Nếu không có Du Dịch thì chắc chắn Quý Trạch An sẽ gật đầu đồng ý ký với công ty giải trí dưới trướng Ninh Văn Ngạn. Nhưng tất cả đều chỉ xảy ra trong trường hợp không có Du Dịch. Cho nên cậu từ chối, từ chối không do dự.
“Vì sao?” Sầm Ân Thư cho rằng Quý Trạch An sẽ thích, nếu không thì đã không chọn ngành đạo diễn.
“Con không tham dự cuộc thi vào ngành đạo diễn chuyên nghiệp, định trong khi nghỉ hè sẽ học thêm kiến thức. Hơn nữa tuy rằng thích đóng phim nhưng không phải không buông được. Con không theo đuổi cảm giác đứng dưới ánh đèn, cho nên…” Quý Trạch An biết làm đạo diễn không đơn giản hơn đóng phim. Lúc cậu điền nguyện vọng đã lên mạng tìm thông tin liên quan, cậu biết điều cậu cần học còn rất nhiều. Trọng điểm là cậu để tâm cảm giác của Du tiên sinh, cậu không muốn bị anh ghét bỏ.
“Được, không ký thì không ký. Con vui là được.” Quý Trạch An quyết thế nào thì Sầm Ân Thư đều thấy ổn. Hắn chỉ tìm hiểu chút tình huống trong đó, làm diễn viên cũng chẳng thoải mái hơn làm văn phòng. Bất luận Quý Trạch An có tiến vào giới này hay không thì hắn đều ủng hộ.
Ninh Văn Ngạn cũng không ý kiến. Y chỉ cảm thấy dựa vào nhân khí bây giờ, sau lưng Quý Trạch An lại có bọn họ chống đỡ, công ty có kinh phí có nhân lực sắp xếp trước thì cậu có thể mượn lần này là nổi tiếng ngay, khi hồng rồi thì sẽ có khán giả ủng hộ. Bây giờ giới giải trí chính là như thế, không đơn giản chỉ dựa vào diễn kỹ, có những người tuy diễn kỹ tốt cũng không thể nổi tiếng.
Thực ra Quý Trạch An không làm diễn viên thì y lại tương đối thoải mái. Trong giới này loạn thế nào thì bọn họ là người rõ nhất. Tuy nói là có bọn họ che chở ở sau nhưng chỉ sợ có người không có mắt. Bây giờ cậu đổi nguyện vọng thì y cũng vẫn giúp đỡ. Tuy làm đạo diễn khó lộ mặt nhưng đối với gia đình như bọn họ thì cũng đỡ khổ hơn làm diễn viên. Họ có nhân lực có tài chính… Ít nhất… khởi đầu đã cao hơn đa số mọi người.
Về phần tài năng, Quý Trạch An đồng ý thử là được rồi, quay xong có bán được hay không cũng không vấn đề gì. Bọn họ làm phụ huynh sẽ ủng hộ. Con cái chịu trải nghiệm, chịu cố gắng thì đã là điều đáng mừng. Lỗ vốn? Không sao, bọn họ có thể kiếm lại. Họ chẳng phải già liệt giường, cũng tin rằng cậu có khả năng.
╰(*°▽°*)╯An An cố gắng lên. Chúng tôi tin cậu!
Quý Trạch An thấy toàn bộ đồ trong nhà đều ủng hộ cậu. Cho dù cậu làm gì, thành công cũng tốt mà thất bại cũng được, chỉ cần cậu hạnh phúc thì bọn họ đều sẵn lòng tin vào cậu, mãi mãi tin tưởng cậu, làm người nhà đặc biệt nhất của cậu.
***
Để hiểu rõ hơn về đạo diễn chuyên nghiệp, để không vừa vào trường đã bị bạn học thi vào bỏ rơi một quãng xa, Quý Trạch An quyết định mua các loại sách chuyên nghiệp ở nhà xem. Buổi tối thử viết đơn giản trên máy tính. Điều không thể thiếu của đạo diễn là sức sáng tạo cùng với phát hiện được sự hấp dẫn của mọi thứ xung quanh. Ông trời cho cậu sống lại với năng lực phát hiện sự hấp dẫn của vạn vật và điều cậu thiếu chính là sự sáng tạo.
“Đạo diễn hí kịch”, “Ngôn ngữ nghe nhìn”, “Đạo diễn biểu diễn”, “Đạo diễn sản xuất”, “Đạo diễn chỉ đạo nghệ thuật”, “Quay phim điện ảnh”, “Mỹ thuật tạo hình trong điện ảnh”, “Âm thanh trong phim ảnh”, “Lịch sử phim Trung Quốc”, “Lịch sử phim ảnh nước ngoài”, “Sản xuất phim phóng sự”, “Biên tập phim điện ảnh và truyền hình”, “Giải thưởng phim nhựa”, “Học hỏi các bậc thầy”, “Hướng dẫn thực hành chế tác”,… Kiến thức căn bản mà đạo diễn phải có nhiều hơn Quý Trạch An tưởng tượng. Mà những thứ này chỉ là cơ sở, Quý Trạch An hiểu rõ cậu không thể giới hạn ở chỗ này.
