mục Nhạc Nhu cười với Quý Trạch An, khá bất ngờ khi hai người họ quen biết lẫn nhau. Không ngờ một gã ngu như Nghiêm Cẩm lại quen biết được tầng quan hệ này, còn dính líu với cả Lưu thiếu gia
“Học tỷ, em là bạn học cùng cấp ba với An An.” Nghiêm Cẩm giới thiệu qua loa với Mục Nhạc Nhu bên cạnh, cách xưng hô như mơ hồ cho thấy quan hệ giữa hai người khá tốt
Tất nhiên, vẻ mặt của Quý Trạch An thể hiện rõ ràng không phải như vậy
Quý Trạch An nhìn sang Diệp Đồng bên cạnh, chuẩn bị kéo cậu ta rời đi. Nghiêm Cẩm hay Mục Nhạc Nhu gì cũng được, Quý Trạch An không thích ai cả, huống chi cậu còn nhớ người con gái này là ai. Mục Nhạc Nhu, một thành viên trong hội học sinh, khi khai giảng đây là người chủ động đến đưa tin, nhưng thứ khiến Quý Trạch An nhớ cô không phải chuyện này, mà là cô ta nhìn thấy hai người cha của mình thì vẻ mặt sự mưu tính
Mục Nhạc Nhu cũng trong khoa biễu diễn nên cô ta phải cần có chỗ dựa, để chỗ dựa đó cho cô ta cơ hội chứ không phải leo lên từng bước từng bước. Quý Trạch An không muốn làm chỗ dựa cho người này, lại càng không muốn thành bàn đạp. Mục Nhạc Nhu muốn nhờ cậu để tiếp cận đến Sầm Ân Thư Và Ninh Văn Ngạn là điều không thể, cậu sẽ không ngu ngốc đưa đến tận cửa vậy đâu. Thế mà người này lại kết bạn với Nghiêm Cẩm, dù sao cũng là nồi nào úp vung nấy
“Tiểu Tứ, không phải giờ cậu về phòng sao? Tớ cũng chuẩn bị đi này.” Quý Trạch An hỏi Diệp đồng, rõ ràng là không muốn nói chuyện với hai người Nghiêm Cẩm. Bị người khác nói mình không lễ phép cũng được, hoặc có quan hệ gì đó cũng không sao, người quen không hiểu lầm cậu là được rồi. Diệp Đồng cũng không có ý kiến gì với cậu
Diệp Đồng: “Đại ca và nhị ca nói sẽ làm lẩu ở phòng đó.”
╰(*°▽°*)╯ Nồi lẩu chắc cũng đã nấu rồi, chiều nay hai người không có thi nên giờ về phòng là có thể ăn liền.
“Ừm, vậy chúng ta xuống lầu thôi.” Quý Trạch An trực tiếp kéo Diệp Đồng đi khỏi ngay trước mắt Nghiêm Cẩm và Mục Nhạc Nhu. Trong lòng ghi nhớ mối quan hệ khá tốt này của hai người họ. Cậu phải nhờ người kiểm tra xem có ai kết bạn với hai người này nữa không, Quý Trạch An không muốn nhân tố như Mục Nhạc Nhu phá hủy kết hoạch của mình
Dưới lầu, Quý Trạch An và Diệp Đồng tách ra, đi đến cổng trường đã nhìn thấy bóng người quen thuộc, cậu vừa định chạy đến chào hỏi thì chiếc xe bên cạnh đột nhiên mở cửa kéo cậu vào. Cậu bị lôi vào xe thì xe lập tức chạy đi mất. Du Dịch đứng đó nhíu mày lại, anh mau chóng vào xe rồi đuổi theo chiếc Minibus kia
Người kéo cậu vào tất nhiên là bảo vệ của Cổ Mạn Thanh, Quý Trạch An vừa lên xe hắn đã thả cậu
Nhìn người mẹ ruột của Du Dịch cậu lại không biết nên nói gì với vị Cổ phu nhân này, bắt cậu ngay trước mắt Du Dịch. Không quan tâm cậu nghĩ thế nào hay Du Dịch cảm thấy ra sao. Càng lúc cậu càng không thể lý giải được hành động của người này, Quý Trạch An cho rằng trải qua chuyện vừa rồi Cổ Mạn Thanh sẽ không đụng gì đến cậu, rõ ràng sự dạy dỗ này cho Giang gia lại không ảnh hưởng đến Cổ Mạn Thanh nhiều như thế. Mới không bao lâu đã có thể ‘ngóc đầu lên lại’
