Lúc Du Dịch đẩy cửa vào, năm người trong bao sương đang cười nói. Bầu không khí không dễ gì mới thoải mái lại.
Quý Trạch An vừa nghe thấy tiếng mở cửa lập tức quay đầu nhìn sang. Bọn họ không còn ai khác nên khả năng Du Dịch tới là khá cao. Thấy anh đứng nhìn mình, cậu cười với anh rồi đứng lên, đi đến đón anh. Quý Trạch An kéo anh đến ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Anh ấy tên là Du Dịch, là người quan trọng nhất của tớ.” Quý Trạch An giới thiệu với bạn như thế. Cậu không thích xưng hô là người yêu hay bạn trai. Trong trường hợp của cậu thì Du Dịch vừa là người yêu vừa là người thân. Bọn họ mới còn đang tìm hiểu nhưng sẽ không buông tay người còn lại một cách dễ dàng.
Sau khi Du Dịch bước vào thì mấy người liền nhìn qua. Bây giờ Du Dịch chỉ nhìn Quý Trạch An, bọn họ thoải mái nhìn tới nhìn lui, dường như đang dò xét gì đó. Ánh mắt có thể nói là trần trụi. Chỉ là Du Dịch cũng không sợ vài ánh mắt đang quan sát kia, thậm chí rất quen. Chưa nói đến sự xuất hiện của anh, chỉ cần bộ quần áo dài theo hướng phục cổ mà anh mặc cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt mọi người. Đấy là chưa nói đến anh được gọi là đại sư.
Du Dịch nhìn Quý Trạch An một lúc cho bốn người có thời gian quan sát.
Chờ đến khi họ thăm dò xong thì đến lượt Du Dịch. Anh vẫn là bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu*. Du Dịch nâng mắt lên, tìm hiểu mấy người kia. Anh muốn xem nhân phẩm bốn người này thế nào. Tuy nói là bạn của Quý Trạch An nhưng anh vẫn cần quan sát mới yên tâm được. Anh sẽ không cản cậu kết bạn và cũng không can thiệp nhưng nếu bạn của cậu mà có “phân chuột” thì anh sẽ có cách báo cho cậu biết.
(*Bất cẩu ngôn tiếu: nghiêm túc, nói năng thận trọng, không nói cười tùy tiện.)
“Chào anh, em là Đậu Nghiên.” Đậu Nghiên cảm giác được ánh mắt của Du Dịch. Mắt người này nhìn cô vô hình ẩn giấu điều gì đó, dường như anh biết hết mọi chuyện. Điều đó khiến cô nàng không kiềm chế được rùng mình. Nhưng cô nàng vẫn cắn răng kiên cường đứng lên tự giới thiệu mình, còn vươn tay ra có ý bắt tay anh.
Quý Trạch An vừa thấy Đậu Nghiên giơ tay ra mới nhớ mình quên chưa nói cho bọn họ biết chứng khiết phích* của Du Dịch. Cậu quay đầu nhìn anh, có chút lo lắng là Du Dịch sẽ làm như không thấy. Quý Trạch An biết đối với Du Dịch thế là bình thường. Nhưng với Đậu Nghiên thì sẽ là không cho cô nàng thể diện. Có thể bọn họ còn cho rằng Du Dịch coi thường những người bạn này của Quý Trạch An.
(*khiết phích: yêu thích sạch sẽ)
Đây là khoảnh khắc lúng túng nhất. Quý Trạch An cũng không nhịn được mà tự mắng mình.
“Tôi là Du Dịch.”
Bất ngờ là Du Dịch đưa tay ra bắt tay nhanh với Đậu Nghiên. Không khí xấu hổ vừa rồi trong chớp mắt biến mất. Quý Trạch An nhìn mặt anh, rồi nhìn sang tay anh. Cậu không nén nổi suy nghĩ chắc người nọ đang hận không thể đến nhà vệ sinh rửa tay năm sáu lần. Chỉ cần nghĩ đây là người đàn ông vì mình mà đè nén chứng khiết phích khiến cậu thấy cảm động đến rối tinh rối mù.
Sau đấy càng làm mắt Quý Trạch An như rơi ra. Du Dịch theo vòng mà bắt tay tất cả mọi người trừ cậu ra. Hơn nữa Quý Trạch An không biết làm thế nào để dỗ dành người đàn ông này, cậu chỉ đành lén lút cầm tay phải của Du Dịch ở dưới bàn.
Bây giờ chưa đến giờ ăn, mấy người muốn nói chuyện với Du Dịch, hỏi sâu một chút thêm về anh. Nhưng khi nhìn đến gương mặt lạnh của anh, câu hỏi đều nghẹn ở trong họng không nói ra được, cảm thấy không thể đặt câu hỏi với người này được.
(? o﹏o?) Người đàn ông này nghiêm túc cứ như là đại gia vậy. Còn đáng sợ hơn cả thím ấm trà nữa.