Cho nên ngoài xem sách giáo khoa thì cậu còn tiếp xúc với tiểu thuyết, điện ảnh, phim truyền hình. Phim điện ảnh mỗi ngày một bộ, phim truyền hình và tiểu thuyết thì dài hơn. Mà những bộ cậu xem đều là tìm trên mạng với ví dụ trong sách giáo khoa. Nghỉ hè trôi qua rất nhanh, Quý Trạch An bấy giờ mới xem sơ qua những điểm cơ bản trong chương trình học của ngành đạo diễn.
Mùa hè này sắp qua, cậu không cảm thấy vô ích. Tuy không ra ngoài di lịch nhưng Quý Trạch An vẫn thấy có tư có vị, hơn nữa còn có Du Dịch làm bạn. Nói không ra ngoài cũng không đúng. Thỉnh thoảng sẽ có vài ngày hai người họ đến thành phố khác, Du Dịch đi công tác nên cậu đi theo. Khi bất tiện thì cậu đọc sách ngay ở khách sạn, chờ anh làm việc xong thì hai người bớt chút thời gian đi dạo trên đường phố một ngày.
Quý Trạch An rất nhanh thì phát hiện ra ưu thế của người thành công. Mặc dù sáng tạo thì cậu không tốt nhưng cậu lý giải được xu thế yêu thích về phim điện ảnh, truyền hình. Cậu còn biết đánh giá của mọi người về tác phẩm. Tuy năm đó cậu không quá quan tâm nhưng cậu biết những bộ cực kỳ nổi tiếng, những phim điện ảnh và truyền hình được mọi người yêu thích thì cậu không phải là không biết tý gì.
Quý Trạch An để điện thoại xuống, dụi mắt. Cậu đang dùng điện thoại di động xem bộ tiểu thuyết phổ biến nhất trên mạng. Bây giờ tiểu thuyết mạng càng phân hóa, càng nam tính thì càng thích mấy bộ phim có tình tiết dễ chịu mà nữ tính lại có khuynh hướng thích bộ được trau chuốt về mặt tình cảm. Mà một tác phẩm muốn đến được màn ảnh thì về nội dung cũng như tình cảm đều không thể thiếu. Hai người phải hỗ trợ lẫn nhau, hạnh phúc ở bên nhau mới là hướng đi của thành công.
Đạo diễn là người biết tổ chức và lãnh đạo chế tác phim điện ảnh và truyền hình, là người truyền đạt ý tưởng với diễn viên, là người tổng phụ trách mang kịch bản phim điện ảnh và truyền hình lên màn ảnh, là người tổng hợp các yếu tố nghệ thuật trong chế tác phim điện ảnh và truyền hình. Nhiệm vụ của đạo diễn là tổ chức và đoàn kết tất cả người trong kịch tổ như nhân viên sáng tác, nhân viên kỹ thuật, diễn viên, phát huy được tài năng của bọn họ, làm cho mọi người hoạt động như một thể thống nhất.
Nói một cách đơn giản, đạo diễn phải biết nhìn người, cần biết cách dùng ngôn ngữ để thể hiện, còn phải có năng lực tổ chức, khống chế mạnh.
Quý Trạch An càng hiểu rõ hơn về nghề đạo diễn, cậu càng thấy trước đây mình đã xem nhạ nghề này. Mà cậu cảm giác mình đã rất tin tưởng vào bàn tay vàng của mình. Tuy những chữ viết đáng yêu này có thể trở thành trợ lực cho cậu nhưng cũng không phải tất cả.
Quý Trạch An nghĩ lại nghĩ rồi bắt đầu viết vào vở kế hoạch của chính mình…
Mọi việc đều cần tiến từng bước một, không thể ăn một ngày mà béo ra. Cậu không thể vừa bắt đầu đã nói muốn tìm người đóng phim, v.v… Tất cả đều cần quy hoạch thật tốt. Làm tướng, cậu phải có binh của mình mà không phải nhờ người khác mang lại còn mình chẳng làm cái gì. Quý Trạch An nghĩ chờ khi đại học khai giảng cậu sẽ đi xung quanh nhiều hơn. Trong các khoa của học viện điện ảnh và truyền hình đều sẽ có binh mà cậu mong muốn.
Du Dịch làm việc ở bên ngoài về, vừa đẩy cửa vào đã thấy Quý Trạch An ngồi bên bàn học cầm bút viết viết.
Trùng hợp rằng phòng ở bên Cảnh thành của anh cách trường Quý Trạch An học không xa cho nên anh cũng không cần mua bất động sản ở chỗ khác. Thấy thời gian cậu báo danh ở trường đại học càng ngày càng gần nên công việc anh nhận càng ngày càng gần Cảnh thành, bây giờ là tại Cảnh thành luôn.
Quý Trạch An tuy rằng lo lắng thói quen của anh nên không đi du lịch nhưng Du Dịch cũng không phải không động lòng. Ngoài miệng thì đều nói là công tác cần đi nhưng thực thế địa điểm công tác là do anh tỉ mỉ chọn ra. Những thành phố anh đến đều có phong cảnh cùng mỹ thực.
“Anh về rồi à.”
Du Dịch vươn đầu qua nhìn những dòng chữ chỉnh tề Quý Trạch An viết trên sổ, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng chỉ tồn tại trong tích tắc. Quý Trạch An cúi đầu nên đã bỏ lỡ điều này.