“Quý Trạch An.” Cổ Mạn Thanh nhìn về kẻ có mối quan hệ với con trai của mình mà đôi mắt tràn đầy nỗi căm hận
Khuôn mặt bà đều viết đầy chữ ác ý…
Bất ngờ chính là Quý Trạch An lại không cảm thấy một chút sợ hãi nào cả. Bởi vì cậu biết Du tiên sinh nhà cậu chắc chắn đang đuổi theo phía sau, bởi thế cậu mới không sợ, thậm chí còn cảm thấy an tâm. Cậu tin chắc Du Dịch sẽ kiểu mình, mà vị Giang phu nhân đây cũng sẽ không làm chuyện gì trước mặt mọi người để dồn bản thân vào tù ngục
Quý Trạch An không muốn bị Cổ Mạn Thanh nhìn như vậy, cậu bò lên, không chút khách khí ngồi vào bị trí bảo vệ nhường lại, nghiêng đầu hờ hững nhìn Giang phu nhân
Cổ Mạn Thanh nhìn thái độ như vậy của cậu, đôi mắt cậu không chút nào sợ hãi
“Quý Trạch An!” Lần thứ hai Giang phu nhân gọi tên cậu
Quý Trạch An nghiêng đầu nhìn khuôn mặt méo mó của Cổ Mạn Thanh, những nếp nhăn không thể nào được che lấp, nghĩ bụng cần gì phải vậy chứ. Không phải ai cũng nói rằng tuổi càng lớn thì sẽ học được cách bao dung, rõ ràng Cổ Mạn Thanh này lại không hiểu, dường như bà chỉ cần có một chút thù cũng phải báo cho bằng đủ. Hoàn toàn không có được sự hòa ái, hiền lành mà tuổi của bà nên có. Quả nhiên con người không phải phân chia bằng độ tuổi rồi…
”Giang phu nhân, tai tôi còn nghe tốt.” Không cần lên giọng để gây chú ý với cậu đâu
“Mày, mày!”
Quý Trạch An nói: “Tôi nghĩ lần trước đã nói rõ với Giang phu nhân rồi, trừ khi là Du Dịch chia tay tôi nếu không tôi sẽ không rời xa anh ấy, bà còn bắt cóc tôi thì có ý nghĩa gì nữa? Muốn gây sự chú cho cảnh sát rồi lên đồn ngồi một chút sao? Tôi nghĩ rằng khoảng thời gian này Giang gia chắc phải có không ít chuyện phiền phức rồi.”
“Quả nhiên là mày làm! Mày mê hoặc Tiểu Việt, có đúng không?!!” Cổ Mạn Thanh nghe Quý Trạch An nói vậy thì càng chắc chắn hơn chuyện Giang gia là do cậu bày trò
Lúc này, di động Quý Trạch An vang lên
Là Du Dịch
Quý Trạch An lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên trên màn hình thì cười cong mắt, chớp thoáng đã trở nên hiền hòa
“Không được nhấc!” Cố Mạn Thanh tức giận nói
Nhưng lúc này Quý Trạch An đã kết nói, còn nhấn hands free…
“A Dịch.” Giọng Quý Trạch An rất bình thường, tuy trong lòng vẫn hơi hồi hộp đôi chút
“Có bị thương không?” Sau khi nhấc máy Du Dịch thấy Quý Trạch An còn ổn thì mới yên tâm chút, đương nhiên chỉ một chút. Du Dịch đã rất không hài lòng với hành động của Cổ Mạn Thanh, nếu trước đây là phiền chán thì bây giờ thật sự đã tức giận
“Không có, anh yên tâm.” Trong lòng cậu cảm thấy rất được an ủi
Cổ Mạn Thanh khi nghe thấy giọng Du Dịch thì cứng đơ cả người hồi lâu ới run rẩy nói: “Tiểu Việt.”