Quý Trạch An nhìn cái chén tròn màu xanh nhỏ trước mặt Dương Khúc Cừ cũng bắt đầu run rẩy. Tuy cậu không đồng ý với lời nói của nó nhưng cậu nghĩ từ khi Du Dịch đến không khí trong bao sương đúng là lạnh đi một chút. Dường như mọi người đều có chút… sợ anh? Hay là ngại với người mới? Trước đó họ còn bảo là phải hỏi anh thật rõ, tiện thể đánh một gậy. Chỉ là tình huống bây giờ có chút khó khăn.
Ừm, chắc là rất khó.
Du Dịch cũng đã nhận ra. Anh không thấy không được tự nhiên mà anh lo rằng Quý Trạch An có thể giận anh làm hỏng bầu không khí không. Nhưng anh nghĩ tới cậu đang nắm tay anh, chút lo lắng này cũng đè xuống được.
Quý Trạch An nhìn trên mặt Đậu Nghiên viết “không * cảm giác” thì biết cô nàng rất nhạy cảm. Việc này cũng không thể trách móc Du Dịch điều gì. Cậu chỉ mong là các bạn cậu có thể quen. Sau này không nhất định sẽ gặp nhau nhiều nhưng cậu vẫn muốn mọi người ở chung hài hòa. Nếu vậy thì người ở giữa là cậu sẽ không cần xoắn xuýt như thế.
“Chờ một chút nữa mới ăn cơm. Hay anh đi rửa tay trước đi?” Quý Trạch An quyết định để Du Dịch đi rửa tay cho anh dễ chịu một chút, tiện thể tranh thủ lúc anh rửa tay thì cậu hỏi ý kiến của bốn người này.
Du Dịch nghe thấy Quý Trạch An nói thế, không từ chối cũng không hỏi nhiều. Anh đứng lên ra hiệu với mấy người rồi xoay người rởi khỏi bao sương.
Anh vừa đi, mấy người Vệ Lăng lập tức thở phào một hơi.
“Tớ thấy khí tràng của anh ấy thật mạnh. Quý Trạch An, cậu hold được hả?” Còn chưa thấy mặt đã bị khí tràng của anh trấn áp, Vệ Lăng bị anh nhìn chằm chằm khiến sau lưng thấy lạnh. Thật sự là còn kinh khủng hơn bác cả nghiêm túc nhất. Vệ Lăng cảm thấy áp lực cực lớn, muốn nói một câu cũng không xong. Ý định ban đầu muốn ăn một bữa tiệc lớn trong nháy mắt cũng quên mất.
“Anh ấy là người tốt.” Quý Trạch An nhìn Vệ Lăng cười cười.
Đậu Nghiên nghĩ người như Du Dịch sẽ không đùa giỡn tình cảm. Dù sao thì anh cũng rất khác so với tưởng tượng, trong chốc lát cũng không có ý kiến. Cô nàng vỗ vỗ mặt mình để cho thần kinh buông lỏng một chút.
“Nhìn qua có chút đáng sợ. Rõ ràng bề ngoài cũng không hung dữ…” Dương Khúc Cừ phát biểu quan điểm.
Quý Trạch An nhìn Dương Khúc Cừ. Cậu cũng không thể nói: vì anh là Du đại sư nhìn thấu cả người cậu, có thể phân tích cả tương lai của cậu. Anh biết những điều cậu không biết, cậu không trấn áp được anh nên mới thấy đáng sợ. Cho nên chỉ thiện ý cười cười với cậu ta.
“Tớ đã gặp anh ấy.” Đường Bạch Bân xoắn xuýt nhìn Quý Trạch An một lúc “Cũng nghe qua một chút chuyện của anh ấy. Ảnh rất nổi danh.”
Đặc biệt là trong giới ở Cảnh Thành, Đường Bạch Bân nuốt những lời này xuống. Gia tộc bọn họ ở Cảnh Thành. Cậu ta sẽ học ở Giang Thành vì muốn bồi ở bên cạnh ông nội đang dưỡng lão. Đường Bạch Bân không cảm thấy bắt buộc phải học ở Cảnh Thành mới là tốt nhất. Đối với cậu ta thì ông nội mới là người thầy tốt nhất.
“Ôi chao? Vậy hả?” Dương Khúc Cừ nhìn sang, dáng vẻ bảo bảo tò mò. Vệ Lăng ở bên cạnh cũng như thế.
Đậu Nghiên bưng trà lạnh lên uống một ngụm, nhìn Quý Trạch An, lại nhìn Đường Bạch Bân một chút “Biết được chuyện gì? Nói nghe chút coi?”
Thấy Quý Trạch An không có ý ngăn cản Đường Bạch Bân, hơn nữa còn là bộ dạng hứng thú nên Đậu Nghiên mới nói những câu này.