Du Dịch thấy Quý Trạch An tận tâm ở phương diện đạo diễn mà lập kế hoạch, lặng lẽ thở phào. Anh vẫn lo rằng Quý Trạch An vì anh mà thỏa hiệp, cậu phải buông bỏ diễn xuất. Có những thứ anh không nhìn ra trên mặt Quý Trạch An, phương hướng tương lai của cậu anh bấm đốt ngón tay cũng không nhìn được, rất nhiều điều đều phải đoán. Ở bên cậu, tương lai của bọn họ có nhiều điều bí ẩn, tuy rằng cảm giác này rất mới mẻ với Du Dịch nhưng anh đôi khi cảm thấy không quen.
“Em là đạo diễn thì anh làm trợ lý cho em.” Du Dịch thích cảm giác mỗi ngày Quý Trạch An đều ở bên cạnh. Anh biết đạo diễn cũng cần đi đến các nơi khác nhau để quay phim, không thể ở một nơi trong thời gian dài. Công việc của anh thì hoàn toàn tự do, có thể đi theo cậu, chỉ cần cậu không chê.
“Được. Làm công cho em, em trả lương cho anh.” Quý Trạch An cười, có ý tưởng trở thành áo cơm phụ mẫu của Du Dịch.
“Ừ, anh cho em quy tắc ngầm.”
Du Dịch nói lời giật gân, tay Quý Trạch An cầm bút không khống chế được lực, ngòi bút đâm thẳng xuống sổ.
(>д<) Má ơi! Tiểu An dùng cực hình với con! Đau chết thôi! Con xấu rồi! Con bị hủy dung! Hu hu hu!
Quyển sổ tay bị Quý Trạch An chọc thủng “hét chói tai”, hàng chữ to đùng chèn lên cả dòng chữ nhỏ nhỏ Quý Trạch An viết. Chữ viết to ơi là to đều chứa sự sợ hãi cùng không vui khiến Quý Trạch An vội vàng xin lỗi. Còn cây bút trong tay cậu thì thay đổi biểu cảm ngại ngùng “(?? •? w? •??)?” khi trước.
Em không thể cong! Em không thể cong! Đến đầu bút cũng không thể cong! An An, em không thể cong! Không muốn không muốn đâu! (/w*)
Rõ ràng là cây bút trong tay cậu đã được bảo vệ thành công. Bút bi nước cũng không bị “thương”, chỉ bị hoảng sợ mà thôi…
Từ lúc Quý Trạch An có thể thấy chữ viết trên đồ vật thì rất yêu quý vật của mình, cũng có thói quen cầm nhẹ để nhẹ, sợ làm chúng nó bị thương. Nhưng lần này thực sự là bị Du tiên sinh dọa. Lần đầu tiên cậu nghe thấy anh nói lời giật gân, trong tức khắc cậu không quen với kiểu thay đổi kinh người, cho nên, cho nên… chỉ có thể xin lỗi hết lần này đến lần khác với quyển sổ tay bị cậu “hủy dung”.
Du Dịch thấy Quý Trạch An xin lỗi quyển sổ cũng không thấy lạ, chỉ tò mò hỏi: “Nó đang khóc à?”
“Dạ… bị em hủy dung…” Quý Trạch An nhìn cái lỗ nhỏ trên vở mà áy náy.
“Đâm thủng?” Du Dịch lại hỏi.
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Kẻ xấu! Mi còn muốn ta bị đâm thủng! Chỉ có năm trang ta đây cũng đã rất đau đấy! Ta bảo Tiểu An không thương mi nữa! Hứ! Cho mi ngủ phòng khách! Hứ!
“Không… đâm thủng năm trang…”
Du Dịch thấy Quý Trạch An không đụng đến sổ cũng biết năm trang, anh cầm vở đếm số trang bị đâm rồi trả sổ về chỗ cũ “Ừ, là năm trang. Nó nói cho em biết à?”
_(:3″ ∠)_ Kẻ xấu! Mi còn sờ ta! Không cho sờ ta! Đừng nghĩ rằng mi đập chai mà ta sẽ tha thứ cho việc mi sờ ta… Hừ hừ!
Quý Trạch An không nhịn được cười, thì ra một người đẹp cũng ảnh hướng đến đồ vật khá nhiều.
“Nó tha thứ cho em rồi?” Du Dịch thấy Quý Trạch An cười, nhìn lại quyển sổ lần nữa. Ngoài tờ kế hoạch Quý Trạch An viết thì anh chẳng thấy gì nữa nên cho dù muốn anh đoán thì anh cũng không đoán được.
(ノ`Д′)ノCòn lâu! Ta vẫn rất tức giận! Hứ!
“Không.” Quý Trạch An nhìn quyển sổ, thu lại nụ cười xấu xa.
“Không vui vì bị hủy dung?”
“Đúng.” Quý Trạch An gật đầu.
“Em không ngại thì chẳng phải là giải quyết xong rồi?” Du Dịch nói tiếp.
“Em tất nhiên không ngại, nhưng nó bị thương rồi.”
“Anh nghĩ nó sẽ thông cảm cho em.” Ánh mắt Du Dịch nhìn về quyển sổ tay, ánh mắt nghiêm túc hơn.
Σ(°△°|||)︴ Người đàn ông đáng sợ này còn uy hiếp ta bằng ánh mắt!