Nghe được âm thanh còn chưa tính là quen thuộc, giọng nói Du Dịch đã lạnh băng: “Giang phu nhân, bà có nghĩ những hành động của mình sẽ đem lại nguy hiểm gì cho Giang gia chưa, hay còn tính hẳn Cổ gia nữa?”
Lần trước Du Dịch đã chừa Cổ gia ra là do thấy Cổ gia không có chút sức nặng nào, nhưng nếu Cổ Mạn Thanh không ngừng ta thì chuyện anh giận có đánh mèo, khiến Cổ gia xảy ra chuyện với Du Dịch mà nói là không có gì khó
“Tiểu Việt! Ta là mẹ của con!” Cổ Mạn Thanh sau khi nghe Du Dịch nói lập tức sốt ruột, chỉ có cực kỳ tức giận! Bây giờ bà chỉ thấy hỏng rồi, nhìn về phía Quý Trạch An như muốn ăn tươi nuốt sống cậu
(•ิ_•ิ) Tiểu An, bà ta muốn ăn cậu kìa…
Ống tay áo trên tay cầm di động của cậu đột nhiên hiện lên dòng chữ
“Vứt bỏ tôi làm sao còn tư cách làm mẹ, Giang phu nhân làm tôi buồn nôn đấy.” Du Dịch rất bình thản nhưng lại khiến Cổ Mạn Thanh bị kích thích: “Bà muốn làm lớn chuyện? Đừng quên, hành vi vứt bỏ tôi khi đó cũng là phạm pháp, có lẽ bà lên vào tù ngồi cho tỉnh một chút nhỉ?”
Chiếc xe của Cổ Mạn Thanh càng đi càng xe, người qua đường cũng bắt đầu giảm dần, đến nơi đây xung quanh trừ cây cỏ e rằng xe cộ cũng khó kiếm
“Dừng xe ở ven đường đi.” Du Dịch không thể kiên nhẫn thêm với Cổ Mạn Thanh người mẹ ruột của mình, anh bắt đầu đưa ra đề nghị, nếu như họ từ chối thì anh cũng không ngại dùng một chút thủ đoạn. Đối với nguyên nhân của hành động lần này anh không quan tâm, một chút hứng thú cũng không có
Quý trạch An nhìn về phía Cổ Mạn Thanh, cậu biết Cổ Mạn Thanh không đồng ý thì lái xe sẽ không ngừng, mà càng kích động Cổ Mạn Thanh nhiều hơn thì bà sẽ không nghe theo ý anh
Trước khi nhấc điện thoại Quý Trạch An đã kích động bà không ít, sau khi kết nối điện thoại với anh bà ta lại bị anh kích động thêm một lần nữa, khuôn mặt vặn vẹo của bà khiến người ta không còn nhận ra đây là Giang phu nhân cao sang của một gia đình giàu có
Du Dịch cũng biết Cổ Mạn Thanh sẽ không làm gì Quý Trạch An, dù bà ta có tức giận cũng sẽ không ra tay, bởi vì Giang gia cần mặt mũi thì người Cổ gia cũng cần không kém, bà ta không thể làm ảnh hưởng đến hai nơi đó được. Du Dịch chỉ muốn cho bà ta nhìn rõ hiện thực, là sự thất bại vốn có mà thôi
“Tiểu An, có ngọc bội rơi không?” Du Dịch đột nhiên đổi chủ đề
Mặc dù Quý Trạch An không hiểu nhưng cũng nhanh chóng đáp: “Không ạ.”