“Nghe nói ảnh tinh thông cổ kim, có thể hóa giải kiếp nạn, cũng có thể giúp người thăng thiên.” Đường Bạch Bân nói điều này vẫn mang thái độ chần chờ. Cậu ta thực sự không biết rõ, tất cả đều là tin vỉa hè. Nhưng ông nội đã nói là thấy người này không thể đắc tội, còn phải tôn trọng. Đường Bạch Bân biết ông nội sẽ không hại cậu ta, ngoài ra thêm một người bạn hơn là thêm một kẻ thù nên tất nhiên cậu ta sẽ nghe theo. Cho dù có một số việc vẫn không hiểu được.
“Tớ nghe thấy có chút giống…” Vệ Lăng vừa định nói, rất nhanh nhận ra phải chú ý đến tâm trạng của Quý Trạch An. Vì thế lời nói cứ vậy mà đứt quãng.
“Tất cả mọi người đều gọi là Du tiên sinh.” Đường Bạch Bân lạnh lùng nhìn thoáng qua Vệ Lăng. Cậu ta biết Vệ Lăng muốn nói cái gì, nhưng thông thể để Vệ Lăng nói ra. Việc ông nội dặn dò cậu ta sẽ không quên, có mấy câu không nên nói lung tung.
“Cậu nói thế tớ thấy càng giống hơn…” Vệ Lăng gãi đầu, cười ngây ngô vài tiếng.
Đậu Nghiên nhìn thoáng qua Quý Trạch An, thấy cậu không ngạc nhiên nên biết cậu hiểu rõ tình hình rồi, tư tưởng cũng buông lỏng một chút…. Ít nhất… người đàn ông kia không lừa gạt cậu nhiều lắm, giữa hai người vẫn có chút giao tiếp. Thực ra cô nàng rất lo lắng Quý Trạch An cùng với người đàn ông nhìn qua rất đáng sợ và như hũ nút sẽ không nói với nhau lời nào. Có thể thấy được là do cô suy nghĩ nhiều thôi.
“Tớ theo anh ấy đi làm một lần rồi, biết anh ấy làm gì. Tuy là xem không hiểu.”
“Cậu biết là được rồi.” Đường Bạch Bân hơi cúi đầu, nhìn chiếc đĩa trống và cái dĩa đặt ở một bên. Cậu ta thay đổi rất nhiều khi theo mấy người này. Từ không ăn đồ ngọt giờ mỗi lần đến quán đều ăn một chút. Trước đều là bạn bè xã giao giờ đã biết bỏ ra chút chân tình… Đường Bạch Bân rất trân trọng bạn bè của mình. Cậu biết, sau khi trở lại Cảnh thành, làm quen với mọi người thì mới hiểu được cái gọi là “bằng hữu”.
Bên trong bao sương, họ thảo luận về những chuyện lấy Du Dịch làm trung tâm một lúc thì chính chủ mới “khoan thai tới chậm”.
Du Dịch vừa đi đến thì Quý Trạch An đã nhìn tay anh, thấy da có chút đỏ lên. Quý Trạch An liền hiểu anh dày vò tay mình không ít. Cũng không biết anh giữ da thế nào khi mà ngày nào anh cũng rửa tay như thế. Có lẽ là người này nhân lúc mình không để ý mà bôi kem dưỡng tay? Một loại kem dưỡng không màu không mùi sao? Khụ…. Quý Trạch An vẫn cảm thấy đem việc bôi kem dưỡng tay ghép trên một người như Du Dịch thật khó mà tưởng tượng nổi.
“Đi Thực Thượng Gian Ma, nghe nói chỗ nào đặt bát rồi là không còn chỗ nữa, trước mắt chúng ta cứ qua đó lấy chỗ trước đi.” Ban đầu Quý Trạch An không có ý định nghe theo ý kiến của cái chén Tiểu Phương nhưng mấy người Đậu Nghiên lại chọn nhà hàng đó. Lúc đó ý nghĩ duy nhất trong đầu cậu là cửa hàng có bạn thân của Tiểu Phương không phải là cửa tiệm bình thường…. Trong xã hội không như ở trường học, tựa như định luật bạn của giám đốc thì phần lớn là giám đốc.
“Được.”
(? w?) Bye bye. Nhớ kỹ chào hỏi anh em thay tui nha. Ăn nhiều móng heo bên đó một chút nhé!
Du Dịch đã đồng ý. Quý Trạch An gọi mấy người để xuất phát, nhìn chữ viết hưng phấn của cái chén nhỏ Tiểu Phương rồi rời đi.
Mọi người cùng nhau ra chỗ đỗ xe của Du Dịch. Vệ Lăng nhìn thoáng qua xe của anh, ánh mắt khi nhìn anh lập tức thành hai chữ “đại sư”. Quý Trạch An thấy trên mặt cậu ta viết “(*ˉ﹃ˉ) tui cũng muốn làm đại sư để mua xe á”, len lén nhìn cậu ta cười.
Tất nhiên Quý Trạch An ngồi ở ghế phó lái, mấy người còn lại thì ngồi ghế sau.
Xe khởi động, bầu không khí lại cứng nhắc. Mọi người đều “ăn ý” không nói lời nào. Dường như giống nhau đều mắc phải trạng thái im lặng tên là “Du Dịch.”