Quý Trạch An thấy sổ tay nói mới biết “vương bát khí” của Du tiên sinh cũng ảnh hưởng đến đồ vật. Không hổ danh người giang hồ gọi là Du đại sư! Quý Trạch An yên lặng cảm thán trong lòng, vừa thu lại nụ cười, ánh mắt thì lại đảo loạn. Cậu nhìn Du Dịch, nhìn anh dùng ánh mắt “uy hiếp” sổ tay và cảm thấy rất đáng yêu.
(>﹏<.) An An, bỏ hắn ta! Bỏ hắn ta đi! Mặt tiền đẹp cũng không thể làm cơm ăn! Hứ! Hắn ta hung dữ như thế không hợp làm vợ cậu một chút nào luôn!
Du Dịch thấy Quý Trạch An lại nhìn về sổ, lòng hiếu kỳ lại tăng mạnh “Nó lại đang nói cái gì?”
“Nó nói anh đẹp trai nhưng rất hung dữ, bảo bỏ anh đi, bảo anh không thích hợp làm vợ em, ha ha…” Quý Trạch An không nhịn được mà bật cười. Cậu nghĩ quyển sổ này nói chuyện với nhau thông qua cậu rất thú vị. Cũng chỉ có Du Dịch tin tưởng cậu, nói chuyện cùng một quyển sổ, “đe dọa” một quyển sổ, không coi cậu là bệnh thần kinh, sẽ không lợi dụng cậu. Cảm giác này thực sự rất hạnh phúc không nói nên lời.
Du Dịch thấy Quý Trạch An bật cười cũng không thấy không vui, chỉ đưa tay xoa đầu cậu, nhìn cậu cười rất vui vẻ. Mà ánh mắt anh lại hướng về phía quyển sổ tay nằm trên bàn, ánh mắt anh như đang nói “Đề tài vừa rồi mà mi nói lại lần nữa thì ta sẽ đốt mi” khiến sổ tay “đổi sắc mặt”.
(/w? *) Kẻ xấu! Ta chẳng thấy gì cả! Chẳng thấy gì… Không muốn bị mi mang đến máy cắt giấy vụn! Hứ!
***
Tháng chín, nắng vẫn độc như trước, đi ngoài đường không thoải mái chút nào. Nhưng bây giờ lại là mùa khai giảng, cho dù không thích đến mức nào thì vẫn phải mang bao lớn bao nhỏ đi nhập học. Bây giờ, Quý Trạch An còn chưa biết việc cậu nhập học trong mắt người khác nó kỳ ba thế nào, mà sự việc kỳ ba này đã lặng lẽ tản ra khắp trường. Chẳng qua trong học viện nghệ thuật thứ không thiếu nhất chính là kỳ ba, nhưng chuyện một thủ khoa khối tự nhiên lại học trường nghệ thuật cũng đủ để mọi người tám một thời gian.
Quý Trạch An định học ngoại trú cho nên không giống các sinh viên khác vác bao lớn bao nhỏ, chẳng qua cậu mang theo không ít phụ huynh…
Ban đầu Quý Trạch An chỉ định đi báo danh cùng Du Dịch thôi nhưng sáng sớm hôm đó Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn đã ở ngoài đợi bọn họ, còn bỏ lại xe của mình, chen lên xe của Du Dịch, đi cùng Quý Trạch An đến.
Người báo danh rất nhiều, thầy cô và sinh viên tình nguyện cũng có hạn. Buổi sáng là lúc rất nóng, sinh viên đến báo danh không ít cho nên vẫn có một hàng dài.
( ̄﹏ ̄) Tui bị mồ hôi làm ướt hết rồi, khó chịu chết mất.
Trên quần áo rất nhiều người đều là chữ viết và biểu tình như thế. Quý Trạch An cúi đầu nhìn T – shirt của mình, cũng không bất ngờ khi thấy nó oán trách. Nhưng tâm trạng Quý Trạch An không như thế, thậm chí cậu còn hơi kích động. Lần đầu tiên được bước chân vào cổng đại học có ý nghĩ trọng đại với cậu, cảm giác đạt được mong muốn rất tốt đẹp, tâm trạng khó mà bình tĩnh lại được.
“Chào tân sinh viên. Chị là Mục Lạc Nhu, là học tỷ năm hai của em. Hiện tại người báo danh bên này khá nhiều, em có thể bảo một vị phụ huynh đứng xếp hàng, những người còn lại thì sang bên kia phân ký túc xá.” Mục Lạc Nhu đi tới trước mặt bốn người Quý Trạch An, chỉ hướng ký túc xá giải thích.
Quý Trạch An nhìn theo hướng Mục Lạc Nhu chỉ, nhìn chữ viết trên mặt cô thì liền không thích nhưng cậu cũng không thể hiện ra mặt, chỉ thản nhiên từ chối “Học tỷ, em không định nội trú.”
Ngụ ý, tôi không ở trong trường, tất nhiên là không cần qua phân ký túc xá.
“Nguyên tắc là sinh viên năm nhất bắt buộc phải ở ký túc xá của trường. Nếu em muốn học ngoại trú thì phải xin với thầy cô, còn cần ký kết thỏa thuận ba bên. Chẳng qua chỉ có sinh viên bản địa Bắc Kinh mới có thể xin.” Mục Lạc Nhu vẫn tiếp tục nhìn Quý Trạch An, duy trì hình tượng dịu dàng, nụ cười cũng vừa phải.