Ngọc bội đó là do một tay Du Dịch nhắc ra rồi đeo lên cổ cậu, với Quý Trạch An nó là một món quà mà cậu vô cùng trân quý
“Xung quanh có gì để nắm chặt không?” Du Dịch lại hỏi
Quý Trạch An nhìn quanh thì thấy tay vịn trên nóc xe, bản năng cầm lấy. Chỗ cậu ngồi là bên cạnh cửa xe, đưa tay là có thể nắm được
“Có.”
Du Dịch nói: “Nắm chặt.”
“Được.” Quý Trạch An cầm tay vịn chắc hơn.
Cổ Mạn Thanh còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã tắt
Nhìn điện thoại tối om khiến bà ta càng thêm tức giận. Cổ Mạn Thanh muốn nói chuyện với Du Dịch, nhưng nếu là bà gọi tới thì chắc chắn anh sẽ không nghe, thậm chí không cần nghe mà còn đưa vào danh sách đen ngay lập tức, hệ thống sẽ tự động cúp máy bà
Lúc này chiếc khăn trên cổ cậu hơi lỏng sang một bên..
(~o ̄▽ ̄)~o~ Tui có một linh cảm rất là kích thích luôn, phấn khởi quá làm sao giờ? Tiểu An ơi cậu có phấn khởi hông?
Cũng không…Quý Trạch An im lặng nhìn chiếc khăn quàng cổ có vấn đề này
Ngay chớp nhoáng cậu vừa nghĩ lập tức Quý Trạch An nghe ‘rầm’ một tiếng, sau đó dường như xe mất khống chế mà đánh vòng…người trong xe ngã lăn ra, hết trái rồi phải, lái xe bắt đầu sốt ruột
“Chuyện gì xảy ra! Làm sao vậy tài xế?!” Cổ Mạn Thanh được bảo vệ đỡ còn không quên hỏi lái xe
Tài xế không dám giải thích: “Phu nhân, hình như lốp sau nổ rồi, chúng ta phải dừng thôi…”
Kỹ thuật lái xe của ông rất tốt nên dù xảy ra chuyện này cũng không quá lo, sau lại cầm chắt tay lái rồi dần thả lỏng tốc độ, chuẩn bị để dừng xe lại
Cổ Mạn Thanh rõ ràng không chịu bình tĩnh: “Ông làm gì đó! Đừng dừng! Nó còn đuổi theo ở phía sau kìa!”
Dù là nói điện thoại cũng được, Cổ Mạn Thanh không muốn bỏ qua cơ hội nói chuyện hiếm hoi với Du Dịch
Lái xe cân nhắc đến tình hình chiếc xe, mọi người trong xe vẫn an toàn, vẫn nên dừng lại thôi..
Đối với tức giận của Cố Mạn Thanh ông đành phải làm như không thấy
Xe tắt máy dừng lại, Quý Trạch An mau chóng mở cửa xuống xe, Cố Mạn Thanh cũng không có giữ lại
Quý Trạch An chạy về phía sau, quả nhiên không ngoài dự đoán đã thấy một chiếc xe đậu ở bên đường, xuống xe là Du Dịch
“Có bị dọa sợ không?”
“Sao anh làm được vậy!
Hai người đồng thanh nói, lời ra khỏi miệng đã chồng lên nhau
Quý Trạch An nhìn Du Dịch, trao cho anh một cái ôm thật sâu, đưa một nụ hôn tới, cũng không để ý căm hờn của Giang phu nhân ở phía sau, Quý Trạch An lại hào phóng hôn môi Du Dịch thêm chút nữa: “Không có, em cầm chắc tay vịn lắm. Kỳ lạ ghê! cảm giác giống hệt như những bộ phim ngày xưa, kịch bản cẩu huyết nhưng rất kích thích!”