Chỉ là trường điện ảnh không thiếu người đẹp, dọc đường đi bọn họ đã thấy không ít. Nhưng mà nhóm bốn người bọn họ chẳng có ai này sinh ý nghĩ khác…
Bốn người lớn lên đầu khá ổn, trong đó có Quý Trạch An là bình thường nhất còn ba người kia đều đẹp trai. Mà cậu là loại hình ngoan ngoãn, vừa nhìn đã thấy là học sinh ngoan, ăn mặc cũng không màu mè, khác hẳn với những bộ trang phục cực kỳ bắt mắt của những sinh viên khác. Trường nghệ thuật cũng chẳng thiếu quái thai, không có yêu cầu với việc ăn mặc của sinh viên, tất cả mọi người cực kỳ cá tính. Ngay cả đến thầy cô cũng như thế nhưng chẳng ai thấy kỳ lạ. Trái lại, Quý Trạch An khiến người ta có cảm giác như một trò đùa.
“Lúc em ghi danh sẽ xin thầy cô.” Quý Trạch An không định ở trong trường, tuy rằng ở trong trường có thể bồi dưỡng cảm tình với bạn học nhưng cậu muốn có nhiều thời gian ở chung một chỗ với Du Dịch hơn. Tất nhiên là các hoạt động của trường lớp cậu cũng sẽ cố gằng tham gia, chỉ có điều cậu sẽ không ở trường mà thôi. Tất nhiên Du Dịch rất vui vì Quý Trạch An không ở trường, Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn cũng đồng ý. Dù sao ở tại trường cũng không bằng được ở nhà, sinh viên nào hơi có điều kiện, đặc biệt là sinh viên bản địa đều chọn ngoại trú hoặc ở nhà mình.
Mục Lạc Nhu nghe Quý Trạch An nói như thế nhưng cũng không rời đi ngay, cô không nhanh không chậm nói tiếp: “Học đệ, sinh viên năm nhất sau khi báo danh một tuần có quân huấn. Trường ta tổ chức quân huấn ở trong trường, trong khi quân huấn phải ở lại trường. Sau khi quân huấn xong trường sẽ phân lại ký túc xá lần nữa cho nên bây giờ em cần phải sang bên đó xin phân giường ngủ.”
Quý Trạch An hiểu, cho dù cậu định học ngoại trú nhưng bây giờ cần xin ký túc xá trong khi quân huấn.
“Tiểu An, bây giờ con đi xin phân ký túc, xin học ngoại trú cũng không cần đổi. Con cứ giữ nguyên ký túc khi học ngoại trú cũng được. Có đôi lúc học cả một ngày, con có thể ở trong phòng nghỉ trưa, nóng như này mà chạy đi chạy lại cũng không thoải mái. Thỉnh thoảng Du Dịch đi nơi khác công tác con có thể quay lại ký túc ở. Tất nhiên chúng ta rất vui khi con đến chỗ chúng ta ở.” Ninh Văn Ngạn suy nghĩ một chút rồi đề nghị với Quý Trạch An.
Sầm Ân Thư liếc mắt nhìn Ninh Văn Ngạn, Du Dịch rồi cũng gật đầu tán thành.
Thực ra bọn họ làm thế để Quý Trạch An có đường lui. Quan hệ hai người đang ổn định nhưng không có nghĩa là sau này không có xung đột. Đối với Quý Trạch An ở Giang thành suốt thì cuộc sống ở Cảnh Thành cũng có nhiều bỡ ngỡ. Nếu cậu xảy ra mâu thuẫn với Du Dịch, lại không muốn đến chỗ bọn họ ở thì có thể quay lại ký túc xá.
Du Dịch nhìn Ninh Văn Ngạn và Sầm Ân Thư, trong lòng cũng biết những ý nghĩ quanh co của họ nhưng không vạch trần, ngầm chấp nhận đề nghị của họ, còn chuyện bắt anh giúp thì không có cửa.
Quý Trạch An nhìn Du Dịch, lại nhìn hai người còn lại. Cậu vẫn cảm thấy như thế rất lãng phí. Cho dù cậu sống lại, ở đời trước cậu sống rất tiết kiệm. Tuy rằng so sánh với lúc còn học trung học cũng không đúng nhưng với cậu việc thuê phòng nhưng không ở rất là lãng phí, ký túc xá cũng như thế thôi. Chỉ vì ngủ trưa thì có hơi phô trương, chấp nhận ở trong phòng học chút cũng được mà.
“Du Dịch, cậu đưa Tiểu An sang ký túc bên kia. Chúng ta ở lại chỗ này xếp hàng báo danh, giấy tờ đưa hết cho tôi.” Sầm Ân Thư bắt đầu giục.
Du Dịch đưa giấy tờ trong tay rồi mang Quý Trạch An sang phía ký túc xá. Mục Lạc Nhu đứng chờ một bên lập tức đi theo, cùng đi qua khu phụ cận đang được xây dựng.
…
Bị giày vò đến trưa, mọi thứ đều được xử lý xong, giường chiếu trong ký túc cũng đã trải. Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn đã báo danh xong rồi cầm giấy tờ đến ký túc.
“Ký túc xá đại học có vẻ không được tốt.” Sầm Ân Thư vừa đến đã ghét bỏ.
“Tốt hơn trước kia nhiều rồi.” Ninh Văn Ngạn thì ngược lại có chút hoài niệm.
Chỉ có điều bị Sầm Ân Thư khinh bỉ “Năm đấy anh ở ký túc bao lâu? Chỉ toàn để giường trống chứ có bao giờ về phòng.”
Ninh Văn Ngạn đành cười cười, cũng không trách Sầm Ân Thư vạch trần.
Tất nhiên là trước khi Quý Trạch An đến thì ký túc đã được quét dọn qua nhưng khi cậu bày dọn xong vẫn không nhịn được mà quét dọn vệ sinh. Tủ và bàn được chia thì cậu lau bên trong bên ngoài ba lần, sàn nhà chỗ chung thì Du Dịch cũng không tha.
o(* ̄▽ ̄*)ブ Dễ chịu ghê~
Bàn học và tủ quần áo được Quý Trạch An lau đến sạch bong, sàn nhà được Du Dịch lau sạch đều là biểu tình này khiến Quý Trạch An nhìn thấy rất có cảm giác thành tựu. Cậu cũng không quên thì thầm để chia sẻ những chữ viết này với Du Dịch.
Nhưng mà Quý Trạch An không ngờ cậu là người đến nhận phòng đầu tiền, hơn nữa đến tận bây giờ cậu vẫn chưa gặp mặt bạn cùng phòng. Mấy người thu dọn hết mọi thứ rồi Quý Trạch An cầm chìa khóa phòng ngủ được chia rời phòng, cũng không ở lại. Bây giờ cách quân huấn là bảy ngày, cậu định tối trước quân huấn mới đến ở. Mấy hôm này cậu muốn đi dạo quanh thành phố một chút.
***
Quý Trạch An không nhờ rằng phòng của Du Dịch ở Cảnh thành là tứ hợp viện, đến tận trước khi khai giảng theo anh về Cảnh thành công tác mới biết. Tứ hợp viện đến nay vẫn là giá cả trên trời, muốn cũng không mua được mà Du Dịch lại có một căn như thế. Quý Trạch An tiếp tục dán hai chữ: thổ hào lên trán anh.
Nghĩ như thế cậu lại phát hiện hình như lâu rồi Du Dịch không mặc TSm như khi mới gặp nữa. Hồi đó mỗi ngày anh mặc một bộ TSm không giống nhau, nhìn qua có nét hấp dẫn khác. Quý Trạch An nghĩ Du tiên sinh ăn mặc như thế kết hợp với căn nhà anh ở bây giờ cực kỳ hợp nhau, theo như cách nói giữa người yêu nhau thì là rất có tình thú!
Quý Trạch An nghĩ ở tứ hợp viện như này, cho dù bữa sáng là một chén cháo phổ thông cùng bánh quẩy thì vẫn có cảm giác cổ xưa.
“Du tiên sinh, dạo này sao không thấy anh mặc TSm vậy?” Quý Trạch An cầm một cái bánh quẩy lên cắn, nhìn Du Dịch bê sữa đậu nành đi ra, nhất thời hứng khởi nói đùa.
Du Dịch cầm một cốc thủy tinh rỗng, rót cho Quý Trạch An sữa đậu nành, nhướng mày nhìn cậu “Muốn xem?”
“Muốn chứ!” Quý Trạch An gật đầu, quơ quơ bánh trong tay.
“Buổi tối.”
“Sao lại là buổi tối?” Quý Trạch An chớp mắt, chẳng phải ngày xưa anh đều mặc nguyên một ngày sao?
“Chẳng nhẽ không phải tình thú.” Ánh mắt Du Dịch nhìn Quý Trạch An có chút đùa giỡn.
Quý Trạch An thấy may là mình không uống sữa đậu nành, nếu không chắc chắn sẽ bị Du tiên sinh dọa sợ, đến lúc đó có khi sữa đậu nành sặc lên mũi mất. Quý Trạch An phát hiện Du Dịch càng ngày càng thích nói đùa với cậu. Tuy rằng rất ít nhưng mỗi lần đều vào lúc cậu lơ đãng không chút chuẩn bị nên đều thành công để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu.
(ΦwΦ) Mau mau cắn tui một phát để hồi thần nào!
Bánh trong tay Quý Trạch An thấy cậu bị dọa sợ liền phối hợp uốn xuống dưới, bây giờ đang uốn cổ nói chuyện với Quý Trạch An.
Vì thế Quý Trạch An không khách khí cắn bánh quẩy một cái, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Du Dịch vẫn hơi ngơ, quai hàm hơi gồ lên, theo bản năng có đồ trong miệng thì bắt đầu nhai, trong đầu vẫn là một cảnh vừa rồi.
“A Dịch, gần đây anh cứ thích nói đùa với em…” Điều Quý Trạch An muốn nói là mỗi lần cậu đều bị lời anh nói dọa sợ muốn tè! Không! Phải nói là nhiều lần cậu tưởng là giới hạn rồi thì lại bị anh đưa đến một giới hạn mới!
“Anh không nói đùa.” Du Dịch tỏ vẻ anh nói rất nghiêm túc, trịnh trọng mà nghiêm túc.
Nói nghiêm túc mà như nói đùa mới dọa người hơn đó!
Ánh mắt đen của Quý Trạch An biểu đạt thẳng điều đó với Du Dịch.