Quý Trạch An vừa nói vừa nở nụ cười
Nhìn nụ cười này của cậu Du Dịch chỉ thở dài một hơi
“Không sao là được rồi.” Du Dịch ôm cậu, đặt cằm mình lên đầu cậu, vòng tay ôm lấy eo Quý Trạch An, tay còn lại luồn vào khăn quàng cổ xoa lên gáy cậu
Lúc này Giang phu nhân mang giày cao gót chạy đến, đằng sau còn hai người bảo vệ mặc đồ đen rất khôi ngô: “Tiểu Việt!”
Cổ Mạn Thanh: “Tiểu Việt, mau buông ra! Con đang làm gì vậy!”
“Giang phu nhân, tôi đã gọi điện cho Giang gia và nói lại những việc làm của bà. Nếu như còn lần sau tôi sẽ đem chứng cứ đưa cho cục cảnh sát. Tôi chắc chắn sẽ có người lợi dụng việc đó, dù sao Giang gia cũng đã chặn đường của rất nhiều người.” Du Dịch nhìn Cổ Mạn Thanh, ánh mắt anh rất lạnh nhạt, phải nói là rất lạnh, có thể nhìn ra được trong lòng anh đang tức giận đến nhường nào
Rủ mắt xuống, ôm người trong lòng, ánh mắt đó mới dần được ấm lại
Dù biết Quý Trạch An sẽ không xảy ra chuyện gì, em ấy còn mang theo ngọc bài có thể cản được kiếp nạn, nhưng trong nháy mắt thấy chiếc xe chao đảo trái tim của anh vẫn thắt chặt lại. Thoáng chốc anh vẫn hối hận, Du Dịch cảm thấy bị đang tức giận vì đã đẩy cậu vào nơi nguy hiểm, loại cảm giác điên cuồng này đang len lỏi trong cơ thể của anh
Minibus (/tДt)/ Người bị thương là tui mà…..
Xe Du Dịch: Bởi vì bạn hông có một người chủ nhân tốt đó bạn (°▽, °), tuôn trào hết đau khổ đi, thật đáng thương cho người anh em quá
Trong lúc mọi người dằng co, cách không xa nơi đó hai chiếc xe bắt đầu đối thoại. Được Du Dịch ôm chầm vào lòng, Quý Trạch An không ngẩng mặt lên nên không thấy được
“Tiểu Việt, sao con có thể nhẫn tâm như vậy?!” Dù Cổ Mạn Thanh nhìn thấy vẫn không muốn thừa nhận, bà không muốn thấy những thứ mà mình không muốn
“Hành động của tôi không nhanh bằng bà, nếu như bà không chịu sửa, chắc chắn tôi sẽ cho bà biết thế nào mới là nhẫn tâm.” Du Dịch nhìn Cổ Mạn Thanh vẻ mặt lạnh nhạt, anh biết người Giang gia đang trên đường tới, mong lần này họ sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng, chứ không phải
Vừa nhắc tào thào tào tháo đến!
Giang Nguyên Từ vừa hay đang ở nhà cùng Giang Khâm Viễn đi đến, người nhận điện thoại là Giang Khâm Viễn, Du Dịch nói hắn đưa điện thoại cho Giang Nguyên Từ đang nghỉ ngơi. Sau khi cúp điện thoại Giang Nguyên Từ lập tức đưa con mình đến chỗ này, Giang Khâm Viễn là chủ động muốn đến
Giang Khâm Viễn vừa xuống xe đã thấy anh hai và Quý Trạch An đang ôm nhau, lại nhìn vẻ mặt mẹ mình…dường như hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, hoàn toàn không còn dáng vẻ của ngày xưa, nếu bình thường cơn giận dữ của bà vẫn không như thế này, là không còn chút bình tĩnh nào nữa