Du Dịch đi đến ngồi cạnh Quý Trạch An, sờ sờ đầu cậu sau đó dùng đũa gắp một bánh quẩy lên ăn. Cắn một miếng, nhai nhai rồi nuốt. Đều là động tác giống nhau …………….. khiến người khác không nhịn được phải khen rằng rất thanh nhã.
Du Dịch nhìn Quý Trạch An miệng ngậm bánh quẩy, cười với cậu “Sau này anh sẽ cố gắng không dọa em sợ.”
“Dạ…” Quý Trạch An nhìn nụ cười của Du tiên sinh hoàn toàn không biết mình đã thốt ra lời đồng ý, mà vẫn còn chìm đắm trong nụ cười ấy. Du Dịch rất ít khi cười, anh cười lên sẽ khiến khí tức lãnh mạc biến mất, khiến Quý Trạch An có cảm giác như gió xuân vậy. Cảm giác dịu dàng này khiến cậu không nhịn được mà đưa tay trái ra sờ soạng.
Đầu tiên là sờ mặt của anh, sau đó ngón tay mất khống chế trượt đến bờ môi của anh, cuối cùng quang minh chính đại sờ lên đôi môi mềm mại của anh.
Đến khi Quý Trạch An kịp phản ứng thì rút tay về thật nhanh, nhận thấy hành vi vừa rồi rất si hán*, mặt đỏ lên.
(*Si hán: Theo tiếng Trung có hai nghĩa: một là ngu ngốc, hai là người chân thành. Theo tiếng Nhật, si hán chỉ người đàn ông cuồng tình dục (nếu là con gái thì gọi là si nữ), những người đàn ông quấy rối tình dục hoặc có hành vi xâm phạm với người phụ nữ, thường ở những nơi chen chúc như tàu điện, nơi chờ thang máy, những nơi công cộng. Tháng 8/2007, “si hán” là một trong 171 Hán ngữ mới do Bộ giáo dục công bố. Và giờ “si hán” trở thành từ châm biếm phổ biến trên Internet. – Theo Baike.com)
Du Dịch nhìn Quý Trạch An hơi cúi đầu không dám nhìn anh, cùng với tay trái đang không biết nên làm thế nào. Anh buông đôi đũa trong tay, đưa tay qua cầm tay trái của cậu đặt lên miệng mình.
“Em thích thì cứ sờ đi.” Lời nói có chút thô bỉ nhưng là Du Dịch nói ra thì hoàn toàn không có cảm giác đấy.
Du Dịch cầm tay Quý Trạch An để sát vào môi mình, vừa giống như anh đang hôn đầu ngón tay của cậu, vừa giống như tay Quý Trạch An chạm vào môi anh.
Trong chớp mắt lúc Du Dịch nắm tay trái của Quý Trạch An, ánh mắt của cậu đã chuyển dời lên anh, nhìn anh nắm tay mình kéo chạm vào môi anh. Rõ ràng chỉ là đôi môi ấm thôi nhưng Quý Trạch An lại thấy nóng vô cùng. Đầu ngón tay chạm vào môi anh mà như chạm vào than nóng, nóng cháy nhưng lại không bỏng mà cũng không bỏ qua được cảm giác mềm mại.
Quý Trạch An hồi thần liền muốn tránh, Du Dịch lại nắm tay cậu thật chặt.
Nhìn anh, cảm giác xấu hổ dần dần phai nhạt, ngược lại thì đám đồ vật mới xấu hổ.
? (?? •? w? •??)? Chủ nhân xấu hổ xấu hổ xấu hổ! Em không thấy gì cả!
Thực sự không thấy gì đâu á (/w? *)
Tất nhiên cũng có đồ vật ngoại lệ, chính là chén trà nhỏ Quý Trạch An mang từ ngàn dặm xa đến ——(;′⌒`) Vì sao lại để iêm nhìn hình ảnh tàn nhẫn như thế. Nam thần của em ngoại | tình ngay trước mặt iêm! Thế giới này không thương tui! Tiểu An là người xấuuuuuuuuuuuu!!!
Nhận thấy được hành động vừa rồi của mình rất không đàn ông nên Quý Trạch An cũng không ngọ ngoạy nữa. Cậu nhìn hai mắt Du Dịch, cảm thấy như là anh đang cười vậy.
Sau đó cậu không kiểm soát được mà thẹn quá thành giận, nói: “Còn có thể ăn sáng tử tế được không. Em đói.”
Chẳng qua lời nói này chẳng có chút lực nào, khiến ý cười trong mắt anh càng đậm hơn.
Du Dịch buông tay, Quý Trạch An lập tức thu tay lại, cũng không để ý đến chén trà nhỏ đang tan nát cõi lòng…
Nhưng chén trà nhỏ bằng sứ men xanh ở bên cạnh lại an ủi chén trà nhỏ.
(*^? _?) Chén trà nhỏ cậu phải thông suốt đi. Người cùng chén không có tương lai đâu. Cứ thành thành thật thật làm bi kịch đi. Ấy! Thật ngại quá! Viết sai chữ, là chén trà*.
(*Chén trà ở đây gốc là bôi cụ. Chỗ này từ bi kịch và từ bôi cụ là hai từ đồng âm.)