Giang Nguyên Từ đi từ phía sau Giang Khâm Viễn tới, nhìn thoáng qua Cổ Mạn Thanh rồi lại nhìn con trai mình và Quý Trạch An không định tách nhau ra, thở dài một hơi: “Tiểu Việt, cảm ơn con đã nói trước cho ta, chuyện lần này, haizz…mẹ con bệnh rồi, không hợp ra ngoài nữa, ta sẽ để bà nghỉ ngơi ở nhà, ta sẽ mời bác sĩ tới…”
Vì Giang gia, Giang Nguyên Từ sẽ không để Cố Mạn Thanh làm xằng làm bậy
Du Dịch im lặng nhìn Giang Nguyên Từ một chút, trong đôi mắt là sự dò xét
“Ta, thay bà xin lỗi con. Không, là chúng ta xin lỗi, chúng ta nợ con, luôn thiếu con một lời xin lỗi.” Giang Nguyên Từ biết mình có lỗi với đứa con thứ hai này, nhưng ông không muốn mất đi toàn bộ Giang gia: “Xin lỗi…”
Quý Trạch An ở trong lòng Du Dịch nghe được câu xin lỗi này của Gia Nguyên Từ, muộn rồi còn có tác dụng gì nữa…
***
Vừa về tới nhà Quý Trạch An lập tức làm đầu bếp cho tối nay, nhưng Du Dịch lại ngăn cậu lại, yêu cầu cậu phải ngồi ngoan ngoãn trên salon mà chờ, mặc dù là vào phòng sách chơi game cũng được. Nhưng Quý Trạch An nào còn tâm trạng nữa? Cậu lo cảm xúc của Du Dịch sẽ bị ảnh hưởng bởi người của Giang gia, giấu nhẹm cảm xúc trong lòng
Thật sự Du Dịch là như vậy, không phải vì người Giang gia mà là vì Quý Trạch An
Anh âm thầm mà sợ
Chuyện xảy ra hôm nay mặc dù không ngoài ý muốn, anh cũng biết sẽ không có gì bất ngờ xảy ra, nhưng anh vẫn luôn sợ cái gọi là bất ngờ ấy
Thậm chí là áy náy…
Chén trà nhỏ: (*′Д`*) Nam thần và Tiểu an, sao đều lạ lùng hết trơn vậy…
Quý Trạch An đứng ở cửa phòng bếp, nhìn anh lần đầu không cho cậu đụng vào cái gì đang bận bịu này kia, hệt như là trút bỏ tâm trạng. Muốn an ủi anh, nhưng lại không biết phải làm thế nào khiến cậu cảm thấy hơi chút thất bại
Nghĩ đi nghĩ lại Quý Trạch An vẫn quyết định bước lên chặn lại động tác của anh, muốn làm cơm tối cũng không cần vội như vậy, cậu vẫn chưa muốn ăn cơm chiều đâu
“A Dịch, nói cho em đi nào, anh đang nghĩ gì thế? Không muốn phiền muội thì chúng ta hãy nói chuyện với nhau đi.” Ngay lúc này Quý Trạch An hơi muốn ở bên cạnh Du tiên sinh, mặc dù nũng nịu, nhưng nghĩ gì cũng sẽ nói thẳng, có cảm xúc thì sẽ bộc lộ ra ngoài. Quý Trạch An không phải là hi vọng anh sinh bệnh, mà cậu muốn anh có thể thoải mái bày tỏ mà không để lại khúc mắc gì, như thế sẽ vui vẻ thoải mái nhiều hơn
Tay đang cắt bí ngô của Du Dịch dừng lại, sau đó buông ra, sau khi rửa sạch bí ngô và tấm thớt, lau ray rồi mới nhìn cậu
“Tiểu An, xin lỗi em.” Du Dịch cảm thấy phải nói lời xin lỗi với người anh yêu, để em ấy vào trong nguy hiểm
Quý Trạch An ngơ ngẩn: “Dạ? Sao lại xin lỗi em? Anh không làm gì sai cả.”
Bước lên nắm lấy bàn tay đang rũ xuống của Du tiên sinh, Quý Trạch An kéo người về phòng ngủ
Bình thường phòng ngủ là nơi tốt nhất khiến cho người ta thả lỏng, cho nên Quý Trạch An không cần suy nghĩ mà đưa anh về phòng, hai người cùng ngồi xuống giường chứ không phải là chiếc ghế tựa ở gần đó
Nghe Quý Trạch An nói thế, ngược lại càng khiến cho áp lực của Du Dịch tăng lên không đơn thuần là cảm giác áy náy nữa: “Anh nên có một cách tốt hơn thế…”
Chứ không phải điên cuồng dừng chiếc xe đó lại như vậy
“Anh đã làm cách tốt nhất rồi, kết quả rất tuyệt.” Quý Trạch An đoán được Du Dịch sẽ nói gì, ôm lấy người này, đặt cằm lên vai anh
“Không.” Du Dịch nhíu mày
Quý Trạch An nâng tay phải lên, dùng ngón tay ấn lên ấn đường đang nhăn lại của Du Dịch
“A Dịch, mặc dù em rất thích sự dịu dàng của anh, thế nhưng, em cũng là đàn ông, sẽ có lúc không có sự dịu dàng như thế cũng không hề gì, em không phải thứ đồ dễ bể nên anh không cần phải áy náy. Em tin anh, cũng rất yên tâm, hôm nay em không bị thương một chút nào, em cũng tin rằng anh sẽ không để em phải thương tổn một chút nào đâu.” Quý Trạch An chưa từng sẽ qua việc này sẽ trách cứ anh cái gì
“Anh có thể đợi người Giang gia tới rồi mới làm xe dừng lại.” Du Dịch biết Cổ Mạn Thanh rất nghe Giang Nguyên Từ. Nhưng anh không chờ Giang Nguyên Từ đến mà đã dùng cách của mình để dừng xe. Trong nháy mắt đó anh không còn suy nghĩ được nhiều, anh tin mình sẽ thành công. Nhưng xong rồi Du Dịch lại ghét bỏ sự tự tin ấy của bản thân. Lỡ có bất ngờ thì sao? Thế giới này nào có chuyện dễ dàng như thế, vận mệnh khó mà nói rõ được
Vừa nghĩ đến chuyện ngộ ngỡ, Du Dịch lập tức cảm thấy không thể thở được
Đừng suy nghĩ, đừng tưởng tượng
Thứ đó với anh mà nói không khác nào địa ngục
Thứ mình vốn có lại chợt mất đi, so với thứ chưa có được lại càng khiến cho người ta phát cuồng, vừa nghĩ đến chính mình ‘đẩy’ em ấy đi, Du Dịch lập tức….
(≡w≡.) Ngủ một giấc đi, chủ nhân ngủ một giấc có khi bĩnh tĩnh lại được đó
Rõ ràng giường lớn cũng biết được cảm xúc của Du Dịch không bình thường
Du Dịch sờ mặt người này dù là đang trong nhà vẫn còn lạnh, bèn đứng dậy chỉnh sưởi cao hơn một chút
(*゚▽゚*) Chỉnh cao vậy bộ hổng nóng sao?
Dù cho cái chốt hỏi như vậy nhưng Quý Trạch An cảm thấy Du Dịch vẫn rất lạnh
Tay của anh lạnh buốt, trên mặt cũng không có chút nhiệt độ nào. Du Dịch từ lúc về cứ là lạ, chuyện đầu tiên khi về không phải là rửa tay, cũng không phải chạy bộ, mà là nói cậu ngoan ngoãn ngồi trên salon còn anh thì đi vào bếp
“A Dịch, anh sẽ không mất em đâu, anh làm tốt lắm.” Cho nên đừng sợ hãi nữa
Quý Trạch An cảm thấy Du Dịch áy náy và sợ hãi. Chỉ cần Du Dịch không phản bội thì Quý Trạch An sẽ mai bên anh. Cậu tin vào bản mệnh của mình, lại càng tin tưởng vào Du Dịch nhiều hơn. Nhưng cậu vẫn hiểu, nếu như đó là cậu thì cậu sẽ hối hận.