Tui đây càng không vui hơn (* ̄︿ ̄)
***
Sắp đến thời gian cậu phải đến ký túc xá chuẩn bị quân huấn, Du Dịch cũng chuẩn bị không ít thứ cho cậu. Sinh viên năm thứ nhất trong lúc quân huấn phải mặc đồ rằn ri trường phát nhưng Du Dịch vẫn chuẩn bị cho cậu vài bộ quần áo. Ngoài ra còn có đồ dùng hằng ngày, một chút thuốc để đề phòng bất kỳ tình huống nào. Chuẩn bị đồ xong thì Quý Trạch An còn kiểm tra lại một lần, xác nhận không nhầm gì mới đóng vali để sang một bên.
Tối mai phải đến ký túc xá đợi hôm sau bắt đầu quân huấn nhưng thông thường tối mai sinh viên đến lớp mình tham gia tự học buổi tối, gặp mặt những người lạ, biết nhau nhiều hơn.
“Em mai phải đến trường học ở, mấy hôm này anh có công tác không?” Một người không làm gì ở nhà một ngày còn có thể chịu được. Tuy có thể xem như nghỉ ngơi nhưng ở một mình mấy ngày sẽ rất chán. Hơn nữa cậu phải tham gia quân huấn một tháng.
“Không cần lo cho anh.” Ánh mắt Du Dịch nhìn Quý Trạch An rất sâu.
Quý Trạch An có thể cảm giác được tâm trạng của Du Dịch không tốt, nhưng cậu không đoán được anh không vui vì điều gì, cậu không đâm được điểm mấu chốt. Chẳng nhẽ vì cậu đi quân huấn, một tháng không gặp được? Nhưng Quý Trạch An cứ cảm thấy không đúng lắm…
“Tiểu An.”
“Dạ?” Quý Trạch An nhìn Du Dịch, chờ câu sau của anh.
Thực ra Du Dịch lo lắng. Quân huấn có ý nghĩa Quý Trạch An sẽ quen biết nhiều người hơn, xuất sắc hơn anh, trẻ tuổi hơn anh, có sức sống hơn anh… Đại học không giống phổ thông, sinh viên đã bỏ đi những xiềng xích của cấp ba, vừa tốt nghiệp thì càng nhiệt tình hơn, càng theo đuổi những thứ như là tình yêu.
Du Dịch sẵn lòng tin tưởng cậu cho nên mấy câu này không thể nói thành lời, nhưng cứ mắc trong cổ họng anh.
Những lời này vấn đề không phải tin hay không mà vấn đề là nói ra để yên tâm. Cho dù tin tưởng, anh vẫn muốn một bùa an tâm, để anh có thể nắm vững thứ không có thực thể như tình cảm.
Thực ra điều Du Dịch càng muốn làm là vứt vali của cậu ra bên ngoài, làm hỏng kỳ quân huấn của cậu. Chỉ là ý nghĩ này rất trẻ con, càng không có khả năng thực hiện. Phần lớn thời gian Du Dịch đều không làm việc, nhưng nhiều lúc ở cùng Quý Trạch An, chưa nói tới là do lý trí hay không thì anh vẫn cố gắng giữ lý trí của bản thân. Giống như nhóc con trước đây vẫn ở trong lòng gọi anh mà bây giờ cũng không muốn nằm dưới sự bảo hộ này nữa…
“Sinh nhật mười tám tuổi, em lúc đó vẫn ở trong trường.” Hơn nửa ngày Du Dịch mới nói những lời này, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Quý Trạch An ngẩn người, cậu quên mình sẽ mười tám tuổi. Cậu bỗng nhớ đến lúc người này ốm đã chờ mong cậu mười tám tuổi đến mức nào,… Chẳng qua cậu cũng hiểu được, cậu cũng là con trai mà Du Dịch rất nhanh đến tuổi ba mươi…
Cậu tiến lên phía trước, ôm đầu Du Dịch, hung hăng hôn môi anh một cái “Anh rất mong chờ?”
Nụ cười trên mặt Quý Trạch An rất sâu, hai con mắt đều cong lên.
Con trai không giống với con gái, có bảo thủ thì cũng không có hôn nhân, trong nước không cho phép kết hôn đồng giới, muốn kết hôn thì phải ra nước ngoài, cầm giấy hôn thú về nước cũng không được công nhận. Chỉ là tình cảm ở sâu trong lòng thì sẽ đến một cách tự nhiên, loại chuyện này cũng là nhu cầu sinh lý bình thường, không có gì không thể nói. Cậu không phải con gái xấu hổ thẹn thùng, cậu rất thoáng trong tư tưởng.
Về đời trước, Quý Trạch An chỉ là quá bận rộn! Bận đến mức không có tâm nghĩ đến chuyện đó! Chẳng qua cũng không phải là không có giá trị! Nếu không sống lại cậu sợ không thể nào quên được cảm giác chán ghét đó, vậy thì đối với Du Dịch rất không công bằng. May mắn, may rằng cậu còn một thân thể sạch sẽ.
Du Dịch rũ mắt xuống, nhìn thiếu niên gần đây cao thêm không ít, lại vẫn thấp hơn anh.
Anh không sờ đầu cậu giống bình thường mà tay dán lên mặt cậu, dùng chút lực để đầu cậu hơi ngẩng lên. Hai người trực tiếp nhìn vào mắt của người kia.
Quý Trạch An nghe thấy Du Dịch nói…
“Anh rất mong chờ.”
Từng từ từng từ đánh vào lòng Quý Trạch An.