Du Dịch cũng là người, anh cũng có tư cách tỏ ra buồn bực
Quý Trạch An lấy đồ ngủ của Du Dịch từ trong tủ ra, Du Dịch ngồi bên giường nhìn theo tấm lưng của cậu, đôi mắt cứ luôn dõi theo mỗi chuyển động của cậu như thé
Quý Trạch An lấy đồ xong thì đến cạnh Du Dịch, giúp anh cởi áo khoác, đổi đồ ngủ sau đó nhét người vào trong chăn
Người kinh sợ nhất hôm nay không phải cậu mà là Du Dịch, người ngoài không ai phát hiện được. Nhưng Quý Trạch An kề cạnh anh sớm hôm lâu đến như vậy thì sẽ nhận ra cảm xúc thay đổi trong mắt anh, cậu thật sự cảm nhận được nhịp đập nhấp nhô của anh
Áo khoác: (⊙□⊙) Không phải chủ nhân về nhà sẽ nhét tui vào máy giặt ngay sao?! Đang mùa đông mà không phải giặt nhanh như vậy thì thật là tốt quá!
Quý Trạch An để áo khoác anh sang một bên sau đó cũng đổi đồ ngủ cho mình, chui vào bên cạnh ôm lấy Du tiên sinh nhà cậu, dùng mặt mình cọ lên khuôn mặt lạnh buốt của anh
Ga giường: (≧︶≦*) Tiểu An, cậu hoàn toàn có thể đánh nhau để an ủi chủ nhân mà, tui sẽ che mắt làm coi như không thấy gì đâu ~
Chiếc chăn không bao phủ hoàn toàn ga giường nên Quý Trạch An mới thấy câu phát ngôn dập dờn của nó, cậu xoay người đè lên Du Dịch, gối lên anh, coi anh như chiếc giường mà ngủ. Dù Quý Trạch An được Du Dịch nuôi lên không it thịt nhưng trọng lượng này vẫn không đè được anh, mà sức nặng đó chỉ khiến cho anh thấy an tâm hơn hẳn
Chăn mền: Tui có thể nói cho cậu thật ra tui đang mong chờ thứ gì mà (*ˉ﹃ˉ*)
Quý Trạch An làm như không biết, kéo mền phủ lên ga giường che đi dâm ý của bọn chúng, cậu chăm chú muốn an ủi Du Dịch, nói đúng hơn, chính là muốn dẫn dắt sự chú ý của anh
“A Dịch, anh có biết là anh bây giờ đáng yêu lắm không?” Lúc Du tiên sinh cao ngạo lạnh lùng thì hoàn toàn không dính được với hai chữ đáng yêu, mà Quý Trạch An cậu chính là kẻ cầm đầu trong việc khiến cho Du Dịch nhiễm tục khí, cậu khiến Du Dịch càng ngày càng cảm xúc hóa, còn cậu thì rất thích những cảm xúc đó của anh. Mặc dù tâm trạng bây giờ của Du Dịch không tốt lắm, nhưng Quý Trạch An vẫn cảm giác có chút thành công
Cậu có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của Du Dịch, nếu đã như thế hẳn ràng buộc của hai người đã rất sâu…
Du Dịch nhìn Quý Trạch An, bờ môi khép hờ.
Quý Trạch An cười thầm dùng mặt cọ lên anh, tay chân cũng bắt đầu mất trật tự
Nghĩ đi nghĩ lại Quý Trạch an chỉ muốn tìm ra một cách mau chóng thu hút sự chú ý của Du Dịch…
Nếu là ga giường hay chăn mềm thì nhất định sẽ tán thưởng Quý Trạch An rất nhiều, còn chén trà nhỏ trong phòng khách sẽ khóc lóc thành sông
“Tiểu An.” Du Dịch bị Quý Trạch An cọ đến mức nóng cả người, nhiệt độ đã trở về với cơ thể, nhìn Quý Trạch An nổi ưu tư trong đôi mắt cũng không còn, giọng anh khàn khàn trầm thấp như cho cậu biết đó chính là thành công của cậu
“Dạ?” Quý Trạch An cười thầm trong lòng, nhưng vẫn là mặt lo lắng hỏi: “Còn lạnh không anh